Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 3 - Chương 63: Sẽ không đụng tới đệ




“Là ai? Ruốt cuộc là ai?” Hoảng sợ, nhưng nhiều nhất vẫn là nghi hoặc. Cảm giác cơ thể bỗng nhiên lạnh lẽo, chăn bị gạt sang một bên, ngay sau đó, y phục bị cởi ra nhẹ nhàng. Vân Phi Vũ rùng mình. “Kẻ này muốn gì?”

Không cho y cơ hội thắc mắc, bóng đen đột nhiên leo lên giường. Theo phản xạ, Vân Phi Vũ muốn nhấc tay đẩy hắn ra, nhưng cánh tay vừa đưa lên liền hạ xuống, cơ bản đã không còn chút sức lực.

Miệng không thể nói, thân không thể động, Vân Phi Vũ vừa lo vừa giận: “Tên hỗn đản kia, tại sao tới lúc này lại không xuất hiện, có người tiến vào phòng cũng không biết?”

Đột nhiên, thân thể y cứng ngắc, nhìn lên bóng đen không lộ rõ gương mặt, thầm nghĩ: “Tên này… sẽ không phải là hắn chứ?”

Không biết là vô tình hay cố ý, bóng đen đột nhiên cúi người. Trong bóng đêm, Vân Phi Vũ cảm thấy đường nét trên gương mặt kẻ này cùng người kia không quá giống nhau. Gương mặt người nọ *** xảo, thon dài, mà tên này… lại tròn tròn, hẳn là gương mặt rất to, hơn nữa, cơ thể hắn có mùi hương thực sự gay mũi. Trên cơ thể người nọ tuyệt đối không có hương vị khó ngửi như thế này. Đúng vậy, tên này… không phải hắn.

Nghĩ tới việc kẻ này không phải người nọ, thân thể thiếu niên dần thả lỏng, nhưng trong lòng nặng trĩu, hoảng sợ: “Vậy kẻ này rốt cuộc là ai? Tới đây làm cái gì?”

Bóng đen nhanh chóng dùng hành động để trả lời vấn đề. Cảm nhận được trên cổ bị cắn hút nhẹ nhàng, cẩn thận liếm lộng, Vân Phi Vũ cả kinh: “Chẳng lẽ ta gặp phải hái hoa tặc? Nhưng mà… không phải hái hoa tặc bình thường vẫn thích ra tay với nữ nhân hay sao? Chẳng lẽ tên này mê luyến nam sắc?”

Còn đang suy đoán lung tung, nhưng trên người truyền tới từng đợt tê dại khiến cho y không thể không ngừng suy nghĩ miên man. Tâm sinh chán ghét, nhưng cơ thể lại thành thực biểu hiện sự vui thích.

Một luồng điện lưu từ trong miệng người nọ truyền khắp cơ thể. Vân Phi Vũ rất muốn chửi ầm lên, nhưng y chỉ có thể há miệng thở dốc, bởi vì người nọ đang ngậm lấy trái hồng anh nho nhỏ nổi lên trước ngực, *** tục liếm lộng, thỉnh thoảng lại dùng răng cắn nhẹ, đôi môi mút vào.

Dục vọng không kiềm chế được, chậm rãi ngẩng đầu, mặc dù trong lòng không muốn, nhưng thân thể lại theo tiết tấu của người nọ mà hưng phấn, hai người cùng nhau thở dốc từng cơn nặng nề.

Vân Phi Vũ cảm thấy bản thân lúc lơ lửng trên mây, khi lại chìm trong biển lửa, dục vọng càng thêm cứng rắn, nhưng người nọ chỉ hôn môi, nhẹ nhàng cắn, vui đùa khắp nơi trên cơ thể y, chỉ có nơi đang dựng đứng kia thì hắn nhất quyết không chịu đụng chạm khiến y thực sự tức giận.

Muốn đẩy ra lại không làm được, muốn thỏa mãn, người nọ lại không chịu giúp. Nếu có chút sức lực, y thật muốn một cước đạp hắn xuống giường, sau đó đánh hắn một trận cho hắn bán thân bất toại. Thế nhưng sự thật bao giờ cũng tàn khốc, hiện tại, y không thể làm được bất kể việc gì, chỉ có thể tiếp tục nằm trên giường, trong lòng thì thầm mắng người, miệng thở hổn hển, chịu sự dày vò.

