Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 140: 140: Lý Vũ Trân Cầu Viện





"Có người thì sao chứ, vì chị dâu tôi sợ nên tôi mới phải đi an ủi một chút, chuyện này cũng phạm pháp à?" Triệu Đại Vĩ nhỏ giọng cười khì khì.

"Ai sợ hả, chú đúng là biết kiếm cớ thật.".

Cập nhật truyện nhanh tại == T RUМtrцyeЛ.

V n ==
Trong hang núi có tia sáng, thế nên Tiền Mỹ Lâm cũng không sợ việc phải đi bộ vào hang núi, chưa kể bên cạnh còn có Triệu Đại Vĩ, vậy càng không việc gì phải sợ.

Triệu Đại Vĩ nhẹ nhàng ôm lấy Tiền Mỹ Lâm, chỉ ôm lướt rồi lập tức thôi, buông tay ra, giả mang dáng nghiêm chỉnh, tiếp tục tiến về phía trước.

"Anh Đại Vĩ." Phía sau bỗng có người kêu lên.

Triệu Đại Vĩ giật nảy mình.

Không phải là cảnh vừa nãy đã bị người bắt gặp rồi chứ? Nếu là thế, vậy quả là anh đã gây rắc rối nghiêm trọng cho chị dâu rồi, nhất định người trong thôn sẽ vịn vào đấy để nói.

Thật ra Triệu Đại Vĩ cũng không sợ, cùng lắm thì trực tiếp cưới chị dâu về luôn thôi.

Nhưng nếu cân nhắc đến cảm nhận của chị dâu Tiền Mỹ Lâm, anh vẫn cảm thấy tốt nhất là đừng để ai bắt gặp.

Triệu Đại Vĩ quay đầu.

Anh thở dài một hơi, bởi người anh nhìn thấy là Tôn Hồng Hồng.


Dựa theo những gì anh biết về Tôn Hồng Hồng, Hồng Hồng là một cô gái rất tốt, cũng rất thông minh, sẽ không nói lung tung.

"Là Tú Tú à, có chuyện gì thế?"
Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Tôn Hồng Hồng thì mắt thoáng sáng bừng lên.

Tôn Hồng Hồng diện một chiếc váy rất đẹp, có vẻ là mua, dáng người cô ấy được tô đậm lên, có lồi có lõm không nói, dáng người mềm mại còn có thân trên đầy nét thanh xuân kia thật khiến người có phần mê say.

"Em không sao, chỉ là thấy anh Đại Vĩ giúp thôn chúng ta làm nhiều chuyện như vậy nên lòng cảm thấy anh Đại Vĩ thật vĩ đại!"
Phụt!
Triệu Đại Vĩ lắc đầu liên tục: "Vĩ đại gì đâu chứ, chỉ là làm chuyện trong khả năng của mình mà thôi."
"Anh Đại Vĩ khiêm tốn rồi!" Tôn Hồng Hồng cho là thế.

Triệu Đại Vĩ cũng không tiện nói tiếp đề tài này, thế là anh liền nói: "Em có muốn đi chung không? À mà, bộ đồ hôm nay của em rất đẹp đấy."
"Thật không ạ? Là mẹ của em cố ý mua cho em đấy, nói là giờ trong nhà cũng chẳng còn thiếu tiền nữa, hẳn nên sống thoải mái hơn một chút."
Triệu Đại Vĩ cảm thấy rất đúng, có tiền rồi, cũng không cần phải cứ sống những ngày eo hẹp làm gì.

Triệu Đại Vĩ cười nói: "Hồng Hồng, tiền lương tháng sau, sợ là ít nhất anh cũng phải đưa em mấy chục nghìn nhỉ?"
Mặt Tôn Hồng Hồng đỏ lên.

Bản thân cô ấy cũng không ngờ, lượng tiêu thụ của túi thơm trên Taobao thế mà lại phát đạt đến vậy, giờ đã sắp chạm đến mức tám trăm nghìn lượt tiêu thụ rồi.

Tính tính, đến cuối tháng nhất định có thể vượt mức một triệu lượt tiêu thụ.

Dựa theo mức lương cơ bản và cổ phần Triệu Đại Vĩ cho cô ấy, lượng tiền lương bốn mươi nghìn tệ một tháng căn bản chạy không thoát.


