Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 4




Gió nổi lên.

Phạm Dư Quỳ vén mái tóc được thả tự nhiên, yên lặng nhìn mây trôi trên bầu trời, cước bộ không ngừng tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến cuối.

Một trận gió lớn theo vách núi thổi tới, nàng đứng vững thân mình, mặc cho quần áo tung bay, hưởng thụ loại cảm giác vui sướng này. Nơi này là vài ngày trước trong lúc vô tình nàng phát hiện ra, tầm nhìn rất tốt, chỉ cần đứng đây là có thể nhìn bao quát được tất cả cảnh đẹp xung quanh.

Mỗi khi nàng có phiền não sẽ tới chỗ này, đem những suy nghĩ rối rắm trở lại trật tự rõ ràng.

Gió thổi qua bên tai, nàng cúi đầu nhìn xuống phía dưới vực sâu không thấy đáy

Nếu từ nơi này nhảy xuống, có thể hay không sẽ trở lại thế kỷ hai mươi mốt?

Nàng lại lên phía trước vài bước, đánh giá tính toán khả năng, nếu không… Nhất định phải chết.

Ý niệm này chợt lóe lên ở trong đầu, nàng hai tay ôm toàn thân co rụt người lại, nghĩ ——

Mấy ngày nay nàng giống như người bị thôi miên, không ngừng quan sát đến nhất cử nhất động của Tả Kinh, thường thường nhìn nhìn, ngây ngốc thưởng thức dung mạo tuyệt mỹ của hắn.

Có đôi khi, ái mộ trong lòng không cẩn thận phát ra tiếng khen ngợi.

Ta thích ngươi.

Trong tai quanh quẩn câu nói kia, nàng than nhẹ một tiếng, hai tay vỗ vỗ đầu, không thể tin được đó là nàng nói, nhưng là sự thật xảy ra trước mắt, nàng xác thực đã nói câu đó a!

Ta thích ngươi.

Câm mồm!

Không được, còn như vậy nữa, nàng sẽ luyến tiếc không rời đi được.

Nàng phải đi về, trước khi còn chưa yêu thương hắn, nàng phải nhanh chóng quay lại thế kỷ hai mươi mốt

Chân lại tiến lên thêm một bước, nhìn đáy vực tối đen như mực.

Lại từng bước, nàng liền ngã xuống …

“Ngươi muốn làm gì?” Tả Kinh chặn ngang ôm lấy nàng, tức giận hỏi.

Nàng hoàn hồn, hoảng hốt nở nụ cười. “Không có.”

Hắn không tin. “Ngươi mới vừa rồi rõ ràng muốn đi thẳng về phía trước.” Nếu không phải hắn đúng lúc ôm lấy nàng, nàng sẽ ngã xuống !

Nàng vẫn là lắc đầu. “Không có a!” Vẻ mặt vô tội.

“Ngã xuống sẽ chết đó.” Hắn vẻ mặt tối tăm nói.

“Ta biết a~.” Nàng thực tự nhiên ôm lấy cổ hắn, suy tư nghĩ từ khi nào động tác này đã trở nên tự nhiên như thế?

“Đừng làm cho ta nhìn thấy ngươi đứng ở chỗ này nữa.” Mới vừa rồi tim của hắn thiếu chút nữa ngừng đập

“Được.” Nàng an ổn bị hắn ôm vào trong ngực, chóp mũi ngửi được cỗ hương vị quen thuộc kia

Lập tức, thế kỷ hai mươi mốt trở nên thực xa xôi, nàng bắt đầu hoài nghi chính mình thật sự có thể rời đi nơi này hay không, một ngày mà không có hắn …

********

Ngoài cửa sổ từng hạt mưa rơi xuống, giọt mưa đánh vào trong mái hiên, phát ra tiếng vang tích táp, Phạm Dư Quỳ nằm ở trên giường nặng nề ngủ, gương mặt có chút đăm chiêu

Nàng nói dối! Nàng rõ ràng muốn nhảy xuống sườn núi.