Tựa hồ cảm nhận được y bất mãn, bóng đen ngừng động tác, nhìn y từ trên cao. Tuy rằng không thấy rõ lắm nhưng Vân Phi Vũ nhận thấy người nọ đang cười, cười rất đắc ý, cười cực kỳ vui vẻ.

“Hừ, đùa bỡn thân thể người khác vui vẻ như vậy sao? Thật sự là biến thái!” Không thể lên tiếng, Vân Phi Vũ đành phải âm thầm oán giận.

Trong khi y đang suy nghĩ, người nọ đột nhiên cầm lấy phân thân của y, khiến y vừa sợ vừa giận, đáy lòng lại vô cùng khao khát, nhưng người nọ chỉ nhéo nhéo rồi lại buông ra. Vân Phi Vũ cảm thấy mất mác, thực sự muốn giết người.

Khó chịu vặn vẹo thân thể, cũng không ngờ hạ thân bất chợt truyền tới hơi lạnh, cừu khố bị người nọ dễ dàng kéo tới dưới gối, y lập tức cứng đờ, trong lòng bắt đầu khủng hoảng, nhưng khoái cảm nhanh chóng đánh tới, đem hoảng sợ cùng nghi ngờ vứt lại phía sau.

Phân thân thẳng đứng bị người nọ ngậm lấy, ấm áp vây quanh, dục niệm theo từng động tác phun ra nuốt vào của người nọ truyền qua tứ kinh bát mạch, khuếch tán, lan tràn khắp thân thể…

Từng đợt khoái cảm thay nhau đánh tới, Vân Phi Vũ cảm thấy bản thân sắp bị nhiệt độ nóng bỏng này hòa tan, thần trí cũng dần mơ hồ, nương theo tiết tấu càng lúc càng nhanh của người nọ, rốt cuộc sau một cái rùng mình, y phóng ra toàn bộ dục vọng.

Thở dốc từng ngụm, từng ngụm. Tuy rằng cả người đều mềm nhũn, nhưng thần trí lại dần dần thanh tỉnh, đến khi người nọ nhẹ nhàng xoa nắn cánh mông, thân thể bất giác lại trở nên cứng đờ. Người nọ không tiếp tục làm thêm hành động gì, chỉ ở trong bóng đêm lẳng lặng nhìn y, giống như đang cân nhắc điều gì đó.

Ngay khi thần trí Vân Phi Vũ căng thẳng tới mức sắp sụp đổ, người nọ đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng giúp y mặc lại y phục, đưa tay mơn trớn cổ họng y. Một trận gió thổi qua, lập tức biến mất trước mặt Vân Phi Vũ.

Vân Phi Vũ hoàn toàn bị hắn khiến cho hồ đồ. “Người này rốt cuộc có phải hái hoa tặc không vậy? Cứ như vậy mà buông tha ta?” Tuy rằng y cũng đâu muốn hắn làm vậy với mình, nhưng… chẳng phải thế này còn kỳ quái hơn sao?

Suy nghĩ ra cả ngàn lý do cũng có thể nghĩ do Vân Khoảnh Dương cải trang, nhưng với thân phận cùng địa vị của hắn, căn bản sẽ khinh thường làm chuyện như vậy, bởi vì bất kể lúc nào hắn cũng có thể cưỡng bức y, mà đối với hắn, y cũng chỉ là công cụ phát tiết mà thôi.

Suy nghĩ như vậy, tâm tình có chút nặng nề. Từ sâu trong đáy lòng, Vân Phi Vũ nhìn thấy mình đang khóc. Y không hiểu vì sao thân nhân luôn hại y? Y không hiểu vì sao phụ thân muốn giết mình, lại càng không hiểu đại ca ruột thịt vì lí do gì lại cường bạo mình…….

Thân thể quá mức suy yếu, nghĩ ngợi một chút liền mệt mỏi, Vân Phi Vũ liên tục ngáp, rốt cuộc không chống lại được cơn buồn ngủ, nặng nề tiến vào giấc mộng.

Một đêm ngon giấc, sáng sớm hôm sau, Vân Phi Vũ sảng khoái tỉnh lại, nhưng mới mở mắt ra đã nhìn thấy người mà y không muốn gặp nhất.

