Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 117: Dàn xếp (ba)




"Đúng vậy, nơi này rất phồn hoa, người có tiền rất nhiều, cho nên Thụy ca và Đào Đào phải nhớ, không được để cảnh phồn hoa trước mặt che mất cặp mắt của mình.”

"Vâng, tỷ tỷ." Đối với lời nói của Nhược Vi, Thụy ca và Đào Đào đều thực hiện đúng 100%. Mặc dù Đào Đào không hiểu tại sao tỷ tỷ lại nói như vậy nhưng Đào Đào luôn làm đúng theo lời tỷ tỷ dặn.

Còn Thụy ca thì có thể hiểu được ý tứ trong lời nói của Nhược Vi. Thụy ca nhìn tỷ tỷ mình với ánh mắt sùng bái. Thầy giáo đã từng nói qua, nếu tỷ tỷ là nam nhân thì nhất định sẽ là một vị tướng tài ba.

Ở cổ đại, bé trai mười tuổi đã không còn nhỏ nhưng trong mắt người hiện đại như Nhược Vi, thì một đứa bé mười tuổi vẫn làm cho nàng không thể yên tâm được.

Thời gian năm năm, công phu của ba tỷ đệ Nhược Vi đã rất giỏi. Bình thường thì không ai có thể làm họ bị thương.

Chỉ có ở trước mặt Nhược Vi thì Thụy ca và Đào Đào mới giống một đứa trẻ bình thường. Còn khi ở trước mặt người ngoài thì hai người đó tuyệt đối có thể tự bảo vệ mình, thật ra Đào Đào còn có một chút phúc hắc.

Nhược Vi vẫn cho là tại mình bảo vệ quá kĩ nên Đào Đào quá ngây thơ. Nhưng thật ra chỉ ở trước mặt Nhược Vi, Đào Đào mới làm nũng thôi. Tình cờ Thụy ca phát hiện ra chuyện này, cậu bé thấy tỷ tỷ mình không phát hiện ra thì cũng có chút bực bội. Lúc nào Đào Đào cũng bày ra bộ dạng đáng yêu để lừa gạt tỷ tỷ, rõ ràng cái gì cũng biết vậy mà còn làm như không biết.

Thật ra Đào Đào còn thông minh hơn cả Thụy ca chỉ là cậu bé hơi lười, cậu bé toàn dùng trí thông minh của mình vào việc trốn học. Nhưng cũng phải nói, lúc cần học thì cậu bé học rất tốt.

Nhưng Nhược Vi không yêu cầu thì Đào Đào sẽ không chủ động học.

“Sau này lớn lên Thụy ca và Đào Đào muốn làm gì?”

Đi được một lát, Nhược Vi thấy có chỗ nghỉ chân, liền kéo Đào Đào và Thụy ca ngồi nghỉ một lát.

"Đào Đào muốn ở bên cạnh hầu hạ tỷ tỷ.” Đào Đào nũng nịu ôm cánh tay Nhược Vi.

"Thụy ca phải bảo vệ tỷ tỷ." Ánh mắt Thụy ca kiên định nhìn Nhược Vi.

"Đúng là đệ đệ tốt của tỷ.” Nhược Vi cảm động ôm Thụy ca và Đào Đào. Nàng nhìn ra được tình cảm chân thành của hai đệ đệ. Nàng ngước đầu nhìn trời, bầu trời đêm tĩnh mịch là thế nhưng nàng lại cảm thấy ấm áp.

Hôm sau, Xuân Phân và Hạ Chí bưng chậu rửa mặt đứng trước cửa phòng Nhược Vi.

Nhược Vi ở trong phòng ngủ ngon cả một đêm cuối cùng cũng mở mắt ra. Tối hôm qua nàng nói chuyện với hai đệ đệ rất lâu, đến khuya mới đi ngủ nên sáng nay dậy trễ.

"Xuân Phân, Hạ Chí, vào đi." Bây giờ Nhược Vi có thể nghe được động tĩnh cách xa đến hàng trăm dặm. Nàng vừa mở mắt ra là đã biết Xuân Phân và Hạ Chí đang đứng ngoài cửa.

Xuân Phân và Hạ Chí nghe thấy tiếng Nhược Vi thì mới dám vào phòng. Bình thường Nhược Vi không thích có người ở trong phòng mình. Nên nếu không có việc gì thì không ai được bước vào phòng của nàng.

Xuân Phân và Hạ Chí hầu hạ Nhược Vi rửa mặt xong thì có tiếng nói vọng vào: "Tiểu thư, người của phòng bếp đã chuẩn bị xong đồ ăn sáng.” Là tiếng nói của Thu Phân.

“Hạ Chí, ngươi và Thu Phân đi xem hai vị thiếu gia đã rời giường chưa? Rồi dẫn hai vị thiếu gia đến dùng cơm.”

"Dạ, tiểu thư."