Tiểu Thư Kỳ Quái

Chương 6




Nôn!

Thật đáng ghét.

Phạm Dử Quỳ chống tay trên thân cây đại thụ, ngồi ở một bên phun uế vật, nói phun cho dễ nghe, nàng căn bản nôn ra toàn nước.

Dọc theo đường đi, trong bụng có gì có thể phun ra nàng liền phun hết, vừa buồn nôn lại chóng mặt, khó chịu cực. “Nước…” thanh âm đều trở nên suy yếu vô lực.

Tả Kinh mang bịch đựng nước đến bên cạnh miệng nàng. “Trước súc miệng xong hẵng uống.”

Phạm Dư Quỳ hiếm khi lại nghe lời như vậy.

“Có đỡ chút nào không?” Hắn giơ cổ tay áo lên nhẹ nhàng lau nước ở khóe môi nàng. “Nàng nôn thật sự nghiêm trọng, tại sao không nói trước là nàng không ngồi được xe ngựa?”

“Kính nhờ, sớm biết rằng xe ngựa này không dễ chịu như vậy, đánh chết ta, ta cũng không ngồi.” Trời mới biết, người cổ đại cân bằng siêu tốt, đi bằng loại phương tiện kỳ cục này, bọn họ cư nhiên còn có thể mặt không đổi sắc

“Vẫn còn chóng mặt sao?” Nói chuyện không đầu không đuôi .

“ Đúng vậy” Thân thể mềm nhũn dựa vào Tả Kinh. “ Đầu ta vẫn còn choáng váng.”

“Đến, nghỉ ngơi trong chốc lát, một lát sau chúng ta lại xuất phát.” Tả Kinh đỡ nàng đến bên một gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi, xuất ra quạt ngọc giúp nàng quạt mát. Mặt trời đã khuất, tuy có cây to tỏa ra bóng râm che nắng, nhưng gió mùa hè vẫn thổi ra nóng nực như cũ, nhiệt độ làm cho người ta sợ hãi, nhưng ở sự săn sóc ôn nhu của Tả Kinh, gió phơn (*) kia liền có vẻ bé nhỏ không đáng kể.

(*gió phơn: là loại gió khô nóng,thường thổi từng cơn)

“Tối nay xuất phát được không?” tầm mắt của nàng dừng ở giữa hai thân ảnh cạnh xe ngựa, mơ hồ nghe thấy tiếng rống giận của Kim Tử Điệp, cùng tiếng hừ lạnh của Đoạn Tang

“Không cần để ý đến bọn họ.”

“Thật sự?”

“Ừm.”

“Không để ý tới bọn họ, khả năng bọn họ đợi lát nữa sẽ lại đánh nhau.” Phạm Dư Quỳ khóe miệng nhếch lên nói giỡn, nàng không muốn làm cho Tả Kinh lo lắng.

“Còn có khí lực để nghĩ đến người khác, trước chiếu cố mình trước đi!” Đem khăn tay ẩm ướt lau mồ hôi trên trán nàng, giúp nàng hạ nhiệt độ.

Khăn tay lạnh lạnh, thật thoải mái… Nàng muốn ngủ, hôn mê suốt đường đi, buồn nôn phun hết mọi thứ, đủ mệt mỏi…

“Ngủ đi, ta sẽ canh chừng cho nàng.” Tả Kinh cười nhẹ, duy trì quạt đều chiếc quạt ngọc trên tay.

Trước khi ngủ, Phạm Dư Quỳ làm nũng kéo một góc quần áo của Tả Kinh, nàng thật sự mệt mỏi, ngày hôm qua liên tục đã xảy ra thiệt nhiều sự việc, khi nàng chưa kịp phản ứng, bọn họ đã hướng bà bà giải thích qua loa, sau đó rời đi …

Nhớ rõ sáng sớm ngày đó, Tả Kinh rất sớm liền rời giường, mà nàng dựa theo lệ thường, co người ôm chăn bông phủ kín người tiếp tục ngủ.

