Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 206: 206: Triệu Đại Vĩ Và Tiền Mỹ Lâm Đánh Cược





Thứ Triệu Đại Vĩ muốn mua chính là mấy nguyên liệu thiên nhiên.

Mấy hương liệu này kết hợp chung với nhau sẽ trở thành một mùi vị rất hôi, người bình thường không chắc có thể chịu nổi!
Khương Trừng Hải đã từng nói vơi Triệu Đại Vĩ, món đậu hủ thối ngon nhất mà cả đời này ông cụ từng ăn chính là có thêm hương liệu đậu hủ thối này.

Nhưng Khương Trừng Hải khuyên Triệu Đại Vĩ đừng thêm món đậu hủ thối này vào khách sạn, bởi vì thứ này có tác dụng đuổi khách còn mạnh hơn cả tác dụng thu hút khách hàng!
Lần này, để đảm bảo rằng đậu hủ thối của mình có thể thắng, thế nên lúc này anh mới đưa nguyên liệu đặc biệt cuối cùng này ra!
Trong lòng anh hiểu rất rõ.

Cuộc tranh tài món ăn ngon lần này, món ngon nhất không nhất thiết phải là món đứng hạng nhất!
Món ăn khắc sâu vào ấn tượng của người khác nhất và đáng nhớ nhât mới có thể là món đứng nhất!
Dù sao trong xã hội hiện giờ, một món ăn ngon không chỉ được quyết định bởi mùi thơm, hơn nữa còn ở chỗ sáng tạo ra cái mới và sự tò mò!
Thứ mới mẻ, độc đáo, mới càng được săn đón hơn vật cũ kỹ, mặc dù thứ mới không nhất thiết phải có chẩt lượng cao hơn thứ cũ.

Vì thế, bây giờ trong lòng Triệu Đại Vĩ đã có dự tính về mùi vị.

Bởi vì hương liệu Triệu Đại Vĩ cần không hiếm, cho nên anh chỉ chạy một chút đã mua đầy đủ nguyên liệu.

Trở lại gian hàng.

Tiền Mỹ Lâm mới thở phào nhẹ nhõm: “Cuộc tranh tài món ăn ngon sắp bắt đầu rồi, mau cậu trở về kịp lúc.”
“Ừ.”
Triệu Đại Vĩ gật đầu, sau đó nói: “Chị dâu, có thể chúng ta cần dời xe thức ăn sang bên cạnh một chút nữa.”
“Tại sao thế?”
Tiền Mỹ Lâm cảm thấy vị trí bây giờ đã rất gần ranh giới, nếu lại dời vị trí tiếp, người ta sẽ cho là bọn họ tới bày sạp, chứ không phải tới tham gia tranh giải.

Triệu Đại Vĩ không có thiện ý sờ mũi một cái: “Chờ lát nữa chị sẽ biết.”

Trong lúc đang nói chuyện, anh đã dùng tốc độ nhanh như chớp bỏ tất cả nguyên liệu mình vừa mua vào chính giữa nước sốt đã chuẩn bị xong.

Sau đó nhanh chóng đóng nắp lại!
“Được rồi.” Tiền Mỹ Lâm nghe lời Triệu Đại Vĩ, dời xe thức ăn sang bên bờ một chút.

Vị trí của bọn họ bây giờ thật sự như đã từ bỏ vậy, độc lập với cuộc so tài.

“Này, sao các người lại đặt xe hàng ở một nơi hẻo lánh như thế, không phải bên kia còn rất nhiều chỗ trống sao?” Nhân viên giữ trật tự của cuộc so tài chạy tới yêu cầu Triệu Đại Vĩ đẩy xe hàng dời sang cùng vị trí với mấy gian hàng khác.”
“Chúng tôi bán đậu hủ thối, rất thối, không muốn ảnh hưởng đến người khác.”
Đậu hủ thối trước đây, mùi vị cũng không quá thối, Triệu Đại Vĩ sẽ dám đứng cùng những chủ sạp khác, cũng sẽ xếp hàng chung một chỗ với họ.

Nhưng đậu hủ thối hôm nay, anh sợ đứng quá gần sẽ khiến những người chủ khác thối tới mức ngất đi.

“Chuyện này…” Vị cán sự cuộc tranh tài suy nghĩ một chút, vẫn có chút do dự.

Triệu Đại Vĩ mở nắp nước sốt lên.