Tư thái kia của nàng kiên quyết không giống như đang nói cười, bộ dáng bình tĩnh kia càng làm cho hắn sợ hãi, giống như rất rõ ràng bản thân nàng đang muốn làm cái gì.

Lần đầu tiên trong cuộc đời hắn sợ hãi run run, trên mặt hắn sự hoảng hốt chợt lóe lên rồi biến mất, giống như nàng không thuộc về nơi này, tùy thời cơ sẽ rời đi, vĩnh viễn đi ra khỏi cuộc đời hắn.

Hắn cúi đầu nhìn nàng, sốt ruột nghĩ muốn xác nhận sự tồn tại của nàng, muốn hỏi nàng vì sao có ý niệm rời bỏ cuộc sống ở trong đầu…

Có một lần kinh nghiệm, lần thứ hai liền trở nên thực dễ dàng, hắn nội tâm không hề giãy giụa hôn nàng, hai thân thể dính sát vào nhau, cảm thụ nhiệt độ cơ thể của nàng.

Hắn quá để ý nàng, một cỗ để ý đã quá sâu sắc nằm ngoài phạm vi khống chế của hắn

Trong lúc ngủ mơ, nàng lẩm bẩm một tiếng, vươn tay ôm lấy hắn; hắn cả kinh, muốn thối lui, nhưng môi như cánh hoa lại bị nàng mở miệng cắn cắn.

“Tả Kinh…” môi nàng dán vào môi hắn nỉ non.

Nàng ở trong mộng gọi tên của hắn, điều này có phải là đại biểu cho nàng có để ý hắn?

Hắn rút thân về, đi đến bên cửa sổ, màu xanh của cây cối tràn ngập toàn bộ trong rừng, trong màn đêm tối đen, lộ ra hơi thở lạnh như băng.

Nàng thường xuyên nhìn hắn, hắn biết bởi vì hắn cũng thường xuyên như thế.

Chậm rãi, hắn bắt đầu hiểu nàng.

Khi nàng có những vấn đề muốn hỏi, nàng có thói quen nhíu mày, coi như có rất nhiều vấn đề nan giải; khi cao hứng nàng sẽ cười ha ha, hoàn toàn không thể hiện một bộ dáng rụt rè; thẹn thùng, khi nàng mặt đỏ bừng, là phi thường muốn thoát khỏi tình huống ngượng ngùng, hoặc là chân tay luống cuống nói năng lung tung

Nhớ tới tất cả thái độ, bộ dáng của nàng, môi mỏng của Tả Kinh nở một nụ cười, cúi đầu nặng nề phát ra tiếng thở dài.

Hắn cũng không cho rằng chính mình thích cười, trên thực tế đã từ lâu rồi hắn không cười ra tiếng, nhưng là mấy ngày nay hắn liên tục xúc động cười, cười đến không hiểu vì sao mình cười.

Mưa to đánh vào trong phòng tạo ra âm thanh thùng thùng rung động, hắn đóng cửa sổ gỗ lại để cho gió không tạt được nước mưa vào trong phòng.

“Tả Kinh, ngươi ở đâu ?” Nàng ngồi dậy vẫn còn buồn ngủ, nhìn bốn phía tối đen như mực, vươn tay sờ soạng.

Hắn không trả lời, không tiếng động ngồi ở mép giường, lau đi mồ hôi trên trán nàng.

Bàn tay ấm áp đặt trên trán trấn an bất an trong tâm của nàng. “Ngươi nửa đêm không ngủ còn làm gì?”

“Nhìn ngươi.” Hắn chỉ nói hai chữ này .

Trong bóng đêm, nàng thấy không rõ lắm vẻ mặt của hắn, chỉ nghe thấy tiếng mưa to.

Thanh âm kia giống bài hát ru con, đi vào trong lòng của nàng, nàng nắm bàn tay Tả Kinh, mờ mịt nhắm mắt lại. “Ngươi ngủ không được?”

“Đúng.”

