Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 5 - Chương 22-1: Người nhà đoàn tụ (1)




Độc Cô Thiên Diệp bắt đầu rút trận thạch, trận thạch từng chút một bị rút ra, toàn bộ trận pháp cũng run chuyển, trong trận pháp không ngừng áp báchmà bên ngoài cũng không ngừng phóng thích năng lượng, làm nước gợn một trận một trận nhộn nhạo ra bên ngoài, cả ngọn núi đều bị lay động.

Tuy Mạc Thu Thủy dùng tất cả sức lực để chống cự áp lực, vẫn chống cự không được như cũ, lập tức hộc ra một ngụm máu tươi. Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp muốn buông tay, nàng [MTT] dùng ánh mắt ý bảo nàng [ĐCTD] không thể ngừng, nàng còn chịu đựng được.

Độc Cô Thiên Diệp cũng biết lúc này không thể ngừng, nếu dừng lại, tất cả mọi chuyện lúc đều uổng phí, chỉ có thể đẩy nhanh trong động tác tay mình, hy vọng có thể hoàn thành nhanh chút, để mẫu thân ít chịu một chút thương tổn. Nhưng trận thạch quá dài, lực đạo bị đóng vào lại quá lớn, căn bản là không nhanh được.

"Lam Nguyệt, lại đây giúp ta." Rơi vào đường cùng, Độc Cô Thiên Diệp hô với Lam Nguyệt.

Lam Nguyệt nghe thấy Độc Cô Thiên Diệp gọi mình, chạy tới.

"Tỷ tỷ, ta phải làm thế nào?"

"Giúp ta rút nó ra." Độc Cô Thiên Diệp nói.

Lam Nguyệt đi đến đối diện Độc Cô Thiên Diệp, cùng nàng rút trận thạch, chỉ chốc lát sau, Cổ Nga cũng chạy tới giúp bọn họ. Cuối cùng ba người hợp lực, rút trận thạch ra.

Khi trận thạch bị rút ra, trận pháp của Độc Cô Thiên Diệp khởi động. Trong nháy mắt trận thạch bị rút ra, trận pháp trấn áp Mạc Thu Thủy sụp đổ, ngân quang biến mất, nước đầy trời tiến vào. Mà sau trận pháp phá giải khi Mạc Thu Thủy hôn mê bất tỉnh.

Độc Cô Thiên Diệp đi đến bên người Mạc Thu Thủy ôm nàng, khi nước biển tràn tới thì đưa nàng và bọn Cục cưng Lam Nguyệt vào Luyện Yêu Hồ. Giờ Mạc Thu Thủy đã hôn mê, không thể tự mình nín thở, nếu như bị nước biển bao phủ, chắc chắn sẽ bị sặc.

Đi vào trong Luyện Yêu Hồ, Cổ Nga hơi kinh ngạc, nhưng hiểu được rất nhanh, nơi này tất nhiên là nơi mà Độc Cô Thiên Diệp cất chứa bộ tộc hắc ám. Nhưng không nghĩ tới ở đây trừ bộ tộc hắc ám, cư nhiên còn có nhiều người như vậy!

Khi Độc Cô Thiên Diệp mang Mạc Thu Thủy vào, tất cả mọi người chờ bên ngoài, Độc Cô Dật Hiên trực tiếp đi lên, ôm Mạc Thu Thủy lại đây, nhìn gương mặt tái nhợt gầy yếu của nàng, đau lòng không thôi.

"Cha, nhanh ôm nương vào đi, nương cần chữa thương lập tức." Độc Cô Thiên Diệp nhìn Độc Cô Dật Hiên ôm Mạc Thu Thủy đứng bất động ở nơi đó, nhanh chóng thúc giục.

Lúc này Độc Cô Dật Hiên mới tỉnh ngộ lại, ôm Mạc Thu Thủy nhanh chóng về phòng mình. Độc Cô Thiên Diệp giới thiệu bọn Độc Cô Vân Hằng cho Cổ Nga, rồi theo sát vào phòng.

Lần trước khi Độc Cô Thiên Diệp tiến vào nghiên cứu trận pháp đã nói với bọn họ về Cổ Nga, cho nên mọi người đều biết nàng là vương hậu Hải tộc. Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội tiếp đãi Cổ Nga, phẩm trà với nàng, sau đó mang theo nàng đi thăm Luyện Yêu Hồ một chút. Nhìn thấy Luyện Yêu Hồ tài nguyên chi phong phú, phong cảnh tuyệt đẹp, nàng nhịn không được cảm thán: "Nơi tốt như vậy, ngay cả ta cũng muốn vào ở."