Cán sự lập tức nói: “Được, các người cứng đứng ở nơi này đi!”
Sau đó anh ta liếc mắt: “Thối quá đi, nghĩ gì thế, nếu đây là thứ người có thể ăn tôi trực tiếp đâm thẳng vào tường!”
Ngay cả Tiền Mỹ Lâm ngày ngày làm bạn với đậu hủ thối cũng nhíu mày: “Mùi này mạnh quá đi.”
“Chắc chắn phải là mạnh như thế, mùi vị quá nhạt nhẽo mọi người sẽ không thấy đậu hủ thối nhà chúng ta làm tốt hơn đầu bếp của khách sạn năm sao.”
“Nguỵ biện!” Tiền Mỹ Lâm nhìn về phía khách sạn Thiên Duyệt bên kia, họ đang chuẩn bị làm một vài món ăn chính.

Cho dù đậu hủ thôi có như thế nào đi nữa cũng chỉ là món ăn vặt, sao có thể sánh bằng với những món ăn chính!
“Chị dâu, không tin tôi?” Triệu Đại Vĩ lén nói nhỏ bên tai Tiền Mỹ Lâm: “Chị dâu, nếu tôi dùng đậu hủ thối này tranh được hạng nhất cuộc so tài món ăn ngon này, chị sẽ để tôi nhìn chị thay quần áo, thế nào?”
Có lần, Triệu Đại Vĩ vừa khéo thấy Tiền Mỹ Lâm thay quần áo, từ đó đến giờ đều khó quên được tình cảnh lúc đó, cho nên bây giờ anh muốn ôn lại một lần!
“Được, nếu cậu có thể được hạng nhất, muốn gì chị dâu cũng tuỳ cậu.”
Mặt Tiền Mỹ Lâm hơi ửng đỏ, trong lòng thầm nói đây là yêu cầu không biết xấu hổ gì, nhưng cô ấy vẫn đồng ý.


Bởi vì cô ấy hoàn toàn không tin Triệu Đại Vĩ có thể dùng đậu hủ thối chiến thắng món ăn do siêu đầu bếp hàng đầu quốc gia của khách sạn Thiên Duyệt!
“Quyết định vậy đi!”
Nghĩ đến việc Tiền Mỹ Lâm sẽ thay quần áo trước mặt anh, trong lòng Triệu Đại Vĩ càng hăng hái hơn.

Cuối cùng cuộc so tài cũng bắt đầu!
Chẳng những có rất nhiều người dân nhiệt huyết của thành phố Phong Lâm đến hiện trường cuộc so tài này mà còn có cả phó thị trưởng Ngô Hải cũng tự mình đến chỉ đạo.

Trước đó sở dĩ Vương Bảo Hoa bị sợ cả người run rẩy cũng bởi vì ông ta biết lần này Ngô Hải sẽ đến hiện trường.

Nếu Triệu Đại Vĩ thật sự biết Ngô Hải, thế Vương Bảo Hoa thật sự tiêu đời, ngay cả một chút cơ hôi trở mình cũng không có.

Dù sao thì Vương Bảo Hoa cũng không dám đánh cược!
Nhưng có thể bởi vì gian hàng của Triệu Đại Vĩ ở vị trí quá xa, cho nên Ngô Hải hoàn toàn không chú ý tới việc Triệu Đại Vĩ cũng tham gia cuộc tranh tài lần này.

Sau đó, cuộc tranh tài chính thức băt đầu.

Triệu Đại Vĩ nhanh chóng lấy đậu hủ thối ra, bắt đầu tự tay nấu.

Tiền Mỹ Lâm hỗ trợ ngay bên cạnh.

Sau khi lấy đậu hủ ra, nhanh chóng dẫn tới tác dụng thanh lọc.

Dù sao trong phạm vi mười mét xung quanh Triệu Đại Vĩ, hoàn toàn không có ai dám đến gần.

“Mẹ kiếp, thối thật đấy, từ trước đến giờ trưa ngửi được món đậu hủ thối nào thối như thế!”
“Mùi này thật nồng!”

“Haizz? Ngửi mùi này nhiều vẫn bị ghiền!” Có người đột nhiên nói.

“Anh cút đi!” Mấy người chung quanh rối rít xem người ghiền này như người khác loài.

Những chủ sạp khác cũng nhìn về phía Triệu Đại Vĩ, ném tới những ánh mắt kinh ngạc và im lặng.

Không bao lâu sau, phần đậu hủ thối đầu tiên của Triệu Đại Vĩ đã được hoàn thành.

