Tiểu Thư Kiêu Ngạo Và Thiếu Gia Sát Gái

Chương 512





Thi Nhân quay đầu lại nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Anh nghĩ thế nào?”
“Sai người tìm kiếm kỹ càng, phong toả hết lối ra vào của thị trấn nhỏ này, đừng để người chạy mất.


Cách làm của Tiêu Khôn Hoằng vô cùng thẳng thừng mạnh dạn, cứ tìm thấy người trước rồi tính, tình trạng của Tiêu Đào Hy không thích hợp lưu lạc bên ngoài.

Không lâu sau, vệ sĩ đã đưa một người phụ nữ quay lại: “Ông chủ, tìm thấy rồi, cô ấy vùng vẫy quá mãnh liệt nên tôi đánh ngất đi rồi.


Tiêu Khôn Hoằng bước lên trước một bước nhìn một cái, đích thực là Tiêu Đào Hy.

“Là chị ấy à?”
Thi Nhân lập tức cởi áo khoác của mình ra, choàng lên người Tiêu Đào Hy: “Chị ấy mặc ít quá.


Cô cảm thấy hơi lạnh, sau đó vai hơi nặng xuống, hơi ấm trên người anh chuyền qua.

Thi Nhân quay lại nhìn anh: “Đưa người quay về bệnh viện kiểm tra trước đã.


“Ừm.


Tiêu Khôn Hoằng nhìn Tiêu Đào Hy một cái, sau đó bọn họ quay về trong xe.

Tiêu Đào Hy ngồi chung xe với hai người họ, Thi Nhân ôm Tiêu Đào Hy, cảm nhận được cô ấy đã gầy đi rất nhiều, so với lần trước gặp mặt thì đã tiều tuỵ đi không ít.

Cô nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Chị ấy rất gầy, da dẻ cũng trắng bệch, tình hình sức khoẻ có lẽ không được tốt lắm.


“Sắp đến bệnh viện rồi.


Lông mày Tiêu Khôn Hoằng nhíu chặt, anh cứ nghĩ Tiêu Đào Hy sống ở viện điều dưỡng rất tốt, dù gì thì đây cũng là bệnh viện thuộc sự khống chế của nhà họ Tiêu, sẽ không có người nào dám ngược đãi cô ấy.

Nhưng anh hoàn toàn không nghĩ đến, ông cụ lại có bí mật còn che giấu.

Trong này rốt cuộc là giấu diếm chuyện gì, còn chuyện của năm xưa nữa, có phải là còn có ẩn tình khác?
“Sẽ tốt thôi.


Thi Nhân kéo tay Tiêu Khôn Hoằng: “Sẽ tra ra được thôi.



Chiếc xe nhanh chóng rời khỏi thị trấn nhỏ.

Có điều, sau khi bọn họ đi chưa bao lâu thì sau đó có mấy người khác đuổi đến, đi thẳng đến tiệm quan tài, nhưng đã muộn một bước.

Người đàn ông đó sắc mặt u ám bước ra ngoài, sau đó gọi điện thoại: “Ông chủ.


“Tìm thấy chưa?”
“Tìm thấy rồi, có điều đã đến muộn một bước, người đã bị Tiêu Khôn Hoằng đưa đi.


“Một nhóm vô dụng!”
Tiêu Vinh tức đến vẻ mặt biến sắc: “Tìm một người cũng tìm không thấy, còn cần các người làm gì nữa?”
“Xin lỗi ông chủ.


“Đến bệnh viện theo dõi, tìm cơ hội đưa người đi.


Tiêu Vinh cúp thẳng điện thoại, anh ta căm phẫn nhìn người đàn ông trước mặt: “Người của anh làm việc kiểu gì vậy? Đón một người cũng không xong mà còn muốn hợp tác?”
Người đàn ông đó mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nét mặt anh tuấn, mặt mũi trầm lặng.

Anh ta bình thản lên tiếng: “Haiz, chuyện này chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi mà, tôi sẽ đưa em cậu về bên cạnh cậu.


Dù gì thì cũng không ai nghĩ rằng sau khi đưa người ra ngoài, người con gái đó còn có thể tự mình chạy thoát.