Trong thôn Đại Long, một tháng có thể kiếm được bốn mươi nghìn tệ đã đủ cho cả đống người ao ước đến chảy nước miếng rồi!
Ba người cùng đi, thưởng thức phong cảnh tươi đẹp trong hang núi.

Thôn dân xung quanh cũng cảm thấy rất mới lạ, đặc biệt là cái hang núi này dài đến một kilomet, đi trong đấy, nếu không đi thật kiên nhẫn thì sẽ xuất hiện một loại cảm giác như đi mãi vẫn chưa đến được điểm cuối.

Mà sau khi đi một kilomet, trước mắt ba người chợt rộng mở sáng bừng, mang đến cảm giác rất tuyệt diệu như nơi Đào Uyên Minh đã nhắc đến trong [Đào hoa nguyên ký].

Tôn Hồng Hồng nói: "Nếu em là du khách, nhất định em sẽ thường xuyên đến nơi này!"
"Thật sao?" Triệu Đại Vĩ nói: "Thế anh hi vọng rằng du khách nào cũng sẽ nghĩ như em vậy."
Phụt!
Ba người không khỏi cười thành tiếng.


Việc xây dựng trong sơn động cơ bản đã hoàn thành, các thôn dân cũng khen không dứt miệng đối với cách bày trí trong hang núi.

Bấy giờ Triệu Đại Vĩ lại lâm vào thế khó.

Theo lời Tiền Mỹ Lâm nói, anh cần phải lấy một cái tên thật dễ nghe cho hang núi, sau đó còn phải biên soạn ra một câu chuyện xưa cảm động lòng người cho hang núi ấy, này cũng không phải sở trường của Triệu Đại Vĩ.

Càng chết hơn, Triệu Đại Vĩ còn là một tên lưu manh độc thân hai mươi năm từ trong bụng mẹ, nào có kinh nghiệm yêu đương gì, càng khỏi nói đến việc chuẩn bị một câu chuyện xưa về tình yêu động lòng người.

"Việc này phải tìm ai đây?"
Ngay lúc Triệu Đại Vĩ đang mang mặt buồn rười rượi, ngoài cửa chợt truyền đến tiếng Lý Vũ Trân gọi: "Đại Vĩ, em có ở đây không?"
Lý Vũ Trân rất ít khi đến tìm Triệu Đại Vĩ, nếu không phải lúc không còn cách nào khác, cô ta sẽ không đến.


Dẫu sao thì cô ta cũng là con dâu của trưởng thôn Ngô Lương Đống, đến chỗ Triệu Đại Vĩ bên này chỉ sợ là sẽ bị chồng cô ta và cha chồng thù địch.

Thứ hai là lần trước khi cô ta và Triệu Long cùng thôn ầm ĩ với nhau đã bị Triệu Đại Vĩ bắt gặp, cô ta cũng không tiện chủ động tìm Triệu Đại Vĩ, trên căn bản thì chỉ có khi Triệu Đại Vĩ tìm cô ta, cô ta mới có thể gặp mặt Triệu Đại Vĩ.

Nhắc đến chuyện này, bây giờ Lý Vũ Trân cực kỳ hối hận.

Lúc trước cô ta không nên xem trọng Triệu Long.

Nếu lúc trước người cô ta nhìn trúng là Triệu Đại Vĩ, vậy bây giờ cô ta sẽ sống cuộc sống thế nào đây?
Lý Vũ Trân cô ta, muốn dáng người có dáng người, muốn da trắng ngần có da trắng ngần, muốn mặt, này càng là một đóa hoa trong thôn, lúc ấy Triệu Đại Vĩ còn là một thanh niên khốn cùng, cô ta chỉ cần đưa ra chút lời nhắc nhở thì chẳng phải tên Triệu Đại Vĩ kia sẽ đào tim móc phổi, muốn bò đến trên giường cô ta sao?
Tiếc thay.

Trên thế giới này không có thuốc hối hận.

Dù rằng cô ta đã từng ám chỉ Triệu Đại Vĩ mấy lần, rằng chỉ cần Triệu Đại Vĩ muốn cô ta, cô ta sẽ lập tức cho phép Triệu Đại Vĩ làm.

Thế nhưng đến tận bây giờ Triệu Đại Vĩ vẫn chẳng có vẻ gì là cần cô ta ở phương diện kia.

