Tiểu Thư Phế Vật Thật Yêu Nghiệt

Quyển 6 - Chương 50-3: Đại kết cục (thượng) (3)




“Đùng đoàng!”

Một tia chớp bổ về phía Thập Thất vương gia, tia chớp màu trắng mang theo một chút màu đỏ tươi, nhìn qua vô cùng uy lực. Thị vệ bên người Thập Thất vương gia hút hết toàn bộ tiểu quỷ đang chạy trốn khắp nơi qua đây, quăng vào không trung, hình thành một bức tường đông nghìn nghịt quỷ quái, che chở cho Thập Thất vương gia ở phía dưới. Tia chớp đánh xuống, chém toàn bộ tiểu quỷ này thành mẩu vụn. Sau đó lại đánh tan cái lồng phòng hộ do những thị vệ này chống đỡ, cuối cùng đánh lên cái lồng phòng hộ do Thập Thất vương gia tự mình làm ra, lóe lên vài cái rồi mới biến mất.

Sau khi tia chớp đánh xuống, mây đen dần dần tản ra. Tuy rằng chỉ có một đạo lôi điện, lại tiêu diệt phần lớn quỷ súc. Thực lực của Thập Thất vương gia lập tức bị xóa bỏ hơn phân nửa! (quỷ: ma quỷ, quỷ quái; súc: súc vật)

Độc Cô Thiên Diệp mang theo người của Hắc Ám bộ tộc bay lại đây, lướt qua người của Thập Thất vương gia, đi tới phía trên Quỷ Nguyệt Hồ, xoay người nhìn bọn họ. Giáng Vực đi tới bên cạnh Giáng Ngục, đỡ hắn, đi tới phía sau nàng.

“Ngươi là ai? Ta khuyên ngươi vẫn là đừng xen vào việc của người khác!” Một người thị vệ bên cạnh Thập Thất vương gia, hỏi Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp lấy ra một cái ghế, truyền linh lực vào bên trong, cái ghế liền treo lơ lửng ở giữa không trung. Nàng ngồi xuống, nhìn người phía dưới, nói: “Ta là bằng hữu của Giáng Ngục. Các ngươi muốn giết bằng hữu của ta, đây đâu phải là việc vớ vẩn!” Nói xong nàng dựa vào lưng ghế, nhìn nhìn móng tay của mình, thờ ơ nói: “Các ngươi khi dễ bằng hữu ta chỉ có một người, hiện tại chúng ta đến đây, mới coi là công bằng. Ngôn, các ngươi đi lên thanh toán với bọn họ trước đi.”

Đệ Ngũ Ngôn mang theo người của Hắc Ám bộ tộc bay đến phía trước, nhìn người của Thập Thất vương gia, nói: “Đến đây đi!”

Thập Thất vương gia vung tay lên, người phía sau hắn liền bay lên, một vài người trực tiếp dùng tử khí công kích, có người lại là hai tay kết ấn bắt đầu triệu hồi quỷ sủng của mình. Mà hắn mang theo những người khác phi thân lên không trung xem cuộc chiến, chỉ là hắn cũng không có thói quen mang theo cái ghế bên mình như Độc Cô Thiên Diệp, chỉ có thể đứng đối diện nàng, hung hăng trừng mắt nhìn nàng.

“Ngươi nhìn ta như vậy, ta sẽ cho rằng ngươi có tình ý với ta đó.” Độc Cô Thiên Diệp nhìn Thập Thất vương gia, trêu ghẹo cười nói.

“Hừ!” Thập Thất vương gia nhìn Độc Cô Thiên Diệp, hừ lạnh một tiếng, lực chú ý bắt đầu chuyển tới cuộc chiến.

Người của Hắc Ám bộ tộc đều dùng linh lực lôi hệ để chiến đấu với những quỷ súc này, trời sinh lôi điện khắc chế vật dơ bẩn, cho nên dù bọn họ ít người, nhưng ở trong chiến đấu không có một chút kém cỏi nào.