Này hết thảy đều rất đẹp.

Thẳng đến khi âm thanh nữ cao bén nhọn theo từ bên ngoài xuyên thấu vào trong phòng, xuyên qua chăn bông thẳng vào đến màng tai của nàng

“A —— tức chết ta, ngươi là trâu a~, nghe không hiểu tiếng người có phải không, quả thực không thể hiểu nổi mà!” tiếp theo là “Khanh” một tiếng vang, đó là thanh âm đao kiếm chạm nhau.

Không thể nào? !

Phạm Dư Quỳ chợt tỉnh, bối rối bò lên cạnh thân giường, tựa mình vào bên cửa sổ nhìn động tĩnh bên ngoài, hai tay bận rộn mặc xiêm y.

Là Tử Điệp cùng hắc y nam tử kia lại đánh nhau!

“Mau mang ra đây.” Đại đao xuất chiêu .

“Gì? !” Thực đúng là trâu nga, nói không nghe.

“Vật đó.”

“Vật đó? Vật gì? Ta không biết gì hết! Ngươi, ngươi… Ngươi thật đúng là ngu ngốc, muốn ta nói bao nhiêu lần nữa, ta không lấy! Ngay cả xem cũng chưa xem qua!” Tử Điệp tức giận đến cực điểm, từ thân rút ra một thanh loan đao, phi thẳng tắp về hướng hắc y nam tử.

Loan đao kia vừa nhanh vừa vội, ở không trung xoáy thành vòng tròn như lốc xoáy, hắc y nam tử động cũng không động, đứng ở tại chỗ chờ loan đao, đột nhiên, trước khi loan đao đụng tới hắc y nam tử, liền bị một mảnh lá cây đánh trật góc độ, cắm phập vào trên thân cây đại thụ phía sau hắc y nam tử, đánh rơi lá cây trên cây xuống.

Hắc y nam tử thu hồi đại đao, định thần nhìn nam nhân bắn ra lá cây.

Nam nhân bắn ra lá cây là Tả Kinh.

Phạm Dư Quỳ tránh ở phía sau cửa sổ nhìn xem không bỏ xót một chi tiết nào, thiếu chút nữa vì nội lực thâm hậu của Tả Kinh làm cho kinh ngạc muốn hô to. Oa —— Tả Kinh siêu suất.

“Nhị sư huynh, huynh tới thật đúng lúc, ta sắp bị tên đầu trâu này bức điên rồi, mau giúp ta điểm trụ huyệt ngủ của hắn.” Tử Điệp nhìn thấy Tả Kinh giống nhìn thấy cứu tinh , nói thẳng muốn hắn hỗ trợ.

“Hắn quấn quít lấy ta đã hai tháng nay, ta nói không lấy vật gì đó của hắn, hắn không tin, quả thực là lãng phí thời gian cùng nước miếng của ta.” Tả Kinh không phản ứng, hắc y nam tử cũng không nhúc nhích, Tử Điệp tiếp tục cố gắng oán giận: “Còn có, ta vài lần đã thiếu chút nữa bị hắn bắt được, nếu khinh công của ta không cao, còn có cơ hội sống sót được hay sao!”

Tả Kinh chậm rãi mở miệng. “Mới vừa rồi ta chỉ thấy ngươi lấy đao chém người.” Lời nói lạnh buốt, tầm mắt nhìn qua thân hắc y nam tử, nhìn thanh loan đao cắm phập trên thân cây đại thụ.

“Ách ——” vừa rồi nàng tức giận đến cực điểm, tức giận nghĩ đến chém người, dùng nội công thực mạnh bắn thanh loan đao về phía hắn, lại bị nhị sư huynh ngăn cản, đã là oan gia không thể thân thiết với nhau a~!

“Đó là hiểu lầm.”

“Hiểu lầm?”

