Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 46: Trí nhớ (nhị)




Nàng trầm mặc, hắn thông mình liếc mắt một cái đã nhìn ra đáp án, nước mắt trong mắt rơi xuống.

"Ngươi khóc cái gì?" Nàng dịu dàng lau nước mắt trên mặt Tử Tiêu.

"Ngươi sẽ vẫn còn sống, mà ta lại sẽ chết đi." Tử Tiêu khóc nói.

"Sinh tử là chuyện thường tình." Nàng khuyên bảo hắn.

"Ta không cần, ta muốn giống ngươi sống thật lâu như vậy." Tử Tiêu khóc càng kịch liệt.

Nàng nhìn Tử Tiêu nước mắt ràn rụa, bất đắc dĩ nói: "Ta đây sáng tạo một phương pháp thân tử hồn lưu, trọng tố thể phách cho ngươi được không?"

" Được." Lúc này Tử Tiêu mới ngẩng mặt nở nụ cười, khuôn mặt non nớt đã có thể thấy được dung mạo khuynh quốc khuynh thành. [rin: Tiêu ca hồi nhỏ dễ thương ghê]

Vì thế nàng lại sáng tạo một bộ bí pháp thân tử hồn lưu trọng tố thể phách, cũng truyền thụ bộ bí pháp này cho năm người bọn họ. Thiên phú của Tử Tiêu và Mộng Thiên Quân tốt lắm, học xong bộ bí pháp này rất nhanh, qua không lâu Dung Tu và Ngu Hành cũng nắm giữ , chỉ còn lại có một Hà Hi cả ngày chỉ biết đùa còn chưa học được.

Hà Hi làm nữ hài tử duy nhất trong năm người, rất được mọi người yêu thích, cá tính rất hoạt bát, thích chạy khắp nơi. Thiên phú rất tốt, lại không thích tu luyện, linh lực là kém cỏi nhất trong mấy người, hơn nữa kém không phải nhỏ tí tẹo. Nhưng vì thân thể của nàng đặc biệt, cho nên không ai dám khi dễ nàng, nhưng nàng thường xuyên khi dễ người khác thực thảm. Đối với bí pháp này, nàng cũng không để bụng, nhìn thấy ánh mắt chất vấn của mọi người, nàng cười rạng rỡ nói: "Thuận theo tự nhiên rất tốt mà? Ta mới không cần vẫn còn sống như vậy mãi đâu, mệt lắm!"

Cảnh tượng trong đầu tiếp tục chuyển đổi, Độc Cô Thiên Diệp nhìn thế gian biến hóa, nhìn Thần Sáng Thế tự mình sáng tạo ra phương pháp luyện đan, luyện khí, thuần thú, giao cho thế nhân; nhìn nàng dùng thời gian và tâm huyết rất dài, luyện chế thập đại thần khí; nhìn thế gian thương hải tang điền, bọn Tử Tiêu mới trưởng thành.

Một ngày, nàng nằm dưới một gốc cây cây đào, Tử Tiêu khuynh quốc khuynh thành đi đến nằm xuống bên người nàng, nói: "Ngươi sáng tạo thế giới này, ngươi xem người trên thế gian gắt gao sinh sôi, ngươi còn thấy tịch mịch nhàm chán không?"

Tay Thần Sáng Thế dừng ở không trung một chút, từng cánh hoa cánh hoa đào hạ xuống, bay múa trong không trung phi vũ, trông rất đẹp mắt. Nàng tiếp được một cánh hoa, nói: "Sinh sôi gắt gao chỉ là thế gian luân hồi, giống như đóa hoa này, nở hoa kết quả, lại nở hoa, lại kết quả, tuần hoàn như thế. Xem chuyện xưa người khác, ta vẫn thấy trong lòng rất trống trải. Nhưng nhìn thấy mấy người các ngươi lớn lên, ta cũng rất thỏa mãn."

"Vì sao ngươi không nghĩ tại sao ngươi cảm thấy trong lòng trống trái?" Tử Tiêu hỏi.

Thần Sáng Thế lắc đầu, nói: "Ta không thèm nghĩ nữa. Mặc dù nghĩ ra đáp án, ta chỉ sẽ càng cảm thấy trong lòng hư không. Nếu không thể nghĩ ra đáp án, trong lòng ta chắc chắn sẽ càng thêm khó chịu, còn không bằng thuận theo tự nhiên. Hà Hi nói rất đúng, thuận theo tự nhiên mới là tốt nhất."

Tử Tiêu không hỏi việc này nữa, nhìn một đôi vợ chồng đi qua xa xa, hỏi: "Lúc ngươi sáng tạo ra con người, vì sao lại phân chia nam nữ? Còn cho bọn họ thành thân, sinh sản?"

"..." Thần Sáng Thế trầm mặc , nàng cũng không biết vì sao, có lẽ là bởi vì mình sáng tạo thiên địa, cảm thấy sinh vật này cũng nên là thị hữu thiên hữu mới có thể cân bằng, sự thật chứng minh, nàng làm rất nhiều, có nam có nữ, có âm có dương, trên đời mới có thể sinh sản sinh lợi.

"Chờ ta trưởng thành, ta cưới ngươi nhé." Lại hồi lâu, Tử Tiêu mở miệng nói.

Thần Sáng Thế nghiêng mặt nhìn khuôn mặt yêu nghiệt của Tử Tiêu, hỏi: "Vì sao?"

"Ngươi không biết ngươi theo đuổi là cái gì, ta không biết vì sao con người phải hết thành phu thê, có lẽ chúng ta kết hợp, có thể hiểu được." Tử Tiêu nói, sau đó chuyển lại đây nhìn nàng, hỏi: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Thần Sáng Thế nhìn hoa đào còn đang tung bay, nói: " Được."

