Tiểu Thư Ngây Thơ

Chương 17: Chơi một trò chơi…




Cơ thể người đàn ông khẽ khựng lại, bầu không khí trong phòng chợt trở nên âm trầm hơn vài phần.

Kỷ Thiên Hạo cong cong khoé môi của mình lên, đôi mắt băng lãnh mang theo ý vị nhìn chằm chằm vào con mồi dưới thân: “Rất tốt…rất tốt! Chúng ta chơi một trò chơi thế nào? Nếu như trong một phút em có thể bảo đảm mình không phát ra tiếng động gì thì hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho em, còn ngược lại, nếu như em thua, thì hôm nay…tôi muốn em chủ động!”

Cố Niệm Niệm nhìn ý cười trên khuôn mặt u ám như quỷ sa tăng của anh, cô cắn môi trầm tư một lát rồi mới từ từ mở miệng: “Tôi đồng ý.”

“Vậy thì…trò chơi bắt đầu!”

Không hiểu tại sao, mà Cố Niệm Niệm luôn có một sự bất an mãnh liệt, cô có hơi hối hận vì lời đồng ý vội vàng của mình khi nãy.

Kỷ Thiên Hạo khẽ cười một cái rồi đột nhiên bế cô dậy đi về phía phòng tắm, Cố Niệm Niệm theo bản năng vòng tay qua cổ của anh, vì quá kinh ngạc nên cô lỡ mồm thốt lên: “Á…anh muốn làm gì?”

Tiêu rồi!

Sắc mặt Cố Niệm Niệm trắng bệch!

Kỷ Thiên Hạo nhìn thời gian một cái: 32 giây.

Cô bé quàng khăn đỏ của anh thua rồi!

Kỷ Thiên Hạo cúi xuống thì thầm vào tai cô: “Cố Niệm Niệm…em thua rồi! Nhưng mà, tôi muốn giữ quyền lợi tới tối ngày mai.” Anh ta khẽ mỉm cười một cái, nụ cười mang theo vài phần tà ý không rõ ràng: “Tôi bảo đảm, đó sẽ là đêm tân hôn mà em khó quên nhất trong đời!”



Ngày hôm đó, lúc Cố Niệm Niệm về tới nhà họ Cố thì đã là nửa đêm rồi.

Cô cố gắng kéo cổ áo của mình cao nhất có thể, cô không muốn để người khác nhìn thấy dấu vết trên người cô, nhưng khi cô vừa bước vào cửa thì nhìn thấy Cố Tư Thành tay đang cầm một chai rượu mạnh.

Cố Niệm Niệm đi về phía trước, cầm lấy chai rượu của anh ra xa một chút: “Anh hai, anh đừng như vậy nữa.”

Cố Tư Thành nhìn cô một cái, thì lập tức phát hiện ra bí mật mà cô đang cố giấu!

Đôi mắt sắc bén đột nhiên híp lại, anh nắm lấy cánh tay của Cố Niệm Niệm rồi kéo cô vào trong lòng mình, sau đó đưa tay lật cổ áo của cô xuống một cách nhanh như tia chớp.

“Đáng chết! Em lại cùng với hắn ta.” Anh gào lên, hệt như một con sư tử đang giận dữ: “Không lẽ chỉ một buổi tối thôi mà em cũng đợi không được hay sao?” Anh hung hăng dùng sức đẩy Cố Niệm Niệm ngã xuống mặt đất!

Cố Niệm Niệm mím chặt môi, cô lúng túng đứng dậy: “Xin lỗi, anh hai.”

Cô cố gắng nhẫn nhịn giọt nước mắt trên khoé mi mình, lúc này cô cảm thấy ôi sao bản thân mình thật dơ bẩn.

Người cô sắp cưới là Kỷ Gia Phong, nhưng người lên giường với cô lại là Kỷ Thiên Hạo, hiện trường lộn xộn như vậy cô cũng biết nên thu dọn như thế nào nữa.

“Em xin lỗi anh làm cái gì? Người thật sự cần em xin lỗi chính là anh cả đó!” Cố Tư Thành lạnh lùng giương mắt nhìn cô, đột nhiên anh nở một nụ cười điên cuồng: “Không, em không cần phải cảm thấy áy náy với ai hết, phải là anh cả xin lỗi em mới đúng.” Đôi chân anh chợt loạng choạng, khiến anh ngồi phịch xuống đất với sắc mặt tái xanh: “Niệm Niệm, đừng hận anh cả, anh ấy còn đau đớn hơn em nữa.”

“Em không có hận.”

“Em thật sự…không có chút cảm giác gì với anh cả sao?”

Cố Niệm Niệm khổ sở lắc đầu: “Nếu như em nói, hôm nay em mới nhận ra cảm giác mà mình dành cho anh cả là tình yêu, có phải là rất buồn cười, cũng rất mỉa mai không?”

Cố Tư Thành trầm mặc, anh nhìn về người anh hai đang đứng ngược sáng ở phía xa kia, đôi con ngươi anh chợt xuất hiện một tầng hơi nước long lanh, sau đó anh lặng lẽ quay người rời đi.

Cố Niệm Niệm yên lặng đứng tại chỗ, cô cũng không biết bắt đầu từ khi nào mà đằng sau cô đã xuất hiện một bóng ảnh rồi.

Cơ thể cô cứng đờ, cô không có đủ can đảm để quay đầu lại.

Cố Thanh Hoa từ từ bước đến chỗ cô, anh dừng lại ở nơi cách cô không xa.

Bóng hình tối tăm đứng nơi ngược sáng khiến cho người ta không thể nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt anh: “Niệm Niệm, nếu em hối hận rồi thì anh có thể…”

“Em không hối hận” Thanh âm Cố Niệm Niệm có hơi yếu ớt, cô chầm chậm quay người lại rồi giương đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào Cố Thanh Hoa: “Anh cả, nếu như em không còn sạch sẽ nữa, anh có chê em không?”

Cố Thanh Hoa tiến lên một bước rồi đưa tay ôm cô vào lòng mình: “Niệm Niệm của anh luôn sạch sẽ nhất.”

Cố Niệm Niệm nhắm mắt lại, những giọt nước mắt tuyệt vọng lăn xuống bờ má cô: “Anh cả, em đợi anh! Một năm sau, anh nhất định phải dắt em rời khỏi nhà họ Kỷ!”

….……