“Đúng, bằng không huynh hỏi hắn.” Tử Điệp ngón tay thon dài nhỏ bé, chỉ vào hắc y nam tử một bên hóng mát nói: “Huynh hỏi hắn, ai mới là người bị đuổi giết ?”

“Ngươi.” Hắc y nam tử phi thường phối hợp nói.

“Đúng vậy —— ta bị đuổi giết nha, đương nhiên muốn phản kích a…” Tử Điệp được tiện nghi còn khoe mẽ, quang quác quang quác nói không ngừng.

Phạm Dư Quỳ liếc mắt nhìn một cái xem thường, lao tới che lại cái miệng đang lải nhải của nàng. “Đừng nói nữa.” mục đích đã đạt được.

Tả Kinh nhìn Phạm Dư Quỳ liếc mắt một cái, lập tức chắp tay đối với hắc y nam tử. “Tại hạ Tả Kinh.”

“Đoạn Tang.” Hắc y nam tử cũng trả lời.

“Ngươi nói, Tử Điệp cầm vật gì đó của ngươi?”

“Chính xác mà nói, là trộm.” Đoạn Tang liếc mắt nhìn Kim Tử Điệp, khinh thường nói.

“Ngươi nghe, ngươi nghe một chút! Trộm ——” tiếng nói rõ ràng cao vút, Tử Điệp cực tức giận, quay mặt muốn bình phân xử với Phạm Dư Quỳ. “Ai muốn trộm vật gì đó của hắn a, xem hắn một bộ dạng nghèo kiết xác, không ăn trộm gì đó của người khác cũng đã rất là cảm tạ thần thánh rồi, còn nói ta trộm hắn này nọ, có lầm hay không!”

Tức giận giơ chân, cầm một thanh loan đao ở trước mặt Phạm Dư Quỳ lúc ẩn lúc hiện.

“Nguôi giận, nguôi giận a~, trăm ngàn đừng vì tức giận mà động thủ, có chuyện gì từ từ nói chuyện.” Nhìn loan đao, Phạm Dư Quỳ trong lòng cực kỳ sợ hãi, nhưng lại dùng lực trấn định Kim Tử Điệp.

Tại hiện trường đang bị các nàng làm nóa loạn, Tả Kinh đoán mò. “Trộm bạc sao?”

“Bạc? ! Ta có mê tiền đâu nha—— nhị sư huynh, huynh đừng giúp đỡ hắn nói xấu ta.” Tử Điệp thiếu chút nữa hộc máu, đao nhỏ quơ loạn.

“Bình tĩnh, có chuyện chậm rãi nói.” Đừng bổ tới ta a! Phạm Dư Quỳ hốc mắt rưng rưng.

“Không phải bạc, là một chiếc khăn lụa.” Đoạn Tang giọng trầm thấp nói.

“Khăn lụa? !” tiếng nói cao vút phát ra, Tử Điệp phát hiện sự tình không phải hộc máu có thể giải quyết, nàng giơ cao thanh loan đao lên không trung chỉ vào hắn quát: “Ngươi chỉ vì một cái khăn lụa đuổi giết ta? Ngươi điên rồi! Trên khăn lụa đó có hoàng kim sao?” Thanh âm cực lớn mà vang dội, Phạm Dư Quỳ cách nàng gần nhất đứng mũi chịu sào, ôm lỗ tai nhưng vẫn cảm thấy ù tai .

Tê —— những người luyện võ, đan điền (*) đều hùng hậu hữu lực như vậy sao? Tiếng rống của Tử Điệp làm đầu nàng choáng váng, mau chống đỡ không được.