Nàng co rụt lại vào góc trong, xốc chăn lên, kéo hắn. “Giường này rất lớn, ngươi đi lên cùng nhau ngủ đi.” Nói xong, cơn buồn ngủ bỗng bay mất không còn dấu vết

“Trời ạ” nàng còn nói những lời ngu xuẩn này, hắn nhất định sẽ cho rằng nàng là nữ nhân không đứng đắn. Phạm Dư Quỳ hắng giọng, lên tiếng muốn giải thích. “Ta muốn nói—— “

“Được.” Hắn cởi bỏ ngoại sam ra, lên giường.

Một chữ cuối cùng, bị câu trả lời “Được”của hắn đánh quay trở lại trong bụng.

Nàng không có nghe sai đi! Hắn khẽ nhếch miệng, động tác cởi giày ngồi lên trên giường làm rất nhanh.

“Ngươi không ngủ sao?” Hắn hỏi.

Nàng có thể cảm giác được tai của mình đang đỏ lên, may mà trong phòng tối làm cho người ta nhìn không thấy. “Ngủ, đương nhiên muốn ngủ.” Nói xong, nàng vội vàng nằm xuống, đem mặt vùi vào bên trong chăn.

Hắn chống đầu, ở bên cạnh nàng nằm xuống, khóe môi nhếch lên một nụ cười. “Không khí bên trong so sánh được với ở ngoài không?”

“Không tốt, đều là carbon dioxide.(*)” Nàng kéo chăn xuống, lộ ra đôi mắt to đen lúng liếng .

(*carbon dioxide:CO2 Là lượng khí thải ra môi trường)

Vốn nghĩ nhìn lén hắn, nhưng tròng mắt vừa mới đảo liền đã bị che lại.

Hắn sau khi vươn tay kéo một góc chăn của nàng, liền xoay người nằm xuống.

Nguyên bản coi như giường gỗ đang rộng rãi, sau khi Tả Kinh nằm xuống có hơi chật, đầu vai hai người chạm vào nhau, nhiệt khí xuyên thấu qua vải dệt truyền lại cho lẫn nhau.

“Ta vốn định sửa lại gian phòng nhỏ, bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân.” Hắn mở miệng đánh vỡ yên lặng. “Nhưng ý tưởng này là ngay từ đầu không thể thực hiện được.” Như bây giờ rất tốt.

“Cho dù là vì cái gì, bà bà chắc chắn không đồng ý cho chúng ta phân phòng ngủ.” Cho tới bây giờ, Trương bà bà vẫn giữ chủ ý trong lòng.

Có nhiều lúc nàng bất đắc dĩ hai mắt trợn trắng, đối mặt với ánh mắt tràn ngập hy vọng của Trương bà bà, nàng liền hận không thể giống như gà mái đẻ trứng, sinh ra đứa con trai cho lão bà bà vui đùa chăm bẵm.

Bây giờ nàng rốt cục hiểu được áp lực mà A Mĩ gánh lớn đến như thế nào. “Ngươi thử nói xem, bà bà có thể hay không, đêm hôm khuya khoắt không ngủ được, đứng ở cửa nghe trộm chúng ta có hay không cố gắng sinh đứa nhỏ?”

“Hôm nay không có.”

“Ý của ngươi là ——” nàng tay nhỏ bé chỉ vào cửa gỗ, không thể tin trừng lớn mắt.

Hắn gật đầu, con ngươi đen thâm thúy lóe lưu quang.

“Không thể nào? !” Nàng ôm đầu, vẻ mặt ỉu xìu.

Hắn lại lần nữa gật đầu, nở nụ cười. “Rất phiền não phải không?”

“Vô nghĩa!” Có ai thích mình bị giám thị đâu cơ chứ.

“Cứ giống như trước kia ngươi chưa biết đi, như vậy không phải vẫn tốt sao?”

“Này không giống.” Nàng liếc nhìn hắn liếc một cái, lại nói: “Trước ngươi vì sao không nói?”

“Ngươi không có hỏi.”

Lại là đáp án này, nàng sớm đoán được hắn sẽ nói như vậy.

“Nói không chừng A Mĩ cũng phát hiện.” Cho nên mới chịu không nổi rời nhà trốn đi.

“Có thể.”

