Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 195: 195: Ngô Tiểu Yến Mất Tích





Sau bữa tối, mọi người đều trở về.

Bởi vì hỗ trợ nấu ăn, kết quả bản thân Triệu Đại Vĩ lại không ăn no.

Triệu Đại Vĩ và Vương Đại Trụ cùng nhau trở về thôn.

Vương Đại Trụ nói rằng sau khi lấy bằng lái xe, anh ta sẵn sàng vay tiền để mua một chiếc xe hơi.

"Anh đừng vay nữa, cần bao nhiêu tiền, tôi cho anh mượn." Triệu Đại Vĩ nói thẳng.

"Anh Vĩ, sao tôi có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?" Thật ra Vương Đại Trụ rất động tâm, dù sao vay tiền mua xe còn phải trả cả lãi.

"Khách khí với tôi làm gì."
Bản thân Triệu Đại Vĩ cũng muốn mua một chiếc xe tốt hơn.

Có điều bây giờ sau khi lấy tiền ra đầu tư cho khách sạn, tiền trong thẻ của anh cũng ít ỏi đến mức mua xe giống như lấy trứng chọi đá.

Làm thế nào để nhanh chóng kiếm được một khoản tiền, đây là vấn đề Triệu Đại Vĩ phải suy nghĩ trong lúc này.

Trước mắt anh có hai lựa chọn.

Một là mở rộng mức độ tuyên truyền của túi thơm, làm cho việc kinh doanh túi thơm càng thêm phát đạt.

Thứ hai là mở rộng lượng tiêu thụ cá của thôn Đại Long.

Túi thơm một cái một trăm tám mươi tám tệ, một con cá thôn Đại Long về cơ bản cũng phải bán hai ba trăm tệ, chỉ cần hai thứ này tăng tốc bán đi, tiền kia sẽ giống như dòng nước chảy vào trong túi của Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ chọn cái thứ hai.


Bởi vì muốn mở rộng tiêu thụ túi thơm nhất định phải tự mình tuyên truyền rất nhiều, mà trước mắt Triệu Đại Vĩ không thể nào tập trung nguồn tiền vào việc tuyên truyền được.

Cái thứ hai, tăng nguồn cung cá ở thôn Đại Long không chỉ giúp Triệu Đại Vĩ kiếm tiền, mà còn có thể làm cho khách sạn Trường Ca Thái Vi tiếp tục nâng cao danh tiếng, còn có thị phần, cũng xem như một công đôi việc.

Ngoài ra, trước đây Triệu Đại Vĩ cũng không mang túi thơm theo, trực tiếp bán ở thôn Đại Long.

Nghĩ đến bây giờ du khách trong thôn cũng nhiều, lại cần mang đồ lưu niệm về nhà, vì thế Triệu Đại Vĩ quyết định biến túi thơm thành đặc sản của thôn Đại Long, như vậy một tháng cũng có thể bán được không ít tiền!
Vừa nghĩ tới đây, Triệu Đại Vĩ bắt đầu chuẩn bị.

Về đến nhà.

Triệu Đại Vĩ nói với Tiền Mỹ Lâm: "Chị dâu, có phải chúng ta vẫn chưa bán túi thơm trong thôn đúng không? Hay là chúng ta mở một cửa hàng túi thơm trong thôn đi."
"Về phần để ai quản lý cửa hàng, tôi nghĩ chị dâu cứ tìm người đến là được rồi."
"Còn có mặt tiền cửa hàng thì mở ở cửa động Kỳ Hợp bên kia.

Không cần xây nhà, trực tiếp dùng nhà tạm dựng bằng ván gỗ cũng như nhau cả thôi.” Triệu Đại Vĩ đưa ra ý tưởng.

"Được đó!” Tiền Mỹ Lâm cũng có suy nghĩ này, nhưng vẫn không có thời gian, cũng không đề cập tới.

Lúc này Triệu Đại Vĩ nói tới, Tiền Mỹ Lâm đương nhiên tỏ vẻ đồng ý.

Vì thế Triệu Đại Vĩ tức khắc thông báo chuyện này xuống dưới.