(Đan điền:là nơi khí lực dễ tập trung hay có thể tập trung khí lực nhiều nhất, mạnh nhất. Vì vậy tùy theo môn phái và tùy theo mục đích sử dụng mà có các dị biệt về huyệt đạo)

“Kia không phải là khăn lụa đơn thuần.” Đoạn Tang thưởng thức đại đao, đôi con ngươi đen không chứa ý cười xem nàng biểu diễn. Nếu nàng là con hát, hắn cũng có chút nhã hứng để thưởng thức, nhưng nàng cũng là trộm, cũng vì khăn lụa kia! “Trên khăn lụa kia có võ công tâm pháp, nhưng rất trân quý.” phải nói rõ ra mới được.

“Vậy…” Tả Kinh nghe ra manh mối, nhăn mày lại, nhìn Tử Điệp bộ dáng thở phì phì nói: “Ngươi khẳng định là nàng trộm?” Tính tình vị sư muội này của hắn luôn luôn thẳng thắn, đặc biệt khinh thường hành vi tiểu nhân này, nếu muốn nàng rời bỏ chính đạo, còn không bằng mau giết nàng trước.

“Ta khẳng định lại, đúng như vậy .” Đoạn Tang cầm đại đao lên thu vào trong vỏ đao. “Chỉ cần nàng đem khăn lụa trả về chính chủ, ta sẽ không truy cứu.” lời này vừa nói ra, hắn không khỏi sắc mặt rùng mình, lời này không hề phù hợp với cá tính có cừu oán tất báo của hắn

Nghe vậy, Tử Điệp phát ra tiếng động bất bình . “Ta không —— ô ——” Phạm Dư Quỳ lại che miệng nàng lại.

Phạm Dư Quỳ bĩu môi. “Không có việc gì, các ngươi tiếp tục.”

Hai nam nhân nhìn nhau, Tả Kinh mở miệng nói: “Ta có thể cam đoan với ngươi nàng không lấy.” lời nói như đinh đóng cột .

“A! Vẫn là nhị sư huynh hiểu biết ta a ——” Tử Điệp cảm động thiếu chút nữa rơi lệ, Phạm Dư Quỳ bàn tay nhỏ bé bụm chặt miệng nàng lại.

Đoạn Tang nhếch môi, quyết định xem nhẹ giọng nữ cao kia. “Không có khả năng, ta rõ ràng nhớ rõ dung mạo của nàng, tuy rằng lúc ấy nàng dùng mê hương, nhưng không hề bị ảnh hưởng tới nhãn lực của ta.” câu nói khẳng định làm Tả Kinh mặt nhăn mày nhíu.

“Ngươi là nói dung mạo?” Tả Kinh hỏi lại, giống như đang suy tư.

“Đúng vậy.” khuôn mặt xinh đẹp này, mắt to sống động lung linh, cùng cánh môi hồng xinh, không phải nàng thì là ai?

“Tử Điệp, ngươi cùng ai xuất môn?” Tả Kinh trong lòng nắm chắc, nhớ tới một nữ nhân khác, đồng dạng xinh đẹp, nhưng có tính tình quái dị.

“Ách, Tương Ánh…” Chưa nói xong, thanh âm cũng không phát ra nữa, Tử Điệp cũng hiểu được. Khăn lụa kia là Tương Ánh trộm, nàng kia là muội muội song sinh của nàng

“Ai?” Phạm Dư Quỳ nghe được không hiểu ra sao.

“Muội muội của ta.” Tử Điệp đáp thật sự nhỏ giọng, nhưng Phạm Dư Quỳ nghe thấy được, Đoạn Tang cũng nghe thấy được.

“Muội muội của ngươi?” Hai người giống nhau như thế sao?

“Đúng vậy, người đó là tỷ muội song sinh của nàng, ngươi nhận sai người rồi, bất quá chúng ta sẽ giúp ngươi tìm được nàng.” Tả Kinh quay đầu hỏi Tử Điệp. “Tương Ánh giờ ở đâu?”

“Nàng nói nàng không thoải mái, về phủ trước.” Sự tức giận mới vừa rồi đã tiêu tan hết, Tử Điệp vẻ mặt cầu xin nói. Tương Ánh chân trước mới đi, Đoạn Tang sau lưng liền đuổi theo nàng, trên đời này nào có chuyện trùng hợp như vậy !