"Ha ha, nếu ngươi nguyện ý, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu!" Phượng Tam Muội cười nói.

"Nếu có điều kiện này, ta nhất định đến." Cổ Nga rất hợp duyên với Phượng Tam Muội, thành bạn tốt rất nhanh.

Trong phòng Độc Cô Dật Hiên, sau khi tiến vào, trực tiếp đặt Mạc Thu Thủy trên giường, Độc Cô Thiên Diệp tiến vào, lấy đan dược ra cho nàng ăn trước, sau đó mới chẩn đoán cho nàng.

"Thiên Diệp, nương con không có việc gì chứ?" Độc Cô Dật Hiên khẩn trương nhìn Mạc Thu Thủy, hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp tra xét một chút, nói: "Lúc Phá trận, áp lực không gian đè ép thân thể mẫu rất nặng, xương cốt biến hình, cần trị liệu thật tốt. Bởi vì nhiều năm trấn áp, thân thể nương bị suy yếu. Nhưng vì nàng mỗi ngày đều chống cự áp lực trận pháp, cho nên huyễn lực không thoái hóa. Mấy vấn đề này cũng không lớn."

"Nhưng nàng thoạt nhìn rất suy yếu, sao có thể vấn đề không lớn chứ?" Độc Cô Dật Hiên đau lòng nói.

"Nội thương và ngoại thương đều có thể dùng đan dược cứu trị, thân thể suy yếu có thể dùng đan dược và dược thiện phối hợp điều trị. Những chuyện này không cần gấp." Độc Cô Thiên Diệp nói.

"Vậy con nhanh chóng chữa khỏi thương trên người nương con đi. Điều trị cái gì nói sau. Nương con giờ rất khó chịu!" Độc Cô Dật Hiên lui qua nói, để lại vị trí cho Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp gật đầu, lấy vài loại đan dược ra cho Mạc Thu Thủy.

"Cha, cha đi ra bên ngoài một chút, ta muốn cho nương..." Độc Cô Thiên Diệp cũng không nói xong, nhưng Độc Cô Dật Hiên vẫn là đã hiểu ý tứ của nàng, xoay người ra khỏi.

Độc Cô Thiên Diệp để Đô Đô đưa tới một chậu nước ấm, lau lau thân thể Mạc Thu Thủy, sau đó lấy ra một bộ váy của mình mặc cho vào nàng. Sau đó lại dùng một ít hỗn độn khí bao phủ miệng vết thương của nàng, chỉ lát sau, ngũ tạng lục phủ bị đè ép vỡ tan của nàng chậm rãi khôi phục .

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp mới gọi Độc Cô Dật Hiên vào, nói cho hắn Mạc Thu Thủy có khả năng hôn mê hai ba ngày, sau đó đi ra ngoài nói cho người bên ngoài tin tức này, để bọn họ yên tâm.

Độc Cô Dật Hiên đi đến ngồi bên giường Mạc Thu Thủy, cầm tay nàng, cúi người hôn trán của nàng, dán tay nàng trên mặt mình. Mình cũng từng bị trận pháp trấn trấn áp, tự nhiên biết tư vị bị trấn áp. Mỗi ngày phải thừa nhận trận pháp tra tấn, còn phải chịu được một người tịch mịch cô độc. Nghĩ đến những đau khổ nàng phải chịu, hốc mắt hắn đỏ lên.

"Thu Thủy, nàng phải nhanh khỏi nhé. Đến lúc đó ta dẫn nàng đi xem các loại phong cảnh, ăn các loại mỹ thực, bù lại thời gian chúng ta chia ly. Ta nói cho nàng nè, nữ nhi chúng ta nấu ăn rất ngon! Nữ nhi chúng ta thực sự rất giỏi đó, Thu Thủy, nàng sinh cho ta một nữ nhi tốt lắm, nàng sẽ làm chúng ta kiêu ngạo. Còn nhớ rõ khi nàng một tuổi bắt đầu học đi đường không, nàng..." Tuy biết nàng không nghe thấy, nhưng hắn vẫn muốn trò chuyện với nàng, nói cho nàng biết hắn bên cạnh nàng.