Đồng thời, anh muốn ký hợp đồng với một vài ao cá.

Chỉ là, còn chỗ nào có thể cho Triệu Đại Vĩ nuôi cá đây?
Triệu Đại Vĩ nghĩ đến hồ chứa nước ở thôn Đại Long.


Hồ chứa nước ở thôn Đại Long chiếm diện tích khoảng trăm mẫu, mấy năm nay bởi vì không có lũ lụt nên dần bị bỏ hoang.

Triệu Đại Vĩ quyết định sử dụng hồ chứa nước đó.

Anh đến nhà Ngô Lương Đông.

Sức khỏe của Ngô Lương Đông dần dần khôi phục, trước mắt ông ta vẫn đảm nhiệm chức trưởng thôn nên đương nhiên Triệu Đại Vĩ vẫn phải tìm ông ta.

Ngô Lương Đông nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, trong lòng lập tức hoảng hốt!
Triệu Đại Vĩ nói: "Trưởng thôn, tôi tới đây không phải để tìm ông gây phiền phức, tôi tới là muốn nói với ông chuyện thuê hồ chứa nước."
"Cậu muốn thuê hồ chứa nước?"
Ánh mắt Ngô Lương Đông lóe lên, ổn định tâm trạng rồi mới nói: "Bình thường hồ chứa nước không thể cho thuê, bởi vì tác dụng của hồ chứa nước là trữ lũ và tưới tiêu."
"Tuy nhiên hiện tại hồ chứa nước của chúng ta bị bỏ hoang, chuyện này tôi cũng biết."
Ông ta có chút xấu hổ nói: "Trưởng thôn như tôi không làm tốt là lỗi của tôi.

Bây giờ cậu muốn thuê hồ chứa nước, tôi cũng chỉ có thể đồng ý."
"Nhưng nếu thật sự có lũ lụt, cậu sẽ phải tự gánh tổn thất, không thể đem thiệt hại đặt lên đầu tôi." Ngô Lương Đông vẫn sợ Triệu Đại Vĩ tìm ông ta gây phiền phức.

"Yên tâm đi, tuy rằng tôi với ông không hợp nhưng tôi sẽ không ngang ngược vô lý như vậy.

Chỉ cần sau này ông không làm bừa bãi, ông có thể yên ổn sống cuộc sống của ông."
"Được, vậy sáng mai chính thức ký tên ở ủy ban thôn đi."
"Được!”
Nói xong chuyện này, Triệu Đại Vĩ có thể an tâm tăng cao nguồn cung cá, cũng không cần lo lắng hồ bên kia không cung cấp được nhiều cá như vậy.

...!
Mấy ngày tiếp theo, Triệu Đại Vĩ đặt toàn bộ tinh lực vào dâu tây và hồ chứa nước bên kia.


Bởi vì bên hồ chứa nước cũng cần người quản lý, đúng lúc Ngô béo đang ở trong thôn, do bị vợ là Đường Thủy Hoa gọi trở về, vì thế Triệu Đại Vĩ quyết định để Ngô béo trực tiếp quản lý ao cá bên hồ chứa nước.

Về phần chú ba Triệu bên này quá bận rộn, Triệu Đại Vĩ chuẩn bị tìm một lính mới khác ở trong thôn, hỗ trợ chú ba Triệu.

Ngô béo nghe nói mình trực tiếp thăng cấp làm quản lý ao cá, tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Càng làm cho anh ta vui hơn là tiền lương đãi ngộ của anh ta cũng tăng lên tương ứng, đạt tới mức lương một vạn một tháng.

Ngô béo vui mừng không kìm lòng được, đêm đó liền uống một cân rượu trắng!
Triệu Đại Vĩ thì đi tới bên Dư Hà, hỏi Dư Hà bên này có cần cái gì không, cùng với tình huống gần đây của dâu tây.

Dư Hà nói: "Tôi bắt đầu cho người ta canh tác cải tạo đất, gần như đã hoàn thành rồi.

