Tiểu Thư Cưới Vợ

Quyển 4 - Chương 92: Lựa chọn yêu ngươi




Khi Vân Phi Vũ tỉnh lại đã là buổi trưa ngày hôm sau.

Vừa mở mắt đã nhìn thấy một đôi mắt khác tràn ngập vẻ lo lắng, nhớ tới mọi việc hôm qua, y buồn bực nhắm mắt lại, không thèm nhìn hắn.

Y cũng không biết mình đã yêu trúng một người như thế nào, rõ ràng thoạt nhìn ôn hòa đáng yêu, nhưng khi làm chuyện đó lại điên cuồng không giống như con người, không ngừng yêu cầu, ngay cả khi y xin khoan dung cũng không để ý tới, chính là không ngừng làm. Lúc ấy y đã nghĩ, có lẽ chính mình sẽ bị ăn tươi nuốt sống, chết ở trên giường mất thôi.

Thấy thiếu niên không để ý tới mình liền nhận ra y đang tức giận, Tư Vũ Thánh thật cẩn thận mở miệng: “Tiểu Phi Vũ, đừng giận ta được không? Ta biết mình đã làm quá mức phát hỏa, về sau sẽ không như vậy nữa, thực xin lỗi mà, nha?”

Vì sao y không thể phát hỏa với khuôn mặt này chứ?

Vân Phi Vũ thật sự có cảm giác thất bại vô cùng, mỗi lần nhìn thấy người nọ trưng vẻ mặt cầu xin, tất cả tức giận của y đều nhanh chóng tan thành mây khói, y cũng tức giận với chính bản thân mình những cũng không còn cách nào khác được.

Trong lòng thở dài, đưa tay xoa mặt nam nhân, cười cười: “Không giận huynh, nhưng mà…” y chuyển đổi sắc mặt, cười tà mị: “Sau này ta ở mặt trên.”

“……..” nam nhân lăng hạ (ngây ngốc), đảo mắt liền cười mỉm trả lời: “Được!”

Lần này đến phiên Vân Phi Vũ thất thần, tuy rằng thường ngày hắn rất nghe lời mình, nhưng từ “chuyện đó” có thể nhận ra nam nhân trước mắt vô cùng mạnh mẽ, lúc này hắn lại đáp ứng một cách sảng khoái như vậy khiến y không khỏi có chút hoài nghi.

“Không đổi ý?”

Nam nhân tiếu diện như hoa, hai mắt nhướn lên, phao mị nhãn: “Chỉ cần là làm cùng Tiểu Phi Vũ, vậy thì làm như thế nào cũng được.”

Vân Phi Vũ hồ nghi nhìn hắn, thấy hắn không giống nói láo, y lập tức tươi cười: “Ta nhất định sẽ giúp Diệu thoải mái.”

“Gọi ta là Thánh.” Nam nhân bày ra vẻ mặt nghiêm túc, sau đó lại hỏi: “Có đói bụng hay không?”

Tuy rằng bị lời nói của hắn khiến cho bất ngờ, nhưng Vân Phi Vũ thuận theo bản năng trả lời: “Ân, đói bụng!”

“Đệ đợi một chút, ta đi gọi người chuẩn bị đồ ăn.”

Nhìn hắn vòng qua bình phong đi ra ngoài, lúc này Vân Phi Vũ mới bắt đầu hồi tưởng: “Thánh? Rất quen thuộc, rốt cuộc đã nghe được ở đâu…..?”

“Có muốn ngâm mình trong ôn tuyền hay không?” Nam nhân đi đến, cổ áo rộng mở lộ ra khuôn ngực trắng nõn rắn chắc, Vân Phi Vũ cảm thấy cổ họng khô khốc.

(Ôn tuyền: Suối nước nóng)

Mặt đỏ bừng quay sang một bên, thanh thanh cổ họng: “Uhm, ăn một chút rồi đi, hiện tại cả người ta đều không có chút sức lực.”