“Nếu như không đưa được em gái tôi đến trước mặt tôi thì tôi sẽ không hợp tác với anh.


“Vừa đúng lúc tôi phải đến Việt Nam một chuyến, tôi sẽ đích thân đón người về, anh cũng yên tâm được rồi chứ.

Vì vậy cuộc phẫu thuật cũng sắp bắt đầu rồi, nếu không thì cậu không theo kịp kế hoạch của tôi, đến lúc đó cậu cũng không có tác dụng nữa.


Ánh mắt Tiêu Vinh nhìn vào điện thoại, anh ta cũng không còn lựa chọn nào khác.

Lúc anh ta đang điều tra việc tự sát, đột nhiên có một thế lực nào đó cản trở mình, lúc anh ta có hành động thì đối phương tự mình tìm đến cửa để thương lượng.

Ở nước S, anh ta đích thực không có tài sản gì.

Gặp phải người mạnh hơn mình thì chỉ có thể cúi đầu.


“Tạm thời mục tiêu của chúng ta là giống nhau, anh thay tôi hoàn thành những kế hoạch này, tôi giúp anh loại trừ tập đoàn Quang Viễn, rất công bằng.


“Được, tôi đồng ý với cậu.


Cái môi mỏng của người đàn ông cong lên, có điều nụ cười không phải xuất phát từ đáy lòng, sau khi anh ta thu ánh mắt về thì quay người đi khỏi nơi này.

Một mình Tiêu Vinh ở lại trong phòng, nhìn bờ biển ở đằng xa xa.

Tiêu Khôn Hoằng, cậu muốn dùng em gái để uy hiếp tôi à? Tôi sẽ không tha cho cậu đâu.

Cứ chờ xem, cậu cứ tưởng là cậu rất mạnh, nhưng còn có người mạnh hơn cậu.

Nhưng trong lòng Tiêu Vinh vẫn còn có chút nghi vấn chưa giải quyết được, rốt cuộc có phải là Mạc Mỹ Đình hay không?
Tại sao người này phải ngăn cản mình?
Cứ cảm thấy đằng sau vẫn còn ẩn giấu bí mật gì đó mà không thể để người khác biết được.

Bệnh viện.

Tiêu Đào Hy đang nằm trên giường bệnh hôn mê bất tỉnh, trên cánh tay cô ấy đang được truyền dịch.

Thi Nhân cầm một chiếc khăn ấm, từ từ lau sạch gương mặt cho cô ấy, nhìn Tiêu Đào Hy gầy gò ốm yếu thì cô không kiềm được mà xót xa.

Cô xắn tay áo Tiêu Đào Hy lên thì lại nhìn thấy trên đó có một vết tích bầm tím, giống như vết do người tạo ra.

Nhà họ Tiêu thật sự rất quá đáng rồi.

Còn có người của viện điều dưỡng nữa!
Lại ngược đãi cô ấy đến thế này!
Lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Tiêu Khôn Hoằng bước vào, sắc mặt cũng không tốt đẹp gì.

Cô đặt chiếc khăn ấm xuống, nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Bác sĩ nói thế nào?”
“Suy dinh dưỡng, trạng thái tinh thần cũng không tốt, đồng thời còn dùng thuốc trong thời gian dài nên sinh ra tác dụng phụ, cần phải trị liệu từ từ.


Thi Nhân cắn răng: “Lúc nãy em giúp chị ấy kiểm tra cơ thể, thấy trên cánh tay chị ấy có vết thương, hiện rõ là vết thương do bị ngược đãi lầu ngày tạo thành.

Em thật sự muốn g.iết ch.ết hết đám súc sinh đó.



“Anh biết.


Tiêu Khôn Hoằng ôm Thi Nhân: “Anh sẽ xử lý đám người đó.


“Nhất định không được bỏ qua cho đám súc sinh đó được, còn có cả viện trưởng rồi cả nhân viên điều dưỡng nữa.


Thi Nhân không nhịn được, hốc mắt đỏ lên, cô hít hít mũi, có chút ngại ngùng lau nước mặt, cô quay đầu nhìn Tiêu Đào Hy đang ngủ sau: “Thật ra em, em còn muốn nói một chuyện nữa, không biết nên nói thế nào.