Thập Thất vương gia nhìn người của mình nhanh chóng chết đi, hắn lại phất tay, để cho những người còn lại cũng gia nhập vào trong cuộc chiến, bên cạnh mình chỉ để lại mấy cận vệ.

Dù thực lực Hắc Ám bộ tộc khá mạnh, nhưng cũng không chịu nổi trên vạn quỷ súc bất tử thay phiên công kích, bọn họ dần dần cảm giác được mệt nhọc. Lúc Độc Cô Thiên Diệp đang muốn đứng dậy gia nhập vào cuộc chiến, một trường tiên chen vào, những người vẫn đánh không chết trước đó bị một roi đưa đến thế giới tây phương. Đồng thời một giọng nói truyền tới: “Thập Thất vương thúc thật hăng hái! Phong cảnh ở Quỷ Nguyệt Hồ này quả thực là đẹp hơn Vương cung tối đen như mực của Vương huynh, cho nên Thập Thất vương thúc mới có thể thả bồ câu của Vương huynh tới nơi này sao?”

Độc Cô Thiên Diệp vừa nghe, kích động nhìn phương hướng về người sử dụng roi, một bóng hình xinh đẹp mang theo bóng dáng màu đen đông nghìn nghịt phía sau bay lại đây, đứng ở chỗ cách nàng không xa, nhìn Thập Thất vương gia.

“Như Yên!” Độc Cô Thiên Diệp mặt mày vui vẻ.

“Thiên Diệp.” Bách Lý Như Yên gật gật đầu với Độc Cô Thiên Diệp, sau đó lại chuyển tới trên người Thập Thất vương gia, nói: “Thập Thất vương thúc, Vương huynh ta nói, nếu vương thúc thích Quỷ Nguyệt Hồ, không bằng chia cho vương thúc nơi này, sao hả? Hiện tại Vương huynh ở tầng thứ tám ngươi liền cố mà tiếp nhận đi.”

“Chẳng qua ta chỉ lúc đi ngang qua nơi này thì nhìn thấy phong cảnh ở đây không sai, đến đi dạo mà thôi, thích thì chưa nói tới.” Thập Thất vương gia nói, “Chỉ là không nghĩ tới vì vậy mà chậm trễ hành trình đi Vương cung.”

Bách Lý Như Yên nghi hoặc nhìn Thập Thất vương gia, hỏi: “Vương thúc thật sự là không thích nơi này sao?”

Thập Thất vương gia nhìn đại quân phía sau Bách Lý Như Yên, nói: “Ta nhớ ta vừa nhận được tin tức, đám quỷ nhãi con cấp dưới kia của ta lại không an phận, ta phải đi về xử lý một chút. Làm phiền công chúa nói với Vương một tiếng, chờ ta xử lý xong đám quỷ nhãi con kia liền sẽ tới Vương cung thỉnh tội với Vương. Chúng ta đi.”

Thập Thất vương gia nói xong không đợi Bách Lý Như Yên phản ứng, mang theo người của hắn đi rồi. Bách Lý Như Yên nhìn bọn họ rời đi, trong mắt hiện lên ánh sáng khác thường, chờ đến lúc không thấy bóng dáng bọn hắn mới chuyển mắt sang nhìn Độc Cô Thiên Diệp.

“Thiên Diệp, sao ngươi lại tới đây?” Bách Lý Như Yên phất tay để cho đại quân đội này lui ra phía sau, tự mình tìm chỗ hạ trại. Còn nàng thì đi tới trước mặt Độc Cô Thiên Diệp.