Bởi vì cuộc so tài món ăn ngon này không hề thu tiền của mọi người, thế nên mọi người có thể thưởng thức miễn phí.

Nhưng.

Trước mắt tạm thời vẫn chưa có dũng sĩ dám bước lên thử món đầu tiên.

Các chủ gian hàng khác cũng cười châm biếm, trong lòng thầm nói thối như thế, người thích ăn đậu hủ thối e là cũng sẽ bị các người doạ bỏ đi, thua lỗ mà còn làm được.

Ngay sau đó.

Mười phút trôi qua, bên phía gian hàng của Triệu Đại Vĩ hoàn toàn không có ai đến thưởng thức, trái lại người ở những gian hàng khác có rất nhiều người đến thử một chút.

“Đại Vĩ, cậu còn nói có thể được hạng nhất, cũng chẳng có ai tới ăn.” Tiền Mỹ Lâm nhìn tình cảnh lạnh tanh này, trong lòng vô cùng lúng túng.

“Chờ một chút.”
Chờ mọi người nếm thử những mùi vị bình thường xong, đương nhiên cũng sẽ nghĩ đến việc muốn thử kích thích một phen.

“Đây không phải Triệu Đại Vĩ sao?”
Ngô Thanh Sơn tới xem quán rượu Thiên Duyệt, kết quả lại phát hiện Triệu Đại Vĩ ở hiện trường, thế là anh ta chịu đựng mùi thối đi tới.

“Tôi nghĩ rằng cậu là nhân vật lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn không thay đổi được, tính tình nhỏ nhen!” Ngô Thanh Sơn lắc đầu với Triệu Đại Vĩ, sau đó nhanh chóng rời đi.

Anh ta vô cùng xem thường cách bày sạp này của Triệu Đại Vĩ, đặc biệt khi liên hệ Triệu Đại Vĩ và Nguỵ Tử Phù với nhau thì càng không cách nào chịu đựng nổi.


“Có bệnh, còn không lễ phép, tới cũng không thử một miếng.” Triệu Đại Vĩ làm mặt quỷ sau lưng Ngô Thanh Sơn.

Cũng may.

Có Ngô Thanh Sơn đi tới cũng gợi lên sự tò mò của những người khác.

Cuối cùng cũng có dũng sĩ đi lên nói: “Ông chủ, cho tôi nếm thử một miếng đậu hủ thối.”
“Được, đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng!” Triệu Đại Vĩ nói.

Tiền Mỹ Lâm đứng bên cạnh đưa cho đối phương một đôi đũa.

Đối phương chịu đựng mùi thối, sau khi nếm thử một miếng, hai mắt sáng lên, giật mình nói: “Đây là đậu hủ thối ngon nhất mà tôi từng ăn! Quá đã!”
Sao?
Những người trước đó muốn thử nhưng lại không dám thử, rối rít đi tới, muốn ăn thử một miếng.

Bốp bốp bốp!
Đã có mấy chục người nếu thử đậu hủ thối trong gian hàng của Triệu Đại Vĩ, trên cơ bản tất cả mọi người đều nói.

Món ăn này khiến người ta ấn tượng vô cùng sâu sắc, lại vô cùng ngon.

Ngoài ra, dù sau đây cũng là hoạt động cho thành phố tự tổ chức, cho nên ở hiện trường cũng có máy quay phim và cả phóng viên.

Phóng viên phỏng vấn mọi người: “Xin hỏi trước mắt bạn đang ấn tượng sâu sắc nhất với món ăn nào, cảm thấy món nào là ngon nhất?”
“Ăn ngon nhất thì không thể nói, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất chắc chắn chính là đậu hủ thối thôn Đại Long!”
“Tôi cảm thấy cũng có thể nói là món ăn ngon nhất, dù sao tôi cùg chưa từng ăn đậu hủ thối nào thoải mái như thế, ha ha ha!”
“Tôi nói với cô, đậu hủ thối thôn Đại Long kia thật tuyệt!”
Phóng viên cũng bối rối.

Cô ta phỏng vấn rất nhiều người, rất nhiều người đều nhắc tới đậu hủ thối thôn Đại Long mà ở hiện trường lại có tới hàng trăm thí sinh dự thi!
“Đậu hủ thối thôn Đại Long?” Phóng viên nói: “Tôi đưa mọi người đi thử một chút đậu hủ thối thôn Đại Long này!”
Phóng viên đưa nhân viên tổ quay phim đi tới gian hàng “Đậu hủ thối thôn Đại Long” của Triệu Đại Vĩ..