Khi Độc Cô Thiên Diệp đi ra Cổ Nga và Phượng Tam Muội đang tán gẫu vui vẻ trong lương đình, Lam Nguyệt ngồi im lặng một bên. Nhìn thấy nàng, Phượng Tam Muội ngoắc nàng, gọi nàng đi qua.

"Nương con không có việc gì chứ?" Phượng Tam Muội hỏi.

"Đã không có vấn đề, chỉ là còn cần hai ngày nữa mới có thể tỉnh lại." Độc Cô Thiên Diệp trả lời.

"Ta biết có con thì không thành vấn đề. Lúc trước thương thế của thái gia gia con và cha con đều do con trị." Phượng Tam Muội nhịn không được khích lệ.

Cổ Nga đã chậm rãi thích ứng với sự yêu nghiệt biến thái của Độc Cô Thiên Diệp, sau khi tiến vào nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh trong Luyện Yêu Hồ, hơi tâm động. Ngẫm lại thân phận của mình, cũng chỉ có thể suy nghĩ.[ý là muốn vào ở luôn đó]

"Nơi này của ngươi rất náo nhiệt." Cổ Nga nói, "Cục cưng có thể sống trong hoàn cảnh như vậy, ta cảm thấy rất vui vẻ."

"Cảm ơn vương hậu khích lệ." Độc Cô Thiên Diệp thản nhiên đáp lại. Nàng cũng không cần biết bên trong tốt cỡ nào, chỉ cần mọi người có thể sống cùng nhau, đã đủ rồi.

Cổ Nga uống ngụm trà, cầm ly trà trong tay thưởng thức, nói: "Thiên Diệp, nếu Lam Nguyệt kêu ngươi tỷ tỷ, ta cũng tự xưng một tiếng trưởng bối. Ta có chuyện muốn mời ngươi hỗ trợ."

"Vương hậu, ngươi là mẫu thân Lam Nguyệt, có chuyện gì cứ nói thẳng ra, cái gì mà hỗ trợ không hỗ trợ chứ." Độc Cô Thiên Diệp cười nói, "Nếu không phải ngươi dẫn chúng ta tới nơi này, cũng không biết khi nào ta mới có thể tìm được nương ta, phải là ta cảm tạ ngươi mới đúng!"

Tuy rằng thực lực rất mạnh hiện tại, vẫn vẫn duy trì một trái tim không kiêu không nóng như cũ, Cổ Nga cũng coi như sống không ít năm, nữ tử như vậy là lần đầu tiên gặp được. Chỉ tiếc là nhân loại, bằng không để cho Lam Nguyệt theo đuổi nàng.[nếu Lam Nguyệt mà theo đuổi Diệp tỷ ~ Tiêu ca sẽ quẳng ẻm xuống địa ngục chơi với ma vương luôn quá ~ *thực ra nếu đây là tỷ đệ văn thì tỷ lệ Lam Nguyệt thành công sẽ rất cao* ~ ]

"Là như vậy, Lam Nguyệt nói ngươi có thể luyện chế đan dược hữu dụng với linh thú, cho nên ta muốn mời ngươi hỗ trợ cho chúng ta luyện chế một ít chữa thương đan dược. Ngươi có biết bên ngoài hiện tại tình thế, trận chiến tranh này là không thể tránh được . Tộc Kình Sa dám minh mục trương đảm như vậy tới nơi này, ta đoán rằng, chiến tranh sẽ bùng nổ rất nhanh." Cổ Nga nói ra điều mình muốn nhờ, lo lắng Độc Cô Thiên Diệp không muốn, nói, "Chúng ta cũng có thể cho ngươi thù lao."

"Chỉ là luyện đan mà thôi, còn nói cái gì thù lao không thù lao. Nếu không nói thù lao, ta đây sẽ luyện chế một ít đan dược để báo đáp làm vương phi giúp ta tìm được nương." Độc Cô Thiên Diệp cự tuyệt thù lao Hải tộc.

"Nhưng ngươi luyện chế đan dược, cũng phải tiêu phí dược liệu gì đó. Sao chúng ta có thể để cho ngươi chịu thiệt. Ngươi có thể giúp chúng ta luyện chế đan dược, trong lòng ta đã rất cảm kích." Cổ Nga lắc đầu nói.

"Vương phi, ngươi là mẫu thân Lam Nguyệt, cũng là a di của ta, chúng ta là người một nhà, người một nhà còn nói nhiều như vậy làm gì. Hơn nữa ngươi cũng nhìn thấy tình huống nơi này, dược liệu gì đó, ta không thiếu. Nếu ta có cần gì, đến lúc đó sẽ tìm ngươi lấy, được không?" Độc Cô Thiên Diệp nói.