Thân thể đột nhiên nhẹ nhàng, Vân Phi Vũ theo bản năng ôm lấy người nọ, kinh ngạc nhìn về phía hắn: “Đi đâu?”

“Tới hậu viện, ngâm mình trong ôn tuyền nhiều mới có lợi cho thân thể của đệ.” Nam nhân tùy ý lấy một chiếc áo bao lấy y, sau đó lập tức đi tới cánh cửa nhỏ sáng sủa nhất.

“Đúng rồi, Thánh! Vì sao đột nhiên lại bắt ta gọi huynh là Thánh? Rốt cuộc tên của huynh là gì?” Thiếu niên nằm trong lòng lẳng lặng nhìn hắn.

“Rốt cuộc cũng chịu lên tiếng hỏi rồi sao?” Tư Vũ Thánh mỉm cười, trong lòng cũng vô cùng kích động, kỳ thật hắn đang đặt cược, đặt cược tình cảm thiếu niên đối với hắn. Thiếu niên chán ghét thân phận giáo chủ của hắn, lại thích thân phận Tư Đồ Diệu, hắn muốn cược xem rốt cuộc thiếu niên lựa chọn thù hận hay vẫn nghiêng về tình cảm lưu luyến.

“Tên của ta vốn là Tư Vũ Thánh, nói như vậy chắc mấy ngày nay đệ cũng nghe qua tên của ta đúng không.” Nam nhân cười với vẻ mặt bình tĩnh, tâm lại có chút hồi hộp.

“Tư Vũ Thánh, ma giáo giáo chủ?” Vân Phi Vũ ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc nhất thời hỗn loạn.

Nam nhân chỉ gật đầu không nói.

Vân Phi Vũ bình tĩnh nhìn nam nhân, nâng mày: “Huynh ấy là ma giáo giáo chủ Tư Vũ Thánh? Diệu là tên ma giáo giáo chủ đáng ghét kia? Thực khiến người ta không thể tin nổi, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, huynh ấy thần bí như vậy, khí thế bức người, còn có vẻ mặt biến hóa liên tục, giống như… cùng vị giáo chủ đại nhân mà mình tưởng tượng rất ăn khớp. Thì ra là thế, thì ra là thế………..”

Thiếu niên cúi đầu, Tư Vũ Thánh tà phiêu liếc y một cái, trong mắt xuất hiện một tia bối rối, lại nhanh chóng biến mất.

“Ta hận huynh ấy sao?” Vân Phi Vũ ngẩng đầu, hoang mang nhìn vẻ mặt xinh đẹp của nam nhân.

“Ta hận huynh ấy sao? ….Huynh ấy là Diệu, ta thích huynh ấy, huynh ấy là giáo chủ, tuy rằng ta ghét chuyện huynh ấy đối xử với ta như vậy, nhưng dường như chưa tới mức hận, mà Diệu là giáo chủ, chuyện này buồn cười tới cỡ nào cơ chứ. Chính ta cũng rất buồn cười, bản thân lại đi yêu một kẻ đáng ghét, chính là…vẫn yêu, mặc kệ huynh ấy là Diệu hay là giáo chủ, huynh ấy vẫn là nam nhân ta yêu thích, chính là người mà ta yêu thôi.”

Kỳ thực mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy. Sau khi nghĩ thông suốt, thiếu niên nhất thời cảm thấy trước mắt một mảnh trống trải, nghĩ tới chuyện sau này không cần lo lắng tới việc phải xa rời người mà mình yêu thương, tâm tình không khỏi vui sướng, tuy rằng tư vị bị lừa dối cũng không thoải mái, nhưng mà… ai kêu bản thân mình lại ngu ngốc như vậy, yêu cái tên bại hoại thích gạt người này, quả là một đôi ngốc nghếch.

Vân Phi Vũ đột nhiên muốn cười, càng ngày càng cảm thấy hai người giống như một đôi ngốc nghếch, nhìn sườn mặt xinh đẹp của nam nhân, đột nhiên ngứa răng, há miệng cắn một ngụm.