"Đến ngay đây."
Triệu Đại Vĩ bước ra, nhìn thấy Lý Vũ Trân thì như chợt bị người phụ nữ này làm lóa mắt.

Chỉ thấy Lý Vũ Trân mặc một thân trắng như tuyết, vải kia căn bản đều là lụa trắng lụa mỏng, vừa mềm đẹp, lại vừa có sức mạnh đánh vào thị giác của người khác.

Chỉ là Triệu Đại Vĩ cũng không đặt mắt lại lâu trên người Lý Vũ Trân, anh chỉ nói: "Chị Vũ Trân, chị tìm em có việc sao?"
"Ừ, chị của chị bị bệnh, tình huống khá nghiêm trọng, đã vào thành phố đến bệnh viện nhân dân xem rồi, nói là phải vào tỉnh trị liệu mới được.

Nhưng chị của chị có việc phải làm, trong nhà lại không còn bao nhiêu tiền, sợ là không bớt ra đi bệnh viện nổi."
"Đại Vĩ, chị van xin em, em có thể giúp chị của chị một lần được không?" Trong lòng Lý Vũ Trân cực kỳ lo lắng.


"Không thành vấn đề, chị Vũ Trân, trước kia em vẫn luôn nhờ chị đi tuyên truyền, giờ xem như em báo đáp chị đi."
Ấn tượng của Lý Vũ Trân trong lòng Triệu Đại Vĩ vẫn khá tốt, dù sao Lý Vũ Trân cũng chưa từng đắc tội anh, hơn nữa sau đấy cũng xem như đã giúp anh mấy lần.

"Cảm ơn Đại Vĩ, chị thay chị của chị cảm ơn em."
"Còn có, Đại Vĩ, chị của chị bệnh khá nghiêm trọng, sợ là không chịu nổi đường xa gập ghềnh như vậy, có thể sẽ cần Đại Vĩ em đích thân đi một chuyến."
"Được." Triệu Đại Vĩ lại hỏi: "Có phải gấp lắm rồi hay không? Nếu đã gấp lắm rồi, bây giờ em sẽ đi luôn."
"Rất gấp, thật rất gấp, nhưng bây giờ đi thì sợ là chị không có thời gian đi cùng, do cha chồng Ngô Lương Đống bên này của chị còn cần chị chăm sóc."
"Mình em đi cũng được, chị cho em địa chỉ đi."
Vốn dĩ bác sĩ không đến cửa, bảo là không nhẹ, nhưng Lý Vũ Trân đã tìm đến, vậy anh liền chủ động đến cửa một lần.

Chỉ là vì cẩn thận, Triệu Đại Vĩ vẫn nói: "Chị gọi điện cho chị của chị đi, bảo là em tính qua đấy, không thì em sợ rằng chị ấy sẽ lại hiểu lầm em là lừa đảo."
"Này tất nhiên rồi, chị sẽ không ngốc đến thế đâu, bây giờ chị đi gọi điện thoại ngay đây."
Lý Vũ Trân lập tức gọi điện thoại cho người chị Lý Vũ Mai của cô ta.

Sau khi cuộc gọi thông, Triệu Đại Vĩ thoáng nhìn thời gian, nói: "Có lẽ sáu giờ là em sẽ đến được đấy."
"Cảm ơn." Bên kia điện thoại truyền đến giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp của Lý Vũ Mai.

Giọng nói này rất êm tai, khiến người khác nghe được liền cảm thấy đối diện hẳn là một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp.

Cúp điện thoại, Triệu Đại Vĩ nói: "Giọng của chị gái chị cũng êm tai thật đấy."
"Đấy là tất nhiên, chị của chị là một giáo viên dạy văn đó, trước kia còn đặc biệt luyện giọng qua, làm thế là để có thể khiến học sinh trong lớp nghe giảng nghiêm túc hơn."
"Ra là thế." Triệu Đại Vĩ vẫn luôn rất tôn trọng nghề giáo viên này, bấy giờ liền nói: "Nếu là giáo viên, vậy hẳn em càng nên giúp chị của chị chữa bệnh, em không thể để lũ học sinh mất đi một giáo viên tốt thế này được."
Nói xong, Triệu Đại Vĩ cầm địa chỉ rồi lập tức chuẩn bị tiến về phía chỗ ở của Lý Vũ Mai.

Chừng chạng vạng sáu giờ.

Triệu Đại Vĩ đến nhà Lý Vũ Mai..