“Em nói đi, nơi này chỉ có hai chúng ta.


“Em, em nghe nói ở những nơi như viện điều dưỡng, nếu như không cẩn thận thì những người phụ nữ giống như chị Tiêu Đào Hy thế này, có khi nào bị người khác xâm phạm không? Em chỉ quan tâm đến tình trạng của chị ấy.


Trên tin tức, những chuyện thế này xảy ra rất nhiều, cô rất lo lắng.

Có điều, Tiêu Đào Hy dù gì cũng là nữ, nếu như kiểm tra thì có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đối với Tiêu Đào Hy.

“Đã kiểm tra qua rồi, không có.


Thi Nhân ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Không có thì tốt, không có thì tốt.


Tiêu Khôn Hoằng vỗ vỗ vào lưng cô: “Dù gì chị ấy cũng là em gái của Tiêu Vinh, mấy năm nay Tiêu Vinh rất được cưng chiều, bọn họ vẫn chưa dám quá đáng như vậy.


Thi Nhân dựa vào trong lòng anh một lúc, sau đó cô lại đi kiểm tra tình trạng của Tiêu Đào Hy, thấy cô ấy vẫn chưa tỉnh.

Cô hạ thấp giọng nói: “Chúng ta quay về trước đi, mời một điều dưỡng đến cho chị ấy, phải đáng tin mới được.


“Anh biết, đã sắp xếp rồi.


“Được.


Thi Nhân quay lại nhìn lần nữa, sau đó đi ra ngoài.

Có điều khi cửa vừa đóng lại, Tiêu Đào Hy vẫn luôn nằm trên giường liền mở mắt ra, chỉ là trên gương mặt không có bất cứ biểu cảm gì.

Thi Nhân đã cùng Tiêu Khôn Hoằng quay về.

Ba đứa nhỏ không có ở nhà, mợ Hồng bước ra ngoài: “Hai người vẫn chưa ăn cơm đúng không, tôi sẽ dọn ra ngay.



“Vất vả rồi.


Thi Nhân cùng Tiêu Khôn Hoằng lên lầu thay quần áo, cuối cùng cô ấy cũng an tâm hơn:
“Cũng may là đã tìm được người.


“Ừm, đi ăn chút gì đó trước đã.


Tiêu Khôn Hoằng biết hôm nay cô bị lạnh cóng, tay vẫn luôn lạnh ngắt.

Hai người xuống sảnh lớn, Thi Nhân thấy trên bàn có đặt khoai lang nướng, cô đã sớm quên mất cái này.

“Bà chủ, tôi nhìn thấy trong túi có nên đã làm nóng lên một lát, vứt rồi thì cũng khá đáng tiếc.


“Cảm ơn mợ nha mợ Hồng.


Có điều mợ Hồng không đi ngay, bà ấy nhìn Thi Nhân và Tiêu Khôn Hoằng: “Tôi nghe nói đã tìm thấy cô Đào rồi.


“Cô Đào?”
Tiêu Khôn Hoằng tiếp lời: “Tên ở nhà của chị ấy là Đào, đều gọi chị ấy như vậy cả.


“Thì ra là như vậy.

” Thi Nhân nhìn mợ Hồng: “Chị ấy đang ở bệnh viện, cần phải điều dưỡng tốt sức khoẻ, không sao rồi.


Mợ Hồng gật gật đầu, sau đó thì đi ngay.

Thi Nhân thử một miếng khoai lang nướng, nhưng không ngon bằng lúc nãy nữa, cô đặt đũa xuống: “Quan hệ giữa mợ Hồng và chị ấy cũng rất tốt sao?”
“Lúc trước chị ấy đối xử với người khác rất tốt, nhân duyên cũng rất tốt.

Sau khi chị ấy xảy ra chuyện, rất nhiều người cũng hay nhắc đến chị ấy.


Tiêu Khôn Hoằng ngừng lại một lúc: “Đợi chị ấy đỡ hơn một chút, có thể để mợ Hồng đi chăm sóc chị ấy.


Người mà bây giờ Tiêu Đào Hy có thể nhận ra không nhiều nữa.