“Khó trách bọn hắn sinh không ra đứa nhỏ, có người ở ngoài cửa nghe lén, cho dù đại ‘ tính thú ’ có nổi lên cũng sẽ bị giảm nhẹ, kia thật không thú vị a!” cứ nghĩ đến liền đau đầu.

“Lời này trước mặt người ở bên ngoài không thể nói ra.” Hắn nhíu mày, lo lắng nói…

“Ngươi yên tâm ta không phải người không biết suy nghĩ.”

Hắn nghĩ nghĩ nói: “Ngươi mấy tuổi?”

“Hai mươi mốt.”

“Đã hứa hôn với ai chưa?” về lý ở tuổi này nên đã là nương của vài đứa nhỏ, cũng không biết vì sao, trong lòng hắn lại hy vọng nàng chưa có.

Hắn là muốn hỏi nàng đã lập gia đình chưa sao? Kính nhờ, nàng thoạt nhìn thực già sao? Nàng mới hai mươi mốt tuổi nha, cũng không phải ba mươi mốt tuổi.

“Không có.” Nàng lạnh nhạt nói, dùng khóe mắt lạnh băng ngạo nghễ nhìn hắn, nếu hắn hỏi vì cái gì, nàng xác định vững chắc sẽ đá hắn xuống giường. “Vì cái gì?”

Hắn hỏi, tốt, tốt lắm, phi thường tốt. Nàng chân to vừa nhấc, chuẩn bị hướng mông hắn đá

“Ngươi nâng chân lên làm cái gì?” Hắn thoải mái bắt được chân đang rục rịch kia của nàng.

“Không có việc gì, lâu lắm không nhúc nhích, duỗi thân một chút cho thoải mái gân cốt.”

“Phải không?” Hắn nheo mắt lại, tiến sát vào nàng.

“Đúng vậy, phiền toái ngươi thả chân ta ra.” Nàng tay chỉ vào chân bị hắn nâng lên. Ông trời, đều nhanh đau muốn chết, còn phải bày ra một bộ dáng đằng đằng sát khí.

“Ta là đang giúp ngươi duỗi thân thoải mái gân cốt, thư thông đường máu.” Hắn dùng một chút lực, nàng đau a một tiếng, nháy mắt gân cốt có cảm giác thoải mái.

“Đủ, đã thoải mái hơn.” Nàng mạo hiểm giật lại, cố giữ vững trấn định, muốn vùng thoát ra khỏi tay hắn mà không được.

“Đừng sợ, tại hạ hiểu một chút về y thuật.” Hắn tay phản kích lại kéo lấy nàng, động tác thuần thục đè ép các đốt ngón tay cứng ngắc của nàng.

“A” liên tục vài âm thanh, nàng đau đến rơi lệ. “Không, không cần.” nàng lắc đầu, sợi tóc rối tung, giọng run run nói.

Môi mỏng cong lên thành một hình vòng cung thật đẹp, Tả Kinh cúi xuống ở bên tai nàng nói nhỏ: “Nghĩ đá ta, luyện thêm vài năm nữa đi !

Ác ma! Hắn sớm đã biết rằng nàng muốn đá hắn còn… Còn… A —— a a ——

Má ơi! Xương cốt của nàng, chân của nàng … Cứu mạng a!

Sáng sớm hôm sau, nàng một đôi mắt như mắt gấu mèo xuất hiện ở đại sảnh.

“Buổi sớm tốt lành, nương.”

“Sớm.” Trương bà bà che miệng cười trộm.

Vẻ tươi cười kia thật quái lạ và tà ác, Trương bà bà chắc lại đang nghĩ sai lệch

Cũng khó trách, tối hôm qua nàng kêu thê thảm như vậy, trong chốc lát cầu Tả Kinh tha thứ nàng, một lát vội vàng kêu cứu mạng, người ở bên ngoài nghe tới thật sự sẽ nghĩ đến việc kia.

“Con a~, tối hôm qua biểu hiện của con thật tốt, cần phải không ngừng cố gắng hơn.” Trương bà đối với Tả Kinh vừa trở về nói, vừa nói còn vỗ vỗ lên đầu vai hắn, giống như thực vừa lòng.

