Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên Hạ

Chương 65: Cuộc sống (hai)




Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, mấy ngày nay Nhược Vi có thể nói là buôn bán lời... mệt nhọc đi qua còn dư lại chỉ có vui vẻ.

Thời gian ba ngày, Vi các ở Vĩnh An trấn tiếng tăm lan xa, khi Vi các tuyên bố tạm ngừng buôn bán, muốn sửa sang lại tất cả mọi người hết sức khó hiểu... thậm chí có người chế giễu, cho là Vi các chỉ dựa vào tình huống mấy ngày nay mà tạm ngừng buôn bán, sau đừng nghĩ còn chỗ đứng ở trấn trên.

Xế chiều hôm Vi các khai trương, Huyện lệnh phái người tặng lễ tới đây, khi đó vốn có người đỏ mắt Vi các khai trương, tình huống so mình thật tốt hơn nên muốn quấy rối, nhìn thấy Vi các cùng Huyện lệnh quan hệ tốt, lập tức thu hồi tâm tư quấy nhiễu.

Cuối cùng còn nịnh hót và mua chút bánh Trung Thu trở về.

Chỉ là trên thế giới vĩnh viễn không chỉ có người tốt, không có người xấu, người ta rõ rệt không dám quấy rối, trong lòng nguyền rủa ngươi một chút ngươi không thấy được đi.

Vì vậy tin tức Vi các tạm ngừng buôn bán vừa ra trong nháy mắt cả trấn trên người đều biết, ngầm nguyền rủa không ít... người có chút yêu thích bánh Trung Thu ở Vi các ngược lại có chút tiếc nuối một đoạn thời gian tới không thể đi mua bánh Trung Thu rồi.

Tạm ngừng buôn bán ngày thứ nhất, Nhược Vi khó được ngủ nướng, buổi sáng đồng hồ sinh học rất đúng giờ, nhưng Nhược Vi đột nhiên rất muốn đổ thừa một cái giường, vì vậy mặc dù tỉnh cũng không có rời giường, tối ngày hôm qua thời điểm Nhược Vi liền tuyên bố hôm nay tất cả mọi người có thể chậm chút rời giường, coi như là phần thưởng mấy ngày nay bận rộn.

Lười biếng nằm ở trên giường, Nhược Vi cảm thấy cảm giác như thế thật không tệ, chỉ là nghĩ tới mục tiêu còn chưa có đạt tới, cuộc sống như thế còn phải cần đến.

Nghĩ tới những thứ này, cho dù cảm giác tốt cũng biến mất hầu như không còn rồi, Nhược Vi dứt khoát đứng dậy xuống giường.

Rời giường, nghĩ tới chút chuyện phải làm, Nhược Vi lại nhiệt tình trở lại, Nhược Vi ở trong lòng khích lệ mình, hiện tại mệt mỏi một chút, về sau mới có thể trôi qua càng thêm tốt hơn.

Múc nước lạnh rửa mặt, nhất thời tinh thần tốt lên gấp trăm lần, sau đó đi tập võ.

Nhược Vi tập võ trở lại, Liễu thẩm đã làm tốt điểm tâm, Đào Đào cùng Thụy ca cũng đều đã rời giường, Quái lão đầu cũng từ bên ngoài đi bộ trở lại.

Trong đầu Nhược Vi, nhớ lại một màn lướt qua cùng bọn họ chung sống, cảm thấy cuộc sống như thế rất tốt.

Hưởng thụ qua bữa điểm tâm, Nhược Vi lại trở về phòng vội chuyện lớn của mình đi, Thụy ca đi đến trường, Đào Đào lôi kéo Tiểu Mộc chơi cùng hắn, nghe trong sân tiếng cười vui vẻ của Đào Đào, Nhược Vi nghĩ cũng nên dạy Đào Đào biết chữ rồi.

Tiếp đó liền cúi đầu sửa đổi bản thiết kế trong tay đã thật hoàn mỹ rồi.

“Tiểu thư, có thể ăn cơm trưa.” Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Liễu thẩm.

Nhược Vi nghe đã đến thời gian ăn cơm trưa, ngẩng đầu lên, cổ có một chút đau nhức, lấy tay của mình xoa xoa.

“Biết, ngươi trước đi dọn bát đũa đi.” Nhược Vi hướng Liễu thẩm ngoài phòng nói.

Cầm lên nhìn bản thảo thiết kế vừa xong, ừ, có thể, ngày mai có thể bắt đầu xây dựng tân trang lại cửa hàng, nghĩ tới không lâu về sau mà có thể thấy bản thiết kế trên giấy vẽ biến thành vật thật... thật sự là vui vẻ nha.

Đem đồ cẩn thận xếp gọn bỏ vào không gian, chậm rãi ra khỏi phòng... ngoài phòng chính là mặt trời gay gắt chiếu trên không.

Người một nhà ấm áp dùng qua cơm trưa, Nhược Vi suy nghĩ một chút, mấy ngày nay quá bận rộn, vẫn không có thấy Hiên Viên Hạo, ừm, hiện tại đi dạo qua nhà hắn đi.

Cùng Liễu thẩm nói tiếng, tránh cho đến lúc đó trong nhà có việc tìm nàng lại không tìm được... sau đó một người chậm rãi ra cửa.

Ra cửa, nhìn trên đường nhỏ đầy hoa dại không biết tên tung bay theo gió, ở bên trong ruộng đồng, trái cây còn xanh treo đầy cành, trái cây chín muồi tản mát ra mùi thơm mê người.

Nhược Vi một đường chậm rãi đi tới, thỉnh thoảng gió nhẹ nâng lên góc váy màu vàng nhạt, sợi tóc giương nhẹ, một bức mỹ cảnh đẹp.

Nhược Vi bước chậm đi ở dưới bong cây, trên đường thỉnh thoảng gặp phải mấy người quen, còn có một vài đứa trẻ cười đùa, Nhược Vi cảm giác mình bây giờ đã hoàn toàn dung nhập vào cái thế giới này rồi.

Không có miễn cưỡng như lúc mới tới, không cam lòng, hiện tại chỉ có hạnh phúc nhàn nhạt quanh quẩn ở trong trái tim mình.

Đi chậm nữa, tòa nhà của Hiên Viên Hạo cách nhà Nhược Vi cự ly cũng sẽ không thay đổi, Nhược Vi gõ cửa, chỉ nghe bên trong ứng tiếng mà cũng vang đến tiếng bước chân.

Cửa két một tiếng mở ra, gã sai vặt bên trong thấy là người mà thiếu gia nhà mình tâm tâm niệm niệm, vội vàng cung kính đón vào... không có gì bất ngờ xảy ra thì đây chính là chủ mẩu tương lai... một chút tâm tư nhỏ cũng không dám có.