Lam Nguyệt ở một bên nói: "Mẫu hậu, ngài không cần cho tỷ tỷ thù lao gì, hắc hắc, sau này khi tỷ tỷ muốn đánh nhau, các ngươi phái người giúp nàng đánh nhau là được. Tỷ tỷ thường xuyên đánh nhau với người ta."

Mặt Độc Cô Thiên Diệp tối sầm, hắn đây là đang nói tốt hay là bôi đen mình, nàng đâu có thường xuyên đánh nhau đâu ? !

"Ha ha, một khi đã như vậy, ta cũng không khách khí. Như con nói, chúng ta đều là người một nhà. Sau này cũng đừng gọi ta vương phi, gọi ta di là được rồi." Cổ Nga cười nói.

"Vâng, a di." Độc Cô Thiên Diệp nở nụ cười, đứng dậy nói, "Chờ nương tỉnh lại, con sẽ bắt đầu luyện chế. Các ngươi tiếp tục tán gẫu, con đi nói một tiếng với bọn ngoại công."

"Được, con đi đi." Phượng Tam Muộivẫy tay nói, sau đó tiếp tục nói chuyện phiếm với Cổ Nga.

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp rời khỏi, Cổ Nga cảm thán nói: "Thật sự là đứa nhỏ có hiểu biết. Khiếm người ta yêu thích không thôi a! Ta rất hâm mộ ngươi, có hậu đại như vậy, so với đứa nhỏ của ta, haiz!"

Nghe thấy Cổ Nga khích lệ, Phượng Tam Muộicười nói: "Giờ nàng chẳng phải đã là người nhà của ngươi sao? Nàng gọi ngươi là a di. Đứa nhỏ này, chỉ cần là người mà nàng nhận định, nàng sẽ đối đãi như thân nhân."

"Ha ha, đúng vậy!"

...

Độc Cô Thiên Diệp đến chỗ người Mạc gia huấn luyện, nói với bọn hắn tình huống của Mạc Thu Thủy, còn nói sau khi tỉnh lại sẽ để Đô Đô nói cho bọn họ. Biết Mạc Thu Thủy không có việc gì, bọn họ chính thức yên lòng, chuyên tâm vào huấn luyện.

Sau đó Độc Cô Thiên Diệp trở về phòng Độc Cô Dật Hiên, ở cửa nghe thấy bên trong truyền ra tiếng nói, nàng ngồi xuống ở cửa, im lặng nghe.

Người một nhà đoàn tụ, đây là cuộc sống nàng muốn, công danh lợi lộc khác, cũng chỉ là nhất thời thôi.

Tử Tiêu đi đến ngồi xuống bên người nàng, tựa như cảm nhận được tâm trạng của nàng, tay ôm chầm lấy vai của nàng, nói: "Ta sẽ cho nàng cuộc sống mà nàng muốn."

Độc Cô Thiên Diệp nghiêng đầu nhìn hắn, nói: "Ngươi có biết ta muốn cuộc sống gì không?"

Tử Tiêu thấy nàng khó được có tâm trạng tốt, hôn lên trán của nàng, nói: "Nang2 muốn, ta đều biết. Người một nhà đoàn tụ, xem hoa nở hoa rơi trước sân, ung dung nhìn ngắm mây trời, có phải không?"

"Sao ngươi biết những lời này ?" Độc Cô Thiên Diệp tò mò hỏi, đây không phải lời nói thời cổ trên địa cầu sao?

"Ta đoán ." Tử Tiêu đem Độc Cô Thiên Diệp kéo lại dựa vào vai mình.

Thứ Hồn trong không gian linh thú nói thầm: sao hắn có thể đoán chuẩn xác như vậy chứ, còn không phải lần trước ngươi viết lên giấy bị hắn nhìn! Tiểu cô nương bây giờ, dễ bị lừa như vậy, chậc chậc.

Hai ngày sau, Độc Cô Dật Hiên vẫn ở bên cạnh Mạc Thu Thủy, Độc Cô Thiên Diệp biết bọn họ đã ba mươi năm không gặp nhau, cho nên cũng rất ít khi đi vào quấy rầy bọn họ.