Gặp Tử Điệp một bộ dáng thương tâm, Phạm Dư Quỳ cầm lấy tay nàng, phải nói cái gì mới tốt. “Kia… Kia chúng ta đi tìm nàng để hỏi, nói nàng có thể trả vật về chính chủ của nó hay không?” Chủ ý là nàng đề ra, nhưng sau khi phát hiện chính mình bị say xe, nàng hối hận muốn chết.

“Đúng vậy, chúng ta mau xuất phát.” Tử Điệp tìm được phương hướng, cả người lập tức sống lại. “Đi, thu thập hành lý đi.”

“Ách…” Tử Điệp này tính tình thật đúng là nôn nóng. “Bà bà kia làm sao bây giờ? Làm sao có thể để bà bà một người ở chỗ này mà đi được?”

“Không quan hệ.” Tả Kinh đi lên phía trước, vuốt lên tóc đen rối loạn của Phạm Dư Quỳ, aiz, nàng lại đã quên chải đầu.

Phạm Dư Quỳ thực hoang mang. “Vì sao…” Nàng theo hướng tay chỉ của Tả Kinh nhìn lại, reo lên: “Bà bà —— bọn họ… Hắn… Ách, nàng… Không phải…”

Chỉ thấy một nữ nhân tuổi còn trẻ, trong tay ôm một đứa trẻ, mà một người nam nhân khác giúp đỡ Trương bà bà, Trương bà bà còn đối với nàng mỉm cười!

“Bà bà một nhà đoàn viên.” Tả Kinh tuyệt không kinh ngạc. “Sáng nay khi nàng còn ở trên giường, bọn họ đã trở lại.”

“Gì? !” thực trùng hợp như vậy!

Ánh nắng chói chang của ngày hè, gió thổi ấm áp, cành lá sàn sạt rung động, Phạm Dư Quỳ nửa mộng nửa tỉnh.

Nàng hơi hơi mở mắt ra, phát hiện chính mình vẫn nằm ở trong lòng Tả Kinh. Ân, như vậy thực thoải mái ——

Bọn họ liền như vậy ra đi, cho nên, nàng say xe .

Aiz, nàng hận chết chính mình đã đề ra chủ ý này.

~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ở một nơi khác.

Nôn!

Cũng có người đang phun.

Bất đồng là, hắn là hộc máu.

Dòng máu đỏ tươi dọc theo môi chảy xuống

Giang Duy Ân nâng góc áo lau khóe miệng đầy máu, tiếp theo từ trong vạt áo xuất ra tơ lụa sa tanh, thật cẩn thận nhìn ở dưới ánh nến.

Đúng vậy a! Tâm pháp này không nên quá vội vàng …

Mạnh, chất lỏng ấm áp dâng lên, tràn ra khỏi miệng.

Hắn tim đập mạnh và loạn nhịp nhìn máu đen, nhịn không được nở nụ cười, công phu này dù sao cũng ngoan độc, khống chế không tốt quả thực phản phệ, miệng lớn tiếng cười to.

Chờ sau khi hắn luyện thành, trên giang hồ còn có ai sẽ là đối thủ của hắn?

Hắn nóng lòng nghĩ nếm thử tư vị của thắng lợi, nóng lòng chờ muốn nhìn thấy Tả Kinh bị dẫm nát dưới lòng bàn chân của hắn, nhìn hắn mặt xám mày tro giống con chó nhỏ thoi thóp hấp hối.

Sau đó, hắn muốn ở trước mặt Tiểu Liên tự tay giết chết Tả Kinh —— là nhị thiếu gia mà nàng yêu nhất! Cáp… Hắn ngẩng cao đầu, cười điên loạn.

Ha ha… Cười đến nôn ra máu mà không biết….