Độc Cô Thiên Diệp thu người của Hắc Ám bộ tộc vào Luyện Yêu Hồ, đứng lên từ trên ghế, nghênh đón, cùng Bách Lý Như Yên hạ xuống mặt đất. Giáng Vực đỡ Giáng Ngục cũng hạ xuống. Độc Cô Thiên Diệp nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của Giáng Ngục, vỗ vỗ tay Bách Lý Như Yên, nói: “Trước tiên ngươi đợi một chút.” Nói xong nàng đi tới trước mặt Giáng Vực, cầm lấy huyễn thạch trong tay Giáng Ngục, dùng tay trái nâng lên, tay phải kết ấn, từng đạo linh lực rót vào bên trong huyễn thạch. Một lát sau, sắc mặt tái nhợt của Giáng Ngục trở nên hồng hào, trên người cũng không còn đau đớn nữa.

“Bản thể của ngươi là huyễn thạch, đan dược không có tác dụng với ngươi. Chỉ có thể như vậy thôi. May mà ta và Giáng Vực có khế ước, phương pháp này coi như hữu hiệu.” Độc Cô Thiên Diệp trả lại huyễn thạch cho Giáng Ngục, nói.

“Cảm ơn ngươi!” Giáng Ngục nhận lấy huyễn thạch, nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói lời cảm ơn, vì nàng chữa khỏi vết thương của mình, cũng vì nàng cứu mình ra.

Trước khi bị Thập Thất vương gia vây công hắn thì còn có một nhóm người khác đang đối phó hắn, sau đó nhìn thấy Thập Thất vương gia mang theo rất nhiều người đến, bọn họ mới không cam lòng rời khỏi. Sau khi Thập Thất vương gia đến đây lại tiến hành xa luân chiến với hắn, một tháng chiến đấu làm tiêu hao hết linh lực của hắn, hắn đành phải biến linh lực thành vòng bảo hộ bao bọc chính mình lại, sau đó phát ra cầu cứu với Giáng Vực. Nghĩ tới nếu hắn có thể trở về, hai người bọn họ hợp thể có lẽ còn có thể phá vòng vây, không nghĩ tới thế nhưng ngay cả Độc Cô Thiên Diệp hắn cũng mang đến! (xa luân chiến ~ thay nhau đánh; đánh luân phiên; nhiều người đánh một người)

“Không cần khách khí, ngươi là ca ca của Giáng Vực.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Ngươi gặp nguy hiểm đương nhiên chúng ta phải tới rồi.”

Bách Lý Như Yên ở bên cạnh đi tới, nói: “Thiên Diệp, ngươi biết huyễn thạch?”

Độc Cô Thiên Diệp chỉ chỉ Giáng Vực ngân phát hồng y, nói: “Hắn là đồng bọn của ta.”

Bách Lý Như Yên hiểu rõ gật gật đầu, nói: “Ngươi đến Vô Gian Địa Ngục là vì hắn đúng không? ! Ta còn nói đạt tới mục tiêu liền đi tìm ngươi, gần đây những vương gia này đều không an phận, ta phải trợ giúp Vương huynh xử lý nội loạn, cho nên liền chưa rời khỏi.”

Giáng Ngục và Giáng Vực đi đến một bên nói chuyện, Độc Cô Thiên Diệp lôi kéo Bách Lý Như Yên đi tới bên hồ, nói: “Ta biết, cho nên ta tới tìm ngươi. Cứu Giáng Ngục là một chuyện, đến gặp ngươi cũng là mục đích chuyến này của ta.”

“Vậy thật đúng lúc! Đắc tội Thập Thất vương thúc, tạm thời ngươi đừng rời khỏi một mình, theo ta hồi Vương cung đi? !” Bách Lý Như Yên nói.

“Được.” Độc Cô Thiên Diệp đồng ý nói, “Đúng rồi, sao ngươi lại tới nơi này?”