Sáng sớm hôm nay, nàng bưng một chậu nước ấm đi vào, Độc Cô Dật Hiên nhẹ nhàng lau lau mặt cho Mạc Thu Thủy, cổ rồi cánh tay, khi đang chà lau ngón tay, phát hiện ngón út của nàng giật giật.

"Thu Thủy, Thu Thủy!" Độc Cô Dật Hiên kích động nhỏ giọng gọi.

Độc Cô Thiên Diệp ở một bên nhìn, cũng phát hiện nàng có dấu hiệu tỉnh lại, ngồi xổm bên giường gọi: "Nương, nương..."

Mắt Mạc Thu Thủy đang nhắm chặt từ từ mở ra, nhìn thấy đầu tiên là khuôn mặt mình mong nhớ ngày đêm, nhìn nhìn, nước mắt của nàng rơi xuống.

"Thu Thủy, nàng có phải không thoải mái không? Nàng nói ra, đừng nghẹn." Độc Cô Dật Hiên vừa thấy nước mắt Mạc Thu Thủy lập tức hoảng thần. [đảm bảo Tiêu ca mà thấy nước mắt Diệp tỷ cũng hoảng, đúng là có số làm người nhà]

Túng dung luyện mãi thành thép, cũng chỉ để vòng qua ngón tay dịu dàng. Mặc kệ Độc Cô Dật Hiên ở bên ngoài kiêu ngạo cương nghị cỡ nào, nhìn thấy nước mắt Mạc Thu Thủy, cũng giống như phàm phu tục tử bình thường mà tâm hoảng ý loạn.

"Nương, nương có phải không thoải mái ở đâu không?" Độc Cô Thiên Diệp cũng lo lắng hỏi.

Mạc Thu Thủy lắc đầu, nói: "Ta nghĩ sẽ không còn được gặp lại chàng."

Tất cả lo lắng của Độc Cô Dật Hiên hóa thành một tiếng thở dài dịu dàng, dán tay nàng lên mặt mình, nói: "Ta ở đây, sau này ta vẫn cùng nàng. Nàng sờ sờ xem, có phải ta không?"

Mạc Thu Thủy cười, nhưng lệ trong mắt vẫn không khống chế được. Độc Cô Dật Hiên một lòng gấp gáp, hôn lên lệ trên khóe mắt nàng. Bị Độc Cô Dật Hiên làm như vậy, nước mắt Mạc Thu Thủy nhất thời bị dọa đi trở về. Nghĩ đến nữ nhi của mình ở một bên nhìn, mặt xoát một cái đỏ lên.

Lúc này Độc Cô Dật Hiên mới nhớ tới Độc Cô Thiên Diệp còn ở đây, hơi không được tự nhiên ho khan, nói: "Không có việc gì, Thiên Diệp cái gì cũng không thấy được. Đúngkhông, Thiên Diệp?"

Độc Cô Thiên Diệp nghẹn cười, đầu giống như con gà con mổ thíc, nói: "Con cái gì cũng không nhìn thấy, hắc hắc, con đi nói cho bọn ngoại công mẫu thân tỉnh lại. Cha, thời gian sẽ không lâu, cha phải nắm bắt đó!" Nói xong lập tức chạy ra ngoài.

"Quỷ nha đầu này, ngay cả chúng ta cũng dám trêu chọc!" Độc Cô Dật Hiên nhìn bóng dáng Độc Cô Thiên Diệp cười mắng. Quay đầu nhìn trong đôi mắt dịu dàng của Mạc Thu Thủy là tình yêu nồng đậm, yết hầu căng thẳng, cúi đầu hôn lên môi của nàng.

"Thu Thủy, ta giống như nàng..."

Độc Cô Thiên Diệp ra cửa thì thấy Tử Tiêu chờ bên ngoài, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi ở chỗ này ? Đến đây lúc nào?"

Tử Tiêu nhìn ánh mắt Độc Cô Thiên Diệp cũng đang cười, tay nhẹ nhàng vén tóc mái trên trán nàng gọn gang lại, nói: "Khi mẫu thân nàng tỉnh lại đã tới rồi, nhìn thấy các ngươi một nhà đoàn tụ, thì không tiến vào quấy rầy."

Độc Cô Thiên Diệp lắng nghe động tĩnh bên trong, lôi kéo Tử Tiêu đi khỏi, ngồi bên ngoài một lát, phỏng chừng hai người đã xong, mới bảo Đô Đô gọi mọi người tới.