“Làm sao.” Hắn cười nói, vẻ mặt có ý tứ chỉ nhìn Phạm Dư Quỳ.

Nàng vẻ mặt nhăn nhó như gặp trở ngại. Kính nhờ, nàng bước đi còn không thẳng, bọn họ ở đàng kia nói chuyện phiếm, cũng bất quá nên đến giúp nàng một phen.

Quên đi, cầu người không bằng cầu mình, nàng hít sâu một hơi, chống đỡ thắt lưng.

“Đau quá —— thắt lưng của ta a~, đau đau đau đau đau…”

Đau quá! trong mắt của nàng hàm chứa đầy nước mắt, ở trong lòng đau mắng Tả Kinh, hắn đúng là sói khoác da cừu, tốt nhất đừng để bị nàng bắt được đuôi hắn, bằng không nhất định hắn phải đẹp mặt!

“Rất đau hay sao?” Hắn hỏi, trong lời nói còn mang theo ý cười

“Vô nghĩa.” Rất giống như gân cốt bị chặt đứt.

“Lần sau sẽ không đau như thế nữa .”

Ý tứ của hắn là còn có lần sau sao?

“A, buồn cười, lần sau ngươi tìm người khác chơi đùa với ngươi, thứ cho ta không thể phụng bồi.” Nàng thưởng hắn một cái nhìn xem thường.

“Trừ bỏ đau nhức bên ngoài, hẳn là thực thoải mái mới đúng đi?” Hắn lời nói có ý tứ.

Phạm Dư Quỳ uống trà, một đôi mắt to linh hoạt thẳng tắp nhìn Tả Kinh, xác thực bỏ qua một bên không nói về chuyện đau nhức, sau khi bị hắn lộng hành như vậy, thật sự còn cử động thoải mái, nhưng nếu nàng thừa nhận, coi như hết!

“Đúng, đúng vậy! A Mĩ, hẳn là… Là… Thực thư thái, thoải mái, loại sự tình này… Không phải là có chuyện đau như vậy thôi —— hơn nữa Đông Hùng không tìm con, thì tìm ai đây?” Trương bà bà mặt đỏ bừng, nói được đứt quãng.

Chết tiệt, Trương bà bà có phải hay không là đang hiểu lầm Là đang nói nàng đóng cửa phòng làm việc kia sao?

Xem ánh mắt lóe ra của bà bà, mặt đỏ nhìn rất khả nghi … Ân, nhất định đúng là như vậy rồi!

Ý tứ kia của bà bà là làm việc kia hẳn là thực thoải mái?!

Phạm Dư Quỳ dùng sức khụ mạnh, che dấu vẻ mặt xấu hổ, cười gượng nói: “Đúng, đúng vậy, nương, kỳ thật là thực thoải mái.” Lão thiên gia, đây là cái đối thoại gì? Hai má của nàng giờ phút này nhất định bị thiêu hồng, chắc chỉ kém hơn bị nước nóng làm bỏng một chút đi?

Người khởi xướng là Tả Kinh lạnh lạnh nói: “Đã nói thực thoải mái thôi.”

Nhìn hắn một bộ dáng xem kịch vui, Phạm Dư Quỳ hung tợn trừng mắt nhìn hắn, một bên đối với Trương bà bà nói: “Nương, con bụng rất đói.” Ngụ ý là nàng muốn giết người, muốn bà bà rời đi chỗ này trong chốc lát, chỉ dùng ánh mắt chém hắn thôi không đủ, nàng nghĩ đến điểm thực tế.

Bất đắc dĩ Trương bà bà nghe không hiểu. “A! Xem nương thật hồ đồ, đến, đến, đến, đồ ăn sáng đã chuẩn bị tốt, chúng ta đến phía sau ăn.” Lời nói ra còn phụ giúp vẻ mặt của Phạm Dư Quỳ dài thuỗn ra.

Gì? ! Nấu tốt lắm? Không lầm đi!

