Tiểu Thư Nhà Ta Trọng Sinh

Chương 85




Chương 85

Tào Văn Hoan bị ý nghĩ của chính mình ngược đến, khuôn mặt trẻ con suy sụp, nhất thời mang theo thập phần đồng tình nhìn về phía Trịnh Tố Nhã.

Dây thần kinh trên trán Đường Văn Triết trực tiếp đập thình thịch. Hắn rất muốn rống lớn một tiếng: Rốt cuộc là mấy người muốn nhìn đứa nhỏ kia hay là họp a! Khốn nạn!

Nhưng thực tế hắn càng muốn rống giận với Trịnh Tuyết Như: Tuyết tỷ, van chị trước khi làm chuyện gì đó, nên cân nhắc về phản ứng của người xem một chút có được hay không! Không cần phải mang theo một theo một nỗi sợ hãi ghê người như thế a, vừa lên sân khấu liền dẫn theo một đứa bé, bán manh bán ôn nhu, bộ chị khi người khác đều là thằng mù hết sao? Chị có từng nghĩ tới trình độ tiếp thu của người ta ra sao hay không hả?

Nhưng sự thực thì hắn lại không dám nói gì cả, bình tĩnh nói tiếp chủ đề của cuộc họp lần này: “Theo như lời đồn, lời giới thiệu đầu tiên về Áp Súc thành là: Có tang thi kỳ quái thường lui tới trong thung lũng. Mà cái từ kỳ quái này cũng không phải có ý nghĩa giống như tang thi thăng cấp, nếu như miêu tả không tính là khoa trương thì phải nói là, mấy con tang thi này đang khiêu vũ. Cho nên, tôi đã đưa ra một giả thiết như vầy.”


Anh đẩy kính mắt một cái, tiếp tục nói: “Khống chế bọn tang thi nọ là một con tang thi cấp cao, hơn nữa có khả năng còn là một tang thi cấp cao đã khôi phục một phần ký ức của nhân loại.”

“Tang thi khôi phục ký ức nhân loại?” Thoáng cái lực chú ý của mọi người đã bị kéo trở lại, “Chuyện này sao có thể!”

Trên tay của bọn họ nói là dính máu của mấy trăm mạng tang thi cũng không có gì đáng ngạc nhiên, thậm chí trong đó còn bao gồm cả người thân, bạn bè của mình, thế nhưng hiện tại đột nhiên lại nói cho bọn họ biết rằng, mấy con tang thi đã bị bọn họ gϊếŧ chết, kỳ thực có khả năng vẫn còn đang duy trì ký ức của nhân loại, vậy bọn họ đã…

“Mọi người không cần loạn tưởng, nhất định chỉ là số ít mà thôi.” Đàm Hải liếc nhìn Trịnh Tố Nhã, sau đó liền cấp tốc chuyển mắt lên người của Đường Văn Triết, “Chúng ta đã gặp qua nhiều tang thi như vậy, không có khả năng không phân biệt được. Cho dù thuộc tang thi cấp cao, sợ rằng tình huống như vậy cũng chỉ là số ít mà thôi.”


Mọi người ngẫm lại thì thấy cũng có lý.

Trịnh Tố Nhã chu mỏ một cái, có chút nhàm chán mà cọ cọ vào trong lòng ngực của Trịnh Tuyết Như, tang thi có ký ức? Đó mới là sự tồn tại đau thương nhất đi, cho dù lúc đó cô đã chết đi, cũng không muốn biến thành cái loại này quái vật này đâu nha.

“Oáp ~” Bỗng nhiên Trịnh Tố Nhã bẹp bẹp miệng, theo bản năng cô giơ tay lên dụi dụi mắt, bệnh trạng trẻ con buồn ngủ lại xuất hiện nữa rồi.

Nhất thời phòng họp lâm vào một mảnh an tĩnh quỷ dị, ánh mắt của mọi người thoáng cái lại tập trung về trên người của Trịnh Tố Nhã.