Cái lều bên này đã chỉnh đốn xong, có thể lập tức thiết kế, đại khái chỉ cần ba ngày là có thể hoàn thành toàn bộ."
"Còn lại chính là hệ thống tưới tiêu, có thể tiến hành đồng bộ với việc trồng dâu tây."
Triệu Đại Vĩ nói: "Nói cách khác, vài ngày sau có thể trồng dâu tây?"
Anh đã đặt hàng cây giống, nhưng anh không nói thời gian giao hàng.

Triệu Đại Vĩ nghĩ rằng, hiện tại có thể cho chủ cửa hàng chuẩn bị giao hàng.

"Đúng." Dư Hà lau mồ hôi trên trán.

Mấy ngày nay, cô ấy cũng đủ bận rộn.

"Vất vả rồi, chị ở lại phòng ở cảm giác thế nào?"
Nhà tạm dựng bằng ván gỗ một ngày là có thể làm xong, vì vậy vấn đề nhà ở của Dư Hà được giải quyết trước.

"Vẫn được, phòng rất lớn, nghỉ ngơi ở bên trong tạm thời không có vấn đề gì, chỉ là tắm rửa không tiện lắm." Nói đến đoạn sau, cô ấy lúng túng mỉm cười.

Nghĩ đến mỹ nữ như Dư Hà lại ở trong nhà tạm dựng bằng ván gỗ này dùng chậu tắm rửa, đúng là có chút bất tiện.


Triệu Đại Vĩ cười nói: "Hay là đặc biệt xây một nhà tạm dựng bằng ván gỗ ở bên cạnh, làm phòng tắm cho chị?"
"Không cần phiền phức như vậy đâu, tắm rửa không mất bao lâu cả.

Hơn nữa cũng không phải ở đây lâu, không cần hao phí tinh lực vào loại chuyện này." Nói xong, Dư Hà đỏ mặt.

Cô ấy là một khuê nữ, vậy mà lại đàm luận vấn đề tắm rửa cùng với Triệu Đại Vĩ, quả thật là có chút xấu hổ.

"Cũng tốt, sau này chờ biệt thự của tôi xây dựng xong, đến lúc đó chị muốn tắm rửa, trực tiếp đến nhà tôi đi."
"Ừm!” Lần này, khuôn mặt xinh đẹp của Dư Hà càng đỏ hơn.


Buổi tối.

Ngô Hỏa Toàn chạy tới nhà Triệu Đại Vĩ, trên mặt hiện vẻ lo lắng không yên.

Triệu Đại Vĩ nhìn thấy Ngô Hỏa Toàn thì nhíu mày, cũng không nói gì.

Ngược lại, Ngô Hỏa Toàn nhìn thấy Triệu Đại Vĩ giống như nhìn thấy cọng rơm cứu mạng, vội vàng nói: "Triệu Đại Vĩ, cậu cứu Tiểu Yến nhà chúng tôi với!"
"Sao vậy chú?" Triệu Đại Vĩ không hiểu Ngô Hỏa Toàn đang nói cái gì.

Ngô Hỏa Toàn nói: "Không phải tháng chín khai giảng sao? Thân thể Tiểu Yến có chút không thoải mái, hôm nay gọi điện thoại tới nói muốn trở về tìm cậu khám bệnh."
"Nhưng bây giờ đã đến lúc này rồi, Tiểu Yến vẫn chưa trở về, gọi điện thoại cũng không liên lạc được." Ngô Hỏa Toàn gấp đến độ giọng nói đều có chút khàn khàn: "Tôi sốt ruột chết mất!"
"Đại Vĩ, trước kia tôi có lỗi với cậu, nhưng nể tình Tiểu Yến không có lỗi với cậu, cậu giúp tôi tìm Tiểu Yến đi!"
"Tôi quỳ xuống cho cậu xem!”
Bịch.

Ngô Hỏa Toàn quỳ xuống trước mặt Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ nói: "Không cần quỳ, cho dù chú không cầu xin tôi, tôi cũng sẽ tìm Tiểu Yến giúp chú."
Anh suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: "Chú về nhà chờ tin tức trước, cũng có thể báo cảnh sát tìm người.

Bây giờ tôi đi ra ngoài giúp chú tìm một chút.".