Tiểu Thôn Y Ranh Mãnh

Chương 208: 208: Tuân Thủ Cam Kết





Vương Bảo Hoa nghe vậy, suýt nữa đã quỳ xuống trước mặt Triệu Đại Vĩ.

Ông ta thật sự cảm thấy ấm ức.

Nhưng chuyện này dường như chuyện này giống như đất vàng rơi vào quần trong, khiến ông ta khó mở miệng.

Nhưng ông ta vẫn nói: “Anh Triệu, tôi tới là muốn nói tôi sai rồi! Anh Triệu, cậu không nói với phó thị trường chuyện của tôi ban nãy chứ?”
Tuổi tác của Vương Bảo Hoa cũng lớn hơn Triệu Đại Vĩ ít nhất mười mấy tuổi, thế nhưng một câu anh Triệu, hai câu anh Triệu, gọi vô cùng dứt khoát!
Triệu Đại Vĩ nói: “Ông chẳng qua cũng chỉ là một người nhỏ bé, có tư cách gì để trở thành đề tài nói chuyện giữa tôi và phó thị trường!”
Hô!
Vương Bảo Hoa chẳng những không tức giận, trái lại còn cảm ơn vạn lần:
“Cảm ơn anh Triệu! Bữa khác tôi chắc chắn sẽ đưa người anh họ không chịu thua kém của tôi đến nhà xin lỗi!”
“Không cần, nhìn phân chó một lần còn chưa đủ còn muốn để tôi nhìn thấy một lần nữa sao?” Triệu Đại Vĩ trợn tròn mắt.

Vương Bảo Hoa: “Có lý!”
“Về nhà tôi sẽ đánh anh ta một trận, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta dễ dàng như thế được!”
Không phải vì Triệu Đại Vĩ, chỉ vì chính bản thân ông ta, ông cũng muốn đánh người anh họ kia của ông ta thành một cái đầu heo lớn!
Lúc này.

Trương Hưng Bình đã rời đi, đồng thời Ngô Thanh Sơn cũng rời đi.

Triệu Đại Vĩ nhìn bóng lưng cô đơn của Ngô Thanh Sơn, khẽ thở dài một cái, sau đó cũng không để ý tới Ngô Thanh Sơn.

Còn Ngô Thanh Sơn thì ngược lại, trong lòng lúc này chỉ toàn là nên làm thế nào với Triệu Đại Vĩ, làm thế nào để Triệu Đại Vĩ được dạy dỗ.



Giành được hạng nhất, đương nhiên cũng sẽ có phóng viên Liễu Nhã của đài truyền hình đến phòng vấn.

Nhưng thời gian phỏng vấn cũng không lâu.

Sau khi phỏng vấn, Triệu Đại Vĩ gọi điện thoại cho Lâm Tuyết Nhã để cô ấy đến giải quyết ổn thoả xe hàng ở chỗ nào.

Lâm Tuyết Nhã cười hỏi: “Đại Vĩ, tình hình bên phía cậu thế nào?”
“Lấy hạng nhất.”
“Được đấy, tôi nghe nói người của khách sạn cũng tới, trong lòng có hơi lo lắng sự nổi tiếng của khách sạn Thiên Duyệt, kết quả quả nhiên tôi đoán không sai, có Triệu tổng ra tay, tất có thể hạ được khách sạn Thiên Duyệt!” Giọng nói Lâm Tuyết Nhã có mấy phần đắc ý.

“Tạm được, chị mau phái người tới đi.” Triệu Đại Vĩ cười một tiếng.

Cúp điện thoại, Triệu Đại Vĩ nhìn về phía Tiền Mỹ Lâm.

Đây là người phụ nữ khiến anh động lòng nhất, dáng vẻ lúc này, phong thái thướt tha, ưu nhã độc lập, cô hơi nghiêng đầu một chút, dáng vẻ đỏ mặt tựa như nữ thần trong mộng!
Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm đứng song vai với nhau, không hề nhắc tới chuyện đánh cược lúc trước.