Bỗng nhiên Tố Nhã thấy lạnh sống lưng, cô trợn to mắt lên, vừa mới ngẩng đầu dậy liền thấy một đám ánh mắt như lang như hổ, lấp lánh hữu thần theo dõi cô, cô theo thói quen mà chui vào trong lòng của đại tỷ.


Trịnh Tuyết Như ngẩng đầu, lạnh lùng quét qua.

Tầm mắt của mọi người “vụt” một cái liền chuyển sang nơi khác, có người quan sát kết cấu trần nhà, có người nghiên cứu vách tường, có người dứt khoát trực tiếp nhìn chằm chằm vào cái bàn một cách mãnh liệt.

Trịnh Tố Nhã dùng ánh mắt sáng lấp lánh như sao nhìn Trịnh Tuyết Như, vươn ngón tay cái: Đại tỷ uy vũ~

Được Tiểu Nhã sùng bái? Được Tiểu Nhã khen ngợi? Đáy lòng của Trịnh Tuyết Như dâng lên một trận kinh hỉ, lập tức che kín Trịnh Tố Nhã vào trong lòng, không để cho người khác nhìn đến. 

Mọi người: “…”

“Khụ… Nói chung là, trước tiên thì hôm nay cứ đến đây thôi, tan họp.” Đường Văn Triết kéo khóe môi cứng ngắc lên, quyết định đuổi người. Đậu má, làm sao có thể tiếp tục cuộc họp này cho được đây chứ.
Sau khi Đường Văn Triết dùng sức đuổi được một đám người vẫn còn đang lưu luyến ra ngoài, bỗng nhiên thấy Trịnh Hạo Lâm và Tào Văn Hoan  ở bên cạnh sống chết không chịu rời đi, vẻ mặt sợ hãi, miệng của hai người kia mở lớn tới mức có thể nhét vừa vài cái trứng gà luôn rồi!

“Nè nè, làm gì vậy hả! Ruồi bay vào luôn rồi kia!” Đường Văn Triết buồn cười quơ quơ tay.

Không phải là Tuyết tỷ chỉ dẫn theo một đứa bé thôi sao, hai người kia cũng quá ngạc nhiên rồi đó.

Kết quả, hắn vừa mới quay đầu lại, bỗng nhiên nhìn thấy đại tỷ nhà bọn họ vốn nổi tiếng với thủ đoạn độc ác, đạm mạc lãnh khốc, cư nhiên lại mang vẻ mặt cười ngây ngô cọ vào trong lòng đứa bé một cách mãnh liệt.

Cái vẻ mặt hạnh phúc kia đã dứt khoát chọc mù hai mắt của hắn rồi!
Này không khoa học, nhất định là phương thức mở mắt của hắn sai rồi! Đường Văn Triết bình tĩnh nhắm mắt lại, xoa xoa, sau đó lặng lẽ mở mắt ra. Tốt rồi ~ rốt cục cũng khôi phục lại nguyên trạng!

Trịnh Tố Nhã thở hồng hộc nhăn mặt lại, biểu thị phản kháng không tiếng động đối với cái hành vi mình lại bị sỗ sàng một cách khó hiểu kia, thế nhưng, phản kháng vô hiệu, có thể lấy cái dấu bị cọ đến đỏ bừng trên má của cô ra làm minh chứng.

“Tuyết tỷ, em nghĩ là...chị nên giải thích cho tụi em một chút đi.” Đường Văn Triết lao tâm lao lực quá độ đến mức phải gỡ mắt kính xuống, xoa xoa huyệt thái dương, hắn biểu thị mấy ngày nay hết chuyện này kéo theo chuyện khác, thật sự là không chịu nổi kíƈɦ ŧɦíƈɦ mạnh mẽ như vậy a.

“Tuyết tỷ....chị liền trực tiếp nói cho bọn em biết, đứa nhỏ này là con của chị, hay là của Tiểu Nhã vậy?” Tào Văn Hoan vỗ ngực, một bộ biểu tình ‘sớm chết sớm siêu sinh’.
Nhất thời sắc mặt của Trịnh Tuyết Như trầm xuống, giá trị tức giận của Trịnh Tố Nhã lập tức tăng vọt.