************

Xe ngựa dọc theo đường đi lắc lắc lắc lắc, đi tới kinh thành đã là lúc hoàng hôn.

Phạm Dư Quỳ trong hỗn loạn tỉnh lại.

“Tả Kinh.” Nàng khó khăn mở miệng.

“Hử?” Tả Kinh cầm lấy túi nước ở một bên. “Nàng có muốn uống nước không?”

“Không được.” Nàng trong bụng trừ bỏ nước, vẫn là nước. “Ta rất buồn nôn, chúng ta đến chỗ nào rồi?” Nàng đần độn, không làm được việc gì ra hồn, người khác ăn cơm, nàng phun; người khác cãi nhau, nàng choáng váng, mấy ngày liền đều là choáng váng, phun, giữa mê man vượt qua.

“Đã Vào thành, cố gắng nhịn thêm, cũng sắp đến nơi.” Tả Kinh thanh âm rất trầm thấp, ôn nhu mơn trớn vào trong tâm của nàng.

“Trường An sao? Ta muốn nhìn một chút.” Cánh tay của nàng vươn lên a ~, vươn lên, muốn khởi động thân mình, nhưng tay nhỏ bé vừa mới đặt lên cửa sổ của xe ngựa đã không còn lực, thân thể thẳng tắp đổ về phía sau.

Một đôi cánh tay sắt đúng lúc tiếp nhận chức vụ đỡ thân mình nàng hạ xuống. “Suy yếu thành như vậy còn cậy mạnh.” Thanh âm hàm chứa ý cười. “Ta ôm nàng, cho nàng từ từ xem.” Tả Kinh nhấc rèm che lên, đối với ngã tư đường giới thiệu .

“Trường An thành là từ Cung thành, Hoàng thành, cùng ngoại Quách thành, tam đại bộ phận tổ hợp mà thành, Cung thành là chỗ đại hoàng đế nghe báo cáo phê tấu, mà Hoàng thành ở phía nam Cung thành, lệ thuộc chế độ cơ cấu trung ương. Về phần ở, chủ quán, cửa hàng chợ, chùa miếu, đều phân bố bên ngoài Quách thành, mà mục đích của chúng ta cũng liền ở đó.”

Chán ghét —— bảo bối của nàng nương tựa trong ngực hắn, hai người là như thế chặt chẽ không mấy phù hợp, làm cho bên tai của nàng đỏ bừng.

Không nhận thấy được lòng của nàng, Tả Kinh cúi đầu tiếp tục nói: “Trong kinh thành mua bán phần lớn tập trung ở chợ phía đông cùng tây thị, có đến hơn trăm cửa hàng, bán ra thương phẩm rực rỡ muôn màu, cái gì cần có đều có, ăn uống ngủ nghỉ mọi thứ không thiếu, khác biệt chỉ tại cỗ chợ góc phía đông gần tới Cung thành, ở đó có không ít quan to quý nhân, cho nên sản phẩm xa xỉ tuyệt phẩm phần lớn của chợ phía đông đều bán ở đó…”

Hắn tựa vào bên tai nàng nói chuyện, chỉ là nghe thanh âm của hắn, nàng tim đập nhanh hơn. Nhiệt độ cơ thể hắn, hơi thở hắn, còn có mùi hương dễ chịu trên người hắn, tràn ngập ở khoang mũi của nàng, kích khởi từng trận sóng nhiệt.

“Kỳ thật lượng người ở phía đông, tây đều thực náo nhiệt, chờ ngươi khôi phục khí lực, chúng ta lại đi dạo.” Tả Kinh mỉm cười, thỏa mãn ôm lấy nàng.

“Được.” Cảm giác tim đập như đánh trống, Phạm Dư Quỳ nho nhỏ giọng nói, rất sợ hắn nghe thấy được.

Ngoài của sổ xe, ánh mặt trời chiếu rọi, nàng nghĩ, đó là màu sắc của hạnh phúc …