Đánh cược, Tiền Mỹ Lâm nghĩ phải tuân thủ thì tuân thủ, không muốn làm theo thì không làm theo, điểm này của Triệu Đại Vĩ rất tốt.

Thế nhưng xem ra đây không phải chỉ là đùa giỡn.

Nhưng Triệu Đại Vĩ càng không nói, mặt Tiền Mỹ Lâm càng đỏ bừng.

Cuối cùng, Tiền Mỹ Lâm không nhịn được nói: “Đại Vĩ, sau khi trở về, chị dâu sẽ thay quần áo cho cậu xem.”
“Sao?” Cuối cùng Triệu Đại Vĩ cũng cười: “Được, tôi chờ.”
Còn Tiền Mỹ Lâm vừa nói ra câu kia, nhanh chóng cảm thấy đề tài này, thật sự thẹn thùng chết người!

Cũng may.

Không bao lâu sau, Tiền Mỹ Lâm phái người tới, người tới lại là nữ nhân viên buổi sáng.

Nữ nhân viên nhìn thấy Triệu Đại Vĩ, lập tức cung kính nói: “Triệu tổng!”
“Lại phải làm phiền cô một chuyến, đây là phí làm việc.” Triệu Đại Vĩ không muốn làm phiền người khác không công, đặc biệt là trong tình huống anh và người đó không quen biết, anh càng không muốn làm phiền như thế.

Cho nên, Triệu Đại Vĩ nên gửi phí cảm ơn!
“Triệu tổng, không cần…”
“Nhận đi, phí chạy vặt!”
“Sao? Được rồi!” Nữ nhân viên nói, phí chạy vặt 500? Cái này còn cao hơn cả tiền lương làm việc hai ngày của cô ta ở khách sạn!
Cho phí chạy vặt xong, Triệu Đại Vĩ và Tiền Mỹ Lâm an tâm rời đi.

Triệu Đại Vĩ nói: “Chị dâu, chị về trước đi, tôi còn phải đến một nơi khác.”
“Hay là chị đến khách sạn Trường Ca Thải Vi đợi một lát, lúc về tôi với chị về cùng nhau?”
“Được!” Đương nhiên Tiền Mỹ Lâm làm theo sắp xếp của Triệu Đại Vĩ.

Đến khách sạn Trường Ca Thải Vi, Triệu Đại Vĩ bảo Lâm Tuyết Nhã chăm sóc tốt cho Tiền Mỹ Lâm.

“Yên tâm đi, chị dâu cậu cũng là chị dâu của tôi!” Lâm Tuyết Nhã cười nói.

Triệu Đại Vĩ không nhịn được cũng cười cười.

Nơi Triệu Đại Vĩ muốn đến chính là nhà Khương Trừng Hải.


Mặc dù lúc trước Khương Trừng Hải đã dạy bí quyết làm đậu hủ thối cho Triệu Đại Vĩ, hơn nữa còn cho phép Triệu Đại Vĩ Triệu Đại Vĩ dùng cách làm này, tiến hành bát kỳ hoạt động buôn bán nào, nhưng có một số việc vẫn phải nói rõ ràng sẽ tốt hơn.

Đương nhiên, Triệu Đại Vĩ không thể đi tay không.

Thuận tay lấy một vài con cá của thôn Đại Long ở khách sạn mang tới cho Khương Trừng Hải, Triệu Đại Vĩ cảm tháy thầy chắc chắn sẽ thích nguyên liệu nấu ăn này.

Anh cưỡi mô tô ba bánh đến nhà họ Khương.

Đi được một nửa đường, Triệu Đại Vĩ thấy có một cửa hàng vừa mới khai trương ven đương, thất thần, suỷt nữa đã tông vào xe của người khác.

“Cậu lái xe không có mắt à, nếu cậu tông vào chiếc BMW này của tôi, cậu bồi thường nổi không?”
Chủ của chiếc BMW mở cửa sổ ra, ngồi trên xe hùng hùng hổ hổ với Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ vừa định nói xin lỗi, kết quả chuyện bên này lại bị Giang Mị và Tưởng Đan Ni nhìn thấy!
“Triệu tổng!”
Giang Mị và Tưởng Đan Ni vẫy tay với Triệu Đại Vĩ.