Nàng cũng không để lời nói Tử Tiêu trong lòng, cũng chưa từng nghĩ tới có một ngày những đứa nhỏ bên người nàng lại rời khỏi nàng.

"Ta phiền chán ." Một ngày, Mộng Thiên Quân đi đến bên người nàng, nói.

"Ngươi phiền chán cái gì ?" Nàng hỏi.

"Ta phiền chán trường sinh bất lão, phiền chán sinh mệnh không dừng, phiền chán cuộc sống chỉ có mấy người chúng ta." Mộng Thiên Quân nói, "Cả đời này ta luôn luôn truy tìm tu luyện, nhưng đến bây giờ, ta mới phát hiện ta bỏ lỡ rất nhiều. Ta muốn trùng sinh một lần, đi cảm thụ cuộc sống một lần nữa."

Thần Sáng Thế nhìn hai mắt kiên định của hắn, nói: " Được."

Vì thế, Mộng Thiên Quân đi mất. Ở một ban đêm ai cũng không biết, tán đi tất cả linh lực của mình, để lại một khối thân thể, làm lọ để ngày sau quay về.

Thần Sáng Thế thu thân thể hắn lại bảo tồn, có đôi khi sẽ ngẩn người với thân thể hắn, nghĩ giờ hắn ở nơi nào, sống cuộc sống thế nào, có phải giống hắn nói đang cảm thụ lạc thú cuộc sống không?

Qua mấy ngàn năm, nàng lại nhìn thấy Mộng Thiên Quân, vừa nhìn thấy hắn nàng lập tức nhận ra hắn, nhưng hắn lại không nhớ rõ nàng. Hắn cung kính hành lễ với nàng, gọi nàng Thần Sáng Thế.

Trước kia bọn họ đều gọi nàng là tỷ tỷ, nghe hắn gọi nàng Thần Sáng Thế, nàng vẫn cười dịu dàng như cũ, trong lòng đã hơi thất thần. Nhưng nàng vẫn là ban thưởng cho hắn và phụ thân hắn —— trước kia nàng nhâm mệnh thống trị giả địa ngục Vô Gian rất nhiều bảo vật và năng lực khống chế lực lượng hắc ám.

Biết Mộng Thiên Quân ở địa ngục Vô Gian, nàng mới nhớ tới nơi bị mình quên đi này. Nàng thích ánh sáng, thích sự tốt đẹp, thích bình thản, cho nên đối với nơi lấy bóng tối và không sạch sẽ làm chủ này, nàng theo bản năng quên đi. Giờ một lần nữa chú ý chỗ này, nàng mới phát hiện hoàn cảnh sinh tồn nơi này rất gian khổ, muốn thay đổi một chút, Tử Tiêu lại nói cho nàng, thế giới này không thể chỉ có tốt đẹp, có tốt sẽ có xấu, có ánh sáng sẽ có bóng tối, tựa như lúc trước nàng cho bọn họ đi khế ước linh thú vậy, bọn họ đều khế ước thụy thú, nhưng Ngu Hành lại khế ước bốn con mãnh thú.

Vì thế nàng buông tha cho việc này, nhưng vẫn chú ý tình huống của Mộng Thiên Quân, nhìn hắn trưởng thành, nhìn hắn như trưởng thành làm một vị Vương thống trị địa ngục Vô Gian thế nào. Khi hắn sống lâu sắp đến cuối, nàng kêu hắn trở về, nói cho hắn thân phận ban đầu, giúp hắn khôi phục trí nhớ, cũng giúp hắn trùng hợp hai thân thể, thành Mộng Thiên Quân hiện tại, là Vương địa ngục Vô Gian đồng thời cũng là người nàng từng sáng tạo kia.

Lại sau đó, Tử Tiêu tìm đến nàng.

"Ta phải rời khỏi." Tử Tiêu nói.

"Đi nơi nào?" Nàng hỏi. Trong lòng đột nhiên hơi vắng vẻ, nhưng là lại không biết vì sao.

Tử Tiêu lắc đầu, nói: "Ta không biết. Đi đến đâu tính đến đó đi. Ở bên cạnh ngươi, ta vĩnh viễn cũng không trưởng thành đến độ cao có thể cưới của ngươi."

Nàng không nghĩ tới Tử Tiêu còn nhớ rõ lời nói lúc trước!

Mộng Thiên Quân có địa ngục Vô Gian, nên rất ít quay lại, giờ Tử Tiêu lại muốn rời khỏi, nàng hơi thương cảm, nói: "Ta sáng tạo cho ngươi một không gian đi. Sau này mặc kệ ngươi đi đâu lý, ít nhất có một chỗ đặt chân."

" Được." Tử Tiêu nói.

"Ta không sáng tạo con người trong đó, ngươi thích cho người nào đi vào thì cho người đó đi vào." Nàng bổ sung nói.

" Được."

Vì thế nàng lại sáng tạo một không gian mới, thả bên trong rất nhiều thụy thú, hơn nữa lúc sáng tạo rót hơi thở hắn vào thiên địa, làm cho hắn trở thành chủ nhân không gian kia.

"Chừng nào thì ngươi trở về?" Nàng và hắn đứng trên tuyết sơn, nhìn thế giới mới, hỏi.

"Chờ ta tìm được nguyên nhân, sẽ trở về cưới ngươi." Tử Tiêu nói xong, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi.

Thần Sáng Thế một mình trở về chỗ của bọn họ ở lại, giờ thiếu mất hai người, tựa hồ lạnh lùng không ít. Vừa tới trong viện thì thấy Ngu Hành vẻ mặt âm trầm đứng ở trong sân, nhìn thấy nàng trở về, hai mắt lộ ra chút phẫn hận...