Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 134: Ăn ý




Kể từ khi Quái lão đầu mang đến tin tức này, mấy ngày nay Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo đúng là không vội không được, chính bản thân Quái lão đầu cũng thường không thấy bóng dáng, cũng may ở thành Thanh Châu này bọn họ cũng không quá làm người khác chú ý.

Nửa tháng sau, Nhược Vi mời tiên sinh đến cho Đào Đào, bây giờ đã bắt đầu giảng bài rồi. Vị tiên sinh này ước chừng bốn mươi tuổi, tuy có tài nhưng do nhiều năm qua không gặp thời, có thể nói là con người đầy tài hoa.

Nhược Vi cũng đã phái nhiều người hỏi thăm, sau mới quyết định mời người này. Vị lão tiên sinh này xác thật là vận số không tốt lắm, vừa đến lúc mấu chốt liền như xe bị tuột xích. Nghe nói vị tiên sinh này mỗi lần muốn vào trường thi thì đều có chuyện ngoài ý muốn, mặc dù không bị ai động tay động chân, nhưng mỗi lần đi thi nếu không phải sinh bệnh thì lại té ngã, sau nhiều lần xảy ra thì cũng bỏ qua tâm tư tái nhập trường thi.

Vị tiên sinh này họ Nhạc, Nhược Vi lần này có thể mời được vị Nhạc tiên sinh này cũng là tốn một chút sức. Thời điểm Nhược Vi vừa mới phái người đi mời, vị Nhạc tiên sinh này cũng không nguyện ý tới.

Sau là do Nhược Vi phái nhiều người hỏi thăm, mới phát hiện một chút tin tức hữu dụng. Vị Nhạc tiên sinh này cùng Quái lão đầu là một dạng, đều thích uống rượu, hơn nữa còn rất thích bắt bẻ, loại rượu bình thường sẽ không uống, phải có chút đặc sắc thì mới được. Nhược Vi từ không gian lấy ra vài hũ rượu rồi cho người đưa đi, còn kèm theo một phong thơ, chỉ cần hắn tới thì rượu liền còn…

Quả nhiên, chiêu này đúng là hữu dụng. Nhạc tiên sinh liền cho người đưa tin về, trong thơ nói hắn nguyện ý, nhưng cũng nhất định phải cho hắn nhiều rượu ngon một chút. Chuyện này đối với Nhược Vi mà nói thì chẳng khó khăn gì, vì vậy cũng coi như là đã mời được Nhạc tiên sinh.

Sau ngày thứ hai thì Nhạc tiên sinh cũng bắt đầu dạy Đào Đào. Ngày đó, Nhạc tiên sinh cùng Quái lão đầu, hai người cũng bởi vì thích uống rượu mà trong nháy mắt đã biến thành tri kỷ, lúc ăn cơm tối còn uống vài bình rượu ngon của Nhược Vi.

Nhạc tiên sinh là thế ngoại chi nhân, là người không màng tới công danh lợi lộc, dạy Đào Đào cũng rất tận tâm, bình thường rảnh rỗi thì cùng Quái lão đầu uống rượu nói chuyện phiếm. Quái lão đầu trong nhiều mặt cũng là rất thích bắt bẻ, lần này khó có lúc gặp được một người trò chuyện hợp ý.

Nhược Vi thấy vậy liền nghĩ tới lúc trở về Liễu gia trang, liệu có thể đem vị Nhạc tiên sinh này cùng về hay không. Nếu có thể để Nhạc tiên sinh trở về cùng mọi người thì thật tốt.

Trong thư phòng, Nhược Vi cùng Hiên Viên Hạo ngồi đối diện nhau, ở giữa hai người là bàn đọc sách, trên bàn bày rất nhiều tờ giấy viết tay, trong tay hai người cũng cầm một số tư liệu cùng giấy viết thư.

Hai người chia ra, cẩn thận tra xét một lần những tài liệu đã được điều tra, ăn ý liếc nhau một cái, ngay sau đó lại ăn ý nhìn nhau cười một tiếng.

"Nàng nói trước đi (Chàng nói trước đi)" Hai người trăm miệng một lời.

"Được (được)" Lại một lần nữa trăm miệng một lời…Hai người kỳ quái liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó cất tiếng cười to.

Việc ăn ý của hai người cũng là do bồi dưỡng trong nhiều năm qua, và lúc này lại được biểu hiện vô cùng tinh tế "Được rồi, hay là để ta nói trước." Nhược Vi hơi thu lại, vẻ mặt nghiêm trang nói.

"Ừ" Hiên Viên Hạo dịu dàng nhìn Nhược Vi, tình ý trong mắt khiến Nhược Vi có chút không chịu nổi.

"Xem ra kế hoạch của chúng ta có hiệu lực rồi, xác định bước kế tiếp, đến lúc đó tuyệt không thể nương tay." Trong nháy mắt, ánh mắt Nhược Vi thoáng qua một tia sắc lạnh, cho dù chỉ là trong nháy mắt nhưng Hiên Viên Hạo vẫn nhìn thấy, trong lòng nhất thời ấm áp, đây đều là vì mình….