Triệu Đại Vĩ gật đầu.

Lại quay đầu về phía chiêc BMW, nói: “Xin lỗi, bồi thường nổi!”
Chủ chiếc BMW kinh sợ, nói gì mà có tiền thì ngon à, sau đó hùng hổ rời đi.

Hiển nhiên.

Chủ chiếc BMW cũng thấy, cửa tiệm của Triệu Đại Vĩ vô cùng lớn, sửa sang trông cũng không tệ.

Còn chiếc BMW của anh ta chẳng qua cũng chỉ là BMW 320, e rằng không có cách nào giả vờ trước mặt Triệu Đại Vĩ, thế là ảo não rời đi.

Triệu Đại Vĩ đậu xe ở một bê, sau đó đi về phía Giang Mị và Tưởng Đan Ni: “Hai người mở cửa hàng đậu hủ thối ở đây?”
“Không sai, chúng tôi dùng ba chục ngàn tiền thuê sang lại cửa tiệm này, hơn nữa đã trả ba tháng tiền thuê.


Sau đó chúng tôi chuẩn bị một trăm ngàn, tiến hành trùng tu lại cửa tiệm này, hơn nữa tôi có người quen, mấy ngày nữa có thề giải quyết ngay.”
Giang Mị nói tiếp: “Anh thấy kích thích và đoạn đường đến cửa tiệm của chúng tôi có được không?”
“Được.” Triệu Đại Vĩ vẫn có chấp nhận với việc lựa chọn khu vực.

“Đúng rồi, Triệu tổng, cảm ơn anh đã quảng cáo cho đậu hủ thối thôn Đại Long của chúng tôi!” Tưởng Đan Ni rất ít nói, nhưng lần này cô ấy nhất định phải nói!
“Tại sao lại nói như thế?” Triệu Đại Vĩ hỏi.

“Triệu tổng, chúng tôi đã nghe nói, lần này anh đã dùng đậu hủ thối của thôn Đại Long giành được hạng nhất trong cuộc tranh tài món ăn ngon tổ chức ở quảng trường cũ Phong Lâm vào sáng nay!”
“Hơn nữa tôi còn nghe nói ở hiện trường còn có phóng viên phóng vấn, tôi tin đậu hủ thối của thôn Đại Long chúng ta sẽ nhanh chóng nổi tiếng ở Phong Lâm!”
Giang Mị và Tưởng Đan Ni vô cùng vui vẻ.

Có sợ hỗ trợ này của Triệu Đại Vĩ, bọn họ cảm thấy lần này mở cửa hàng dường như không thể lỗ vốn!
“Ngoài ra, Triệu tổng, chúng tôi đã đăng ký nhãn hiệu đậu hủ thối thôn Đại Long.

Như thế những chủ quán khác cũng không thể đầu cơ trục lợi, giả mạo đậu hủ thối của chúng ta!” Giang Mị nói.

“Làm rất tốt.” Triệu Đại Vĩ tương đối hài lòng với hành động của Giang Mị.

Lại trò chuyện thêm một lúc với Giang Mị và Tưởng Đan Ni, Triệu Đại Vĩ nói: “Tôi còn có chút chuyện, tôi đi trước đây.”
“Hẹn gặp lại, Triệu tổng.”
Tưởng Đan Ni và Giang Mị vẫn luôn đưa mắt nhìn Triệu Đại Vĩ rời đi, không nhịn được nói: “Triệu tổng tuổi còn trẻ thế mà lợi hại như thế, nếu có thể gả cho anh ấy thì thật tốt.”
“Cậu mơ đẹp.” Giang Mị nói.

“Đúng thế, người nào đó chính là mơ đẹp.”
Lúc này, Giang Mị mới nhận ra, vội vàng sử dụng “Long trào thủ” điên cuồng cào Tưởng Đan Ni:
“Cho cậu chọc mình này, cho cậu chọc mình này!”

Nửa tiếng sau, Triệu Đại Vĩ đứng trước cửa nhà Khương Trừng Hải, gõ cửa một cái..