Bách Lý Như Yên đi tới một tảng đá lớn bên hồ ngồi xuống, nói: “Vương huynh biết Thập Thất vương thúc đối phó huyễn thạch ở chỗ này liền phái ta đến đây. Nếu có thể, mời huyễn thạch về, giúp chúng ta đối phó những vương gia này. Nghe nói huyễn thạch ở Quỷ Nguyệt Hồ trăm vạn năm chưa từng thay đổi vị trí, tính tình cũng không tốt, không thích bị câu thúc bó buộc, ta vốn không nắm chắc gì với việc mời hắn về, chỉ nghĩ tới đừng để bị vương gia khác đạt được là tốt rồi. Hiện tại có tầng quan hệ này của ngươi, có lẽ hắn sẽ đáp ứng cũng không nhất định.”

Độc Cô Thiên Diệp ngồi xuống bên cạnh Bách Lý Như Yên, nói: “Lát nữa ta sẽ nói với bọn họ một tiếng, hẳn là không thành vấn đề. Ngươi nói xem, những vương gia này là xảy ra chuyện gì?”

“Còn có thể là xảy ra chuyện gì, không hài lòng ca ta làm Vương, tạo phản là muốn đánh đuổi hắn đi!” Bách Lý Như Yên nói khá thoải mái, có thể thấy được đối với nàng và Mộng Thiên Quân mà nói, chuyện này cũng không phải là chuyện đặc biệt cực kỳ khó giải quyết.

“Cần ta làm gì không?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Bách Lý Như Yên lắc đầu, nói: “Cho dù là những người đó, một mình Vương huynh cũng có thể ứng phó rồi. Chẳng qua ta cảm thấy một mình Vương huynh chiến đấu ở chỗ này, nếu ta lại đi chơi thì hơi thiếu suy nghĩ, cho nên mới ở lại giúp hắn.”

“Được. Có cần thì nói với ta.” Độc Cô Thiên Diệp nói.

“Ta sẽ, giữa chúng ta còn nói những lời này sao?” Bách Lý Như Yên cười nói, “Đúng rồi, ta nghe đại ca nói ngươi là Sáng Thế Thần chuyển thế, cảm thấy rất bất khả tư nghị!” (bất khả tư nghị ~ khó tin; không thể tưởng tượng nổi)

Độc Cô Thiên Diệp cười khổ một cái, nói: “Ta cũng cảm thấy như vậy.” Sau đó nàng lại nhìn Bách Lý Như Yên, nói: “Ngươi có biết kiếp trước của ngươi là ai không?”

Bách Lý Như Yên lắc đầu, nói: “Ta không có trí nhớ trước kia, chẳng lẽ kiếp trước chúng ta đã biết nhau rồi sao?”

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, ngón tay khẽ vạch ở trong không trung, liền hiện ra mấy chữ to. Bách Lý Như Yên đọc: “Kim tịch hà tịch, Như yên như mộng. Có ý tứ gì?” (kim tịch hà tịch ~ đêm nay là đêm nao, như yên như mộng ~ như khói như mơ)

Tay Độc Cô Thiên Diệp khẽ động, một khung hình ảnh liền xuất hiện ở trước mặt các nàng, bên trong tất cả đều là từng chút từng chút một Sáng Thế Thần và Hà Hi ở chung kiếp trước.

“Nếu không nhìn thấy ngươi nữa, ta sẽ đi tìm ngươi, tìm ngươi trở về.” Bách Lý Như Yên nhìn lúc Sáng Thế Thần đi vào phòng thì Hà Hi nói như thế.

Độc Cô Thiên Diệp chỉ chọn một vài hình ảnh có tính đại biểu, sau khi xem xong Bách Lý Như Yên vẫn có chút phản ứng không kịp, sững sờ nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Ngươi là nói, kiếp trước của ta là Hà Hi sao?”

Độc Cô Thiên Diệp cười gật gật đầu, nói: “Ngươi nói ngươi sẽ tới tìm ta, quả nhiên để ngươi tìm được.”