Dường như tâm tình Vân Khoảnh Dương rất tốt, luôn tươi cười nhìn y.

Theo phản xạ, Vân Phi Vũ nhắm mắt, quay đi, không để ý tới Vân Khoảnh Dương, có điều, một lúc lâu vẫn không thấy hắn lên tiếng, y tò mò xoay người lại thấy hắn chuẩn bị thứ gì đó.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Hỏi xong những lời này, Vân Phi Vũ thực sự muốn tự vả miệng mình.

“Quan tâm người như hắn làm chi chứ, ta thực là lắm chuyện.”

“Chuẩn bị giúp đệ thượng dược (thoa thuốc).” Vân Khoảnh Dương quay đầu, cười cười.

“Thượng dược?”

Cúi đầu nhìn ngực trái của mình, chỉ có nơi đó là còn quấn băng gạc, nhưng nghĩ tới việc Vân Khoảnh Dương giúp mình thượng dược thì chắc chắn sẽ chạm vào mình. Mặc dù trong lòng luôn tự nhủ không cần sợ hắn nhưng thân thể lại nhớ kỹ toàn bộ đau đớn đêm đó phải gánh chịu, chỉ cần hắn đụng chạm, y sẽ không thể khống chế, tự nhiên sẽ cứng ngắc, run rẩy.

Vân Phi Vũ vô cùng căm ghét trạng thái đó, bởi vì trước mặt nam nhân này, y không muốn yếu thế hơn hắn, nhưng thân thể thống khổ như vậy, nội tâm cũng bị ảnh hưởng.

“Quả thực là một khối thân thể yếu ớt.” Vân Phi Vũ âm thầm oán giận.

“Không cần ngươi thượng dược cho ta, ta có thể tự làm được.” Vân Phi Vũ lạnh lùng lên tiếng.

Dường như Vân Khoảnh Dương đã chuẩn bị xong xuôi, nâng mày nhìn về phía Vân Phi Vũ: “Đệ… thật sự muốn vậy?”

Biết mình bị xem thường, Vân Phi Vũ giãy dụa muốn bò khỏi giường, không ngờ lại chạm tới miệng vết thương ở phía sau, y đau đớn, nghiến chặt răng, mắt mở lớn, run rẩy nằm trên giường, không dám tiếp tục nhúc nhích.

Biết y đang e ngại điều gì, Vân Khoảnh Dương không cười y, cũng không nói chuyện. Qua một hồi lâu, hắn lên tiếng: “Nhẫn nại một chút, ta chỉ giúp đệ thượng dược, sẽ không đụng vào đệ.”

Không cho Vân Phi Vũ cơ hội cự tuyệt, Vân Khoảnh Dương nhanh chóng cởi bỏ y phục của y, tháo băng gạc, sau đó dùng nước ấm giúp y rửa miệng vết thương, thoa dược cao. Tuy rằng động tác vô cùng linh hoạt, nhẹ nhàng nhưng Vân Phi Vũ vẫn không tự chủ được mà run rẩy, chẳng qua lần này y cố gắng nén lại, không hừ một tiếng.

Rốt cuộc cũng xử lí xong miệng vết thương, Vân Phi Vũ nghĩ mọi chuyện đã kết thúc, cũng không nghĩ tới Vân Khoảnh Dương lại nói: “Phía dưới cũng phải thượng dược.”

Phía dưới! Y đương nhiên biết phía dưới là nơi nào.

“Không cần, ta tự mình thoa được.” Lúc này, y phải kiên trì tới cùng.

Thời gian như ngưng đọng lại, không nhìn Vân Khoảnh Dương nhưng Vân Phi Vũ có thể cảm nhận được hắn đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận. “Rốt cuộc… cũng tức giận rồi sao?”

Nghĩ rằng hắn sẽ lại như ngày hôm qua, Vân Phi Vũ nhắm mắt lại, *** thần căng thẳng, chuẩn bị đón nhận hình phạt sắp tới.

Nhưng mà… trừng phạt thì không thấy đâu, y chỉ thấy Vân Khoảnh Dương dùng ngữ khí bình thản, lập lại câu nói trước đó: “Nhẫn nại một chút, ta chỉ giúp đệ thượng dược, sẽ không đụng vào đệ.”