Vừa nghe nói Mạc Thu Thủy tỉnh lại, mọi người Mạc gia kích động chạy đến. Lúc này Độc Cô Dật Hiên đã nâng nàng dậy dựa vào đệm phía sau.

"Tiểu muội. Ha ha, tiểu muội thật sự tỉnh!" Mạc lão tam chạy vào trước nhất, nhìn thấy Mạc Thu Thủy, kích động nói.

Bọn Mạc Chấn Đình và Mạc Trì cũng vào được, còn có Phượng Tam Muội và Độc Cô Vân Hằng, người đầy một phòng. Mạc Thu Thủy nhìn thấy bọn Mạc Chấn Đình, nghĩ đến Độc Cô Dật Hiên nói với nàng những việc Mạc gia làm vì nàng sau khi nàng mất tích, nước mắt thật vất vả ngừng lại rơi xuống.

"Cha, nữ nhi bất hiếu, hại cha chịu khổ !" Mạc Thu Thủy để Độc Cô Dật Hiên đỡ nàng xuống giường quỳ xuống, khóc nói với Mạc Chấn Đình.

Độc Cô Dật Hiên cũng quỳ gối bên cạnh Mạc Thu Thủy, nói: "Dật Hiên bất hiếu, mang đến nhiều thương tổn như vậy cho Mạc gia, làm nhạc phụ lo lắng vất vả, thỉnh nhạc phụ trách phạt!"

Nếu không phải lúc trước Mạc Thu Thủy tùy hứng, nếu không phải Độc Cô Dật Hiên xuất hiện, có lẽ bây giờ Mạc gia còn im lặng sinh hoạt ở Bồ thành, mười mấy năm đau xót kia cũng sẽ không tồn tại. Mạc Chấn Đình sẽ không vì tìm kiếm nàng mà mất tích chịu khổ, Mạc gia cũng sẽ không nháo với Phong gia tới mức bị chèn ép nửa bước khó đi. Tất cả ngọn nguồn đều do một đoạn nghiệt duyên lúc trước! Cũng may có Độc Cô Thiên Diệp, giải quyết tất cả những chuyện này, Mạc Chấn Đình được tìm về, Độc Cô Dật Hiên và Mạc Thu Thủy cũng được cứu ra.

Mạc Chấn Đình tiến lên nâng Mạc Thu Thủy dậy, để nàng nằm về trên giường. Đồng thời cũng để Độc Cô Dật Hiên đứng lên.

"Cho dù lúc trước giận con, không đồng ý cho các ngươi cùng một chỗ, nhưng con vẫn là nữ nhi của ta." Mạc Chấn Đình nói, "Biết con xảy ra chuyện, ta có thể không đi tìm sao?"

Câu kia "Con vẫn là nữ nhi của ta." Càng làm Mạc Thu Thủy khóc thẻm hơn. Nàng nghĩ khi gặp Mạc Chấn Đình sẽ bị ông hung hăng giáo huấn một chút, lại không nghĩ tới Mạc Chấn Đình sẽ nói như vậy.

"Ha ha, đây là cháu dâu của ta đúng không ? Đến đến đến, ta là bà nội con, kêu bà nội ta nghe xem nào." Phượng Tam Muội nhìn thấy người một phòng đỏ hốc mắt, lên tiếng đánh vỡ loại không khí này.

Lúc này Mạc Thu Thủy mới nhìn thấy Độc Cô Vân Hằng và Phượng Tam Muội ở phía sau. Nhìn Độc Cô Vân Hằng, sắc mặt của nàng hơi mất tự nhiên. Lúc trước ông ta tự mình hạ lệnh để người gia tộc Độc Cô giết nàng và Thiên Diệp, nếu không phải Độc Cô Dật Hiên dùng mạng tướng bức, giờ nàng và Thiên Diệp đã không sống trên đời này.

Phượng Tam Muội nhìn thấy biểu tình Mạc Thu Thủy thì biết nàng nghĩ đến chuyện lúc trước, hung hăng trừng mắt nhìn Độc Cô Vân Hằng một cái, sau đó cười tủm tỉm nói: "Gia gia con lúc trước là lão hồ đồ, con đừng chấp nhặt với bụng dạ hẹp hòi của hắn. Lúc trước là do bà nội không ở, bằng không một cái tát đánh hắn bay đi, xem hắn còn dám làm ra quyết định như vậy không! Con không nhận hắn cũng không sao, kêu tiếng bà nội nghe trước."