Phạm Dư Quỳ bị động để cho Trương bà bà kéo vào ngồi ở trên chiếc ghế, lăng ngốc nhìn bàn đầy thức ăn, nguyên bản hừng hực lửa giận dần dần biến thành tiểu hỏa, sau đó như gió lạnh không tiếng động dập tắt.

Kỳ thật nàng không đói bụng, nàng hiện tại chỉ thầm nghĩ muốn đá chết nam nhân kia a!

“Đến, mau ăn, đồ ăn đều đã sắp nguội lạnh hết cả rồi.” Trương bà bà thay nàng múc một bát cháo lớn.

“Nương, nhiều quá.” Nàng chỉ cần nhìn đã thấy no rồi.

“Này mà cũng gọi là nhiều sao? Nói không chừng hiện tại trong bụng con đã có đứa nhỏ, đương nhiên muốn ăn nhiều một chút, bổ sung thể lực a!” Trương bà bà nói chuyện đồng thời cũng múc một bát cháo khác cho Tả Kinh

“Mau ăn a!”

“A…” Nhắc tới đứa nhỏ, Phạm Dư Quỳ liền ngoan ngoãn giơ tay đầu hàng, tự biết phản bác không có hiệu quả.

Âm thầm thở dài một hơi, nàng cố hết sức nâng bát cơm lên, tay lại cầm không nổi mà run run. Trời ạ! Bát này nặng quá đi! Căn bản là bát siêu cấp, nàng ăn hết mới có là quỷ đói.

Lại thở dài, nhìn gặp một bên Tả Kinh ba lần nâng lên hạ xuống rất nhanh giải quyết xong một bát, mà nàng… Aiz, bà bà còn cho thêm rau xanh vào bát cháo của nàng, rau xanh kia hoàn toàn che đậy cháo ở dưới, cạnh bát còn chảy ra chút nước, nhìn đã không có khẩu vị. Nàng không hề muốn ăn, liền đặt bát xuống.

“Nương, bên ngoài trời mưa .”

Tả Kinh nhìn nhìn ngoài cửa sổ nói.

“Phải không? Vừa rồi mặt trời rất chói chang cơ mà, sao lập tức trời lại mưa được, các con cứ ăn đi, ta đi rút quần áo vào.” Trương bà bà đặt bát cháo xuống, rồi đi ra ngoài.

Trương bà bà chân trước mới bước ra khỏi cửa, Tả Kinh lấy bát cháo ở trước mặt nàng, nhanh chóng ăn.

Ách… Nàng há hốc mồm, nhìn hắn không ngừng ăn, động tác nhanh đến làm cho nàng hoài nghi hắn là quỷ chết đói đầu thai.

“Bên ngoài trời không mưa a, Đông Hùng.” Trương bà bà ở phía trước kêu.

Trước khi Phạm Dư Quỳ có phản ứng lại, bát cháo siêu cấp lớn kia lại đặt trước mặt nàng, bất đồng là bên trong cháo thiếu hai phần ba.

“A, có thể là con nghe lầm.” Tả Kinh thần sắc tự nhiên nói.

Khi Trương bà bà ngồi xuống, lơ đãng nhìn đến bát kia không còn đến một nửa, cười nói: “A Mĩ, con đã ăn xong rồi sao, có thể thấy được con thật sự rất đói bụng.”

“Đúng vậy, nương.” A, ông trời minh giám, bát cháo kia không phải nàng ăn

“Con ăn no rồi.” Tả Kinh đứng dậy rời khỏi ghế dựa, liền xoay người đi đến đằng trước

“Con cũng ăn no rồi, người chậm rãi dùng.” Phạm Dư Quỳ đi theo nói, vội vàng đi theo.

“Tả Kinh.” Ra nhà gỗ, Phạm Dư Quỳ giữ chặt ống tay áo của hắn .

Hắn dừng lại, không quay đầu, tầm mắt đặt ở xa xa.

Nàng nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn cái ót của hắn , sau một lúc lâu, bước lên trước mặt hắn.

“Này.” Nàng đẩy hắn một phen.

Hắn thế này mới cúi xuống nhìn nàng “Có việc gì sao?”

