Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 38: Mừng thọ (một)




Hình ảnh lại trở lại một ngày kia khi Hiên Viên Hạo rời đi, Hiên Viên Hạo ngồi ở trong xe ngựa nhìn khoảng cách với Nhược Vi càng ngày càng xa, trong lòng vô cùng khó chịu, đây là lần đầu tiên hắn có cái cảm xúc quyến luyến không rời này, nhưng hắn không khống chế được tình cảm của mình, nghĩ đến khoản thời gian lâu như vậy không được nhìn thấy Nhược Vi, tâm tình lại càng kém.

Bao chưởng quỹ ngồi chung ở trong xe ngựa nhìn sắc mặt của Tiểu chủ nhân càng ngày càng đen, trái tim nhỏ sợ run lên một cái, lão vô cùng muốn ngồi ở ngoài xe ngựa, nhưng lão không có cái lá gan đó a.

Nhược Vi cô nương a. Ngươi hại ta thảm rồi, lần này Bao chưởng quỹ đi cùng Hiên Viên Hạo trở về, nghĩ đến nhiều ngày nữa cũng sẽ trôi qua như vậy, lại thấy mỗi ngày đều phải đối mặt tình huống như thế liền khiến đùi lão muốn mềm nhũn.

Trong không khí như vậy, rồi vừa khẩn trường vừa từ tốn mất hết 10 ngày mới về đến Kinh Thành, dọc theo quãng đường đi này số lần Bao chưởng quỹ bị làm cho hoảng sợ đã cao hơn rất nhiều so với tất cả tổng số từ trước đến nay rất nhiều, chỉ có thể ở trong lòng mà âm thầm rơi lệ. Lão trêu ai ghẹo ai à.

Đến Kinh Thành sắc mặt của vị gia gia này rốt cuộc cũng tốt lên được một chút, dù sao hắn cũng là trở lại để chúc thọ, cũng không thể vẫn cứ giữ cái bản mặt âm u như thế đưa cho người ta xem được.

Bao chưởng quỹ đi theo sau lưng vị Tiểu Chủ Tử này nghĩ thầm rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm rồi. Dù sao lão cũng đâu có chê mạng của mình quá dài, vẫn còn muốn sống thêm mấy năm nữa.

Ngày này cuối cùng cũng đã tới ngày sinh tổ mẫu Hiên Viên Hạo, rất nhiều khách tới nhà, dưới sự yêu cầu không biết bao nhiêu lần của mẫu thân Hiên Viên Hạo đã theo phụ thân cùng đi ra chào hỏi khách nhân, thấy sự tính toán, nịnh hót trong mắt những người kia, trong lòng liền đặc biệt phiền não, trong khoảng thời gian đợi ở trong nhà này, hắn nhịn thật lâu mới không có lên cơn.

Thật hy vọng thời gian trôi qua mau hơn chút nữa, hắn lại có thể trở về Liễu gia thôn cùng ở một chỗ với Nhược Vi rồi.

Hiên Viên Kiệt nhìn nhi tử đứng một bên vẻ mặt không kiên nhẫn, tâm tình vô cùng thấp thỏm, chỉ sợ nhi tử lại bỏ của chạy lấy người đi, haiz! Đứa con trai này của hắn cũng không biết giống ai, chỉ cần hắn kiên trì ai nói cũng không nghe, những người làm trưởng bối như bọn họ đây thật đúng là không có chút cảm giác thành tựu nào.

Từ nhỏ đã biểu hiện khác hẳn với người thường, vừa mới sinh ra cũng không giống như những đứa trẻ khác, cũng không thích khóc, không thích náo, để cho hắn đang đầy ngập tình thương của người cha cũng không có chỗ để mà phát huy, thê tử cũng thường cùng bản thân oán trách chuyện này.

Hắn là trưởng tử trong nhà, đáng tiếc không có thiên phú buôn bán, chỉ thích nghiên cứu những thứ văn thư kia, ngược lại nhi tử lại tài giỏi hơn mình rất nhiều, lúc chọn đồ vật đoán tương lai lại bắt lấy một cái bàn tính, phụ mẫu vô cùng cao hứng, thật ra thì chính mình cũng thật rất vui mừng, dù sao mình đã không thể đạt được kỳ vọng của phụ mẫu, lúc đó liền nghĩ nếu như con trai của mình có thể thay mình làm được thì cũng giống như nhau thôi.

Hôm nay quả nhiên là như vậy, ở kinh thành cũng không có người nào không biết đại danh của nhi tử, có thể so với một phụ thân như hắn đây còn nổi danh hơn nhiều, lại nói Hiên Viên Kiệt cũng là một tài tử rất có danh tiếng.

Những tiểu thư đại gia khuê tú kia thấy nhi tử tựa như ong mật thấy hoa vậy, chạy theo như vịt, nhi tử vốn là rất không ưa thích nữ nhân, giờ lại càng ngày càng ghét hơn rồi. Haiz, không biết đến lúc nào thì nhi tử mới chịu cưới một nàng dâu mang về đây cho mình nữa.

Lúc này một gã sai vặt đi tới, hành lễ với hai người, sau đó hắn đến bên tai Hiên Viên Kiệt nói nhỏ mấy câu sau liền đi.

“Hạo nhi a! Người của Thượng Quan gia tới, con theo cha đi gặp một chút!”

Hiên Viên Hạo vô cùng không kiên nhẫn mà đi theo, Hiên Viên Kiệt thấy nhi tử đi theo tới đây, lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, haiz! Nào có phụ thân nào lại không có uy nghiêm như hắn vậy chứ. Trong nhà cũng không có ai dám nói gì hắn, vừa có người nào dám nói hắn cái gì, cha mẹ liền lập tức nhảy ra ngăn trở, hắn vài lần cảm thấy ở trong mắt cha mẹ cháu nội so với con trai còn quan trọng hơn.

Đến cửa, xe ngựa của Thượng Quan gia đã đậu ở chỗ đó, người làm của Thượng Quan gia đang đỡ người xuống xe, gia chủ Thượng Quan gia Thượng Quan Hồng đã xuống xe đứng ở một bên chờ đợi.

Hiên Viên Kiệt vội tới nghênh đón. “Thượng Quan huynh đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?”

Hiên Viên Hạo đứng ở một bên nhìn hai người kia khách sáo khách khách chủ chủ hỏi thăm tới lui, lúc này một thiếu nữ thướt tha đi tới trước mặt Hiên Viên Hạo, đây là nữ dòng chính (con chính thất) của Thượng Quan Hồng Thượng Quan Tuyết, là hòn ngọc quý trên tay Thượng Quan gia, từ nhỏ đã thích Hiên Viên Hạo, chỉ cần có cơ hội liền thích đi theo sau lưng Hiên Viên Hạo.

Hiên Viên Hạo thấy là Thượng Quan Tuyết, thái độ càng thêm không kiên nhẫn, thấy cái cô gái nhỏ từ hồi nhỏ đã thích đi theo phía sau lưng của mình này, trong lòng lại càng nhớ tới Nhược Vi ở phương xa, trong lòng càng thêm xác định chỉ có Nhược Vi mới thích hợp với mình nhất.