“Ai ui…” Nam nhân bị đau nên dừng cước bộ, kinh ngạc nhìn vẻ mặt tươi cười của thiếu niên, giật mình nửa ngày không nói nên lời.

“Trừng phạt!” Thiếu niên nhe răng thị uy, sau đó tà mị liếm liếm khóe môi, học bộ dạng nói chuyện của nam nhân: “Mỹ nhân quả nhiên ăn ngon.”

Nam nhìn thấy y cười ngây thơ, tâm trạng căng như dây cung rốt cuộc hạ xuống, trên mặt lộ vẻ sủng nị tươi cười: “Bướng bỉnh.”

Nhìn dấu răng sưng đỏ trên gương mặt nam nhân, Vân Phi Vũ đau lòng nhẹ nhàng xoa xoa: “Đau không?”

Tư Vũ Thánh lắc đầu mỉm cười, trong lòng không khỏi cảm thán, Tiểu Phi Vũ của hắn quả nhiên rất thiện lương!

Xuyên qua một bãi cỏ, trải qua một hoa viên, hai người dừng lại trước hòn giả sơn, nam nhân ôm y đi từ con đường nhỏ vào trong, nhất thời, Vân Phi Vũ sáng ngời hai mắt, không khỏi âm thầm tán thưởng: “Quả là một nơi tuyệt vời để nghỉ ngơi.”

Chính giữa là một dục trì (bể tắm) nóng hôi hổi, đây chắc chắn là ôn tuyền mà nam nhân nhắc tới. Dục trì được bao quanh bởi hòn giả sơn cùng hoa viên nhỏ, tựa như tiên cảnh, mà trên mặt đất lại bày những tảng đá lớn, bên cạnh đặt chiếc bàn nhỏ, hai chiếc ghế dựa, dưới núi nhỏ còn có tà tháp…“ Hắn thật biết hưởng thụ.” Y âm thầm nói nhỏ.

“Thích nơi này sao?”Nam nhân nhìn y, cúi đầu hôn lên hai má.

“Ân, thích.” Thiếu niên gật gật đầu.

Tư Vũ Thánh nâng thân thể y, nhẹ nhàng đưa y vào ôn tuyền, sao đó đứng dậy: “Đệ ngâm người trước, ta đi lấy chút đồ ăn cho đệ.”

“Được.”

Thiếu niên miễn cưỡng tựa người lên thành dục trì, nước trong này thực nóng, ngay cả tảng đá bên cạnh cũng nóng, thân thể được nước suối vuốt ve thực dễ chịu. Y thoải mái nhắm mắt hưởng thụ, trong người quả nhiên có chút mệt mỏi.

“Ăn trước một chút điểm tâm đi.”

Nghe thanh âm chén đĩa nhẹ nhàng hạ xuống, Vân Phi Vũ mở mắt ra, trước mặt đặt một bàn điểm tâm cùng một bát canh trong suốt, thoạt nhìn có vẻ rất ngon, y không khỏi vươn tay cầm một khối điểm tâm đưa lên miệng, liên tục gật đầu: “Ngon lắm.”

“Nếu ngon liền ăn nhiều một chút.” Nam nhân ngồi bên cạnh dục trì, ánh mắt nhìn y tràn đầy vẻ cưng chiều.

“Diệu… Thánh, huynh không xuống ngâm mình sao?”Thiếu niên đột nhiên ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.

Thấy miệng y lưu lại một chút vụn bánh, nam nhân thực tự nhiên duỗi tay nâng cằm y, đầu lưỡi khẽ liếm, ánh mắt thẳng tắp nhìn thiếu niên chằm chằm: “Tiểu Vũ Nhi muốn cùng ta ngâm mình sao?”

Thiếu niên bị động tác mờ ám của hắn khiến cho sắc mặt đỏ bừng, càng không chịu nổi ánh mắt nóng bỏng ấy, xoay mặt, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ tùy tiện hỏi thôi, ngâm hay không tùy huynh.”

===============================================================================