“Ngươi vừa rồi ăn cháo của ta.” Nàng nhướng mi.

Hắn không quá tự tại đem tầm mắt dời đi.

“Nói thực ra, ta rất ít khi ăn bữa sáng.” Nàng cắn môi đỏ mọng, suy tư nên nói như thế nào. “Nếu ngươi không giúp ta, ta xác định vững chắc ăn không hết nhiều như vậy, bà bà kia nhất định sẽ thực thất vọng.”

Nàng ngẩng đầu chăm chú nhìn cằm trơn bóng của hắn, nam nhân này thực yêu sạch sẽ, hơn nữa thực săn sóc mình, chính là ngôn từ không tốt, ngôn ngữ quan tâm đều đã hóa thành hành động thực tế, không giống người bình thường chỉ biết múa mép khua môi, nói nhưng không làm được, ưu điểm của hắn đều cần dụng tâm mới có thể cảm nhận được.

Mà nàng, cảm nhận được.

Không hiểu tại vì sao, nàng có cỗ xúc động muốn ôm hắn, mà nàng cũng đã làm như vậy.

Hắn cảm thấy lưng áo căng thẳng, hoảng hốt cúi đầu. “Ngươi…”

Mặt áp vào trong ngực hắn, nàng nghe thấy tim hắn đập thình thịch. “Ngươi vì sao lại căng thẳng như vậy?”

Hắn không nói chuyện, chính là tim đập càng nhanh.

Nàng nghe thấy được, môi đỏ mọng khẽ nhếch lên một độ cong. “Ta thích ôm ngươi.”

Hắn cổ họng có cảm giác ngọt ngọt

Tim đập cực nhanh, hắn có bệnh sao? Nàng ngẩng đầu, hai má đỏ bừng hỏi: “Ngươi bị sao vậy? Thích ta ôm ngươi sao?” Nàng nín thở chờ đợi, liền sợ hắn nói ra từ “Không”.

Hắn nâng tay lên ôm lại nàng, nghĩ nói cho nàng, hắn —— “Thích.”

Nghe được đáp án, Phạm Dư Quỳ tươi cười, trái tim nhỏ bé đập bùm bùm, nàng nghĩ nàng thật sự rơi vào trong tình yêu, nàng rất thích rất thích hắn, thích đến… Không nghĩ quay lại thế kỷ hai mươi mốt.

“Tả Kinh, ta rất thích ngươi, ngươi cũng có thích ta không?” Nàng mở to mắt vô tội hỏi.

Tả Kinh đột nhiên trừng lớn hai mắt mang theo ý cười, dung nhan luôn bình tĩnh nở nụ cười nhu hòa, nguyên lai nàng thật sự thích hắn.

Hắn nhìn Phạm Dư Quỳ khuôn mặt nhỏ nhắn phiếm hồng , tâm tình rất tốt nói: “Ta lại tưởng ngươi thích ngựa.” Cố ý trêu chọc nàng.

Nàng đem mặt vùi vào trong lòng hắn, thanh âm cố nhịn cười nói: “Đều thích hết.” Hắn thực cố ý nha.

Nàng thật đáng yêu a! Tả Kinh rung động ôm chặt lấy nàng, một lòng dần dần kiên định. “Kỳ thật… Ta cũng thích ngựa.” Hắn ý xấu nói.

Phạm Dư Quỳ phút chốc ngẩng đầu, trợn tròn mắt nhìn hắn. “Ngươi nói ngựa?” nam nhân này tuyệt đối là cố ý, mười thành mười trong ngoài không đồng nhất. “Tốt nhất là ngựa!” A — nàng thực bực mình, hắn nhưng lại dùng lời của nàng lúc trước trả lại nàng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thở phì phì của nàng, Tả Kinh cười ha ha, lần đầu cười vui vẻ đến như vậy .

Hự —— nàng thật sự thích hắn sao?

Phong tình này không gọi thành tên !

Phạm Dư Quỳ chu cái miệng nhỏ nhắn, đáy lòng ngọt ngào lẩm bẩm hờn dỗi.