Đờ mờ! Từ nhỏ đến lớn lão nương đây đến cả móng vuốt của tiểu thịt tươi đều chưa sờ qua, chú vu oan cho sự thuần khiết của bà đây vậy mà được hả!

Rõ ràng Trịnh Hạo Lâm cảm nhận được sự tức giận của một lớn một nhỏ, thế là cậu đổi thành một cách hỏi đáng tin nhất, đồng thời cũng ổn thỏa nhất: “Tỷ, chẳng lẽ cha mẹ mới sinh muội muội cho chúng ta hay sao?”

Trịnh Tuyết Như & Trịnh Tố Nhã: “…”

“À, thì ra là có chuyện như vậy a ~” Tào Văn Hoan bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, vẻ mặt ‘ta đã biết chân tướng’.

Nhưng Đường Văn Triết lại nhíu chặt mày, hắn biết chuyện này nhiều hơn một chút, cho nên thấy rõ ràng nhất, nhóc con này so với hôm qua… Có phải là đã lớn hơn một chút rồi không?
Bên này Tào Văn Hoan đã bu lại, cười híp mắt chọc chọc Trịnh Tố Nhã: “Đến, cười với ca ca một cái, ca ca cho em kẹo ăn nha ~ ”

“Bốp” Trịnh Tố Nhã không chút khách khí mà quăng cho cậu ta một bàn tay be bé đầy thịt, cô trừng mắt lên, cho ngươi vũ nhục sự thuần khiết của ta.

Tào Văn Hoan: “…”

Trịnh Hạo Lâm che miệng, không phúc hậu mà nở nụ cười.

Ánh mắt Đường Văn Triết lóe lên, Tạ Tử Diệp biến mất, Tuyết tỷ lại tuyệt không sốt ruột, mà thay thế cho sự hiện diện của Tạ Tử Diệp chính là một đứa nhỏ lớn lên cực kỳ tương tự với Tiểu Nhã.

Một cái suy đoán lớn mật hình thành trong đầu của hắn —— Đứa nhỏ này sẽ không phải là bản gốc của Tiểu Nhã chứ?

“Được rồi, đừng quậy nữa! Có đói bụng không?” Trịnh Tuyết Như sờ sờ cái đầu nhung nhung của Trịnh Tố Nhã, ôn nhu hỏi.
“Đói bụng.” Tố Nhã sờ sờ cái bụng lép xẹp, cái miệng nhỏ nhắn bĩu ra, lập tức khởi động ý tứ ủy khuất, lần trước ăn toàn bộ đều là đồ lỏng, ăn không đủ no thì cũng thôi đi, vậy mà còn làm hại cô cứ phải chạy vào WC, ghê tởm nhất chính là, bởi vì vóc dáng của cô quá lùn, với không tới bồn cầu, Trịnh Tuyết Như kiên quyết ôm cô đi vệ sinh luôn đó.

Cái đoạn lịch sử đen tối không đành lòng nhìn thẳng này a! Trịnh Tố Nhã âm u nhớ lại, sau này mỗi lần đi vệ sinh tuyệt đối là cô sẽ bị bóng ma đó nha.

Mắt thấy Trịnh Tuyết Như ôm Trịnh Tố Nhã đi kiếm đồ ăn, Đường Văn Triết khựng lại: “Tuyết tỷ…”

Trịnh Tuyết Như gật đầu: “Đúng như cậu nghĩ.”

Nói xong, không nhìn đến ánh mắt đang dính chặt vào trên người anh của Trịnh Hạo Lâm và Tào Văn Hoan, ung dung rời khỏi.
“A Triết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy a?”

“Anh mau nói a, mau nói đi!”

                                    

Đường Văn Triết yên lặng đỡ trán, Tuyết tỷ, chị chính là vô tình hay là cố ý vậy chứ, tuyệt đối là chị cảm thấy giải thích tương đối phiền phức cho nên cố ý quẳng việc này lại cho em có đúng hay không!

Ta có thể nói kỳ thực ta cái gì cũng chưa từng đoán ra có được không đây?!

Lần đầu tiên, Đường Văn Triết có chút ghét bỏ chỉ số thông minh quá phát triển của mình.