Bách Lý Như Yên bĩu môi chu miệng, nói: “Ta mặc kệ kiếp trước chúng ta là quan hệ gì, ta chỉ biết hiện tại chúng ta là đồng bọn kề vai chiến đấu!”

“Đúng vậy. Chúng ta mãi mãi là đồng bọn!” Độc Cô Thiên Diệp khẳng định trả lời.

Bách Lý Như Yên nở nụ cười, nói: “Ta nhớ thịt nướng ngươi làm. Đã lâu rồi ta chưa ăn.”

Độc Cô Thiên Diệp chọc chọc trán Bách Lý Như Yên, nói: “Ngươi đó, trước kia lúc ở trái cầu bảo ngươi học, ngươi không học, hiện tại muốn ăn lại không ăn được? ! Đáng đời!”

Nói tới nói lui, Độc Cô Thiên Diệp vẫn là bày ra dụng cụ nướng, làm thịt nướng cho Bách Lý Như Yên.

“Lúc trước không phải là có ngươi sao? Ta chưa từng nghĩ tới chúng ta sẽ tách ra lâu như vậy, khi đó nghĩ tới dù là ngươi kết hôn, ta cũng sẽ thỉnh thoảng đến nhà ngươi ăn chực! Ai biết đến nơi này đến, lâu như vậy mới gặp nhau ở Không Linh bí cảnh chứ.”

Độc Cô Thiên Diệp vừa trở thịt nướng, vừa nói: “Đúng vậy, bất tri bất giác chúng ta đến nơi đây đã lâu như vậy rồi.” (bất tri bất giác ~ thấm thoát; không thể nhận thấy; không thể cảm thấy; không ý thức được)

Bách Lý Như Yên chờ Độc Cô Thiên Diệp nướng xong đám thịt nướng đầu tiên, dùng chén nhỏ nhận lấy, vừa ăn vừa hỏi: “Ngươi có nghĩ trở về không? Trừng trị hai kẻ tiện nhân kia?”

Tay Độc Cô Thiên Diệp đang quét gia vị dừng lại một chút, nàng nghĩ nghĩ, động tác trên tay tiếp tục, nói: “Ta không biết, ta không nghĩ tới chuyện này.”

Bách Lý Như Yên biết Độc Cô Thiên Diệp không muốn thảo luận về chuyện này, liền nghĩ đổi đề tài. Nàng đặt chén nhỏ trong tay xuống, nói: “Thiếu chút nữa đã quên mất điều này.”

“Gì hả?” Độc Cô Thiên Diệp hỏi.

Bách Lý Như Yên lấy một hạt châu bề ngoài giống như trứng gà từ không gian giới chỉ ra, đưa cho Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Đây, một nửa khác của Đản Đản. Ta đã giải phong hết năm thần khí kia rồi, hiện tại Đản Đản có thể khỏi cần phải tách ra nữa.”

Đản Đản nhẹ nhàng đi ra từ trong thân thể Độc Cô Thiên Diệp, nhìn một nửa khác trong tay Bách Lý Như Yên, kích động tới mức tay cũng run run.

“Hàng tỉ năm rồi...” Đản Đản nhận lấy hạt châu, trong mắt lóe ra nước mắt. Tách ra cả hàng tỉ năm, cuối cùng nó lại có thể trở nên hoàn chỉnh sao?

Độc Cô Thiên Diệp đặt toàn bộ thịt nướng đã nướng chín vào đĩa cho Bách Lý Như Yên, đi tới bên cạnh Đản Đản, ôm lấy hắn, nói: “Thực xin lỗi, Đản Đản, thực xin lỗi...”

Nước mắt Đản Đản liền ào ào chảy xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Độc Cô Thiên Diệp, nói: “Ta lại có thể hoàn chỉnh rồi... Tách ra hàng tỉ năm, cuối cùng cũng chấm dứt sao...”

Độc Cô Thiên Diệp đưa tay lau nước mắt trên mặt Đản Đản, nói: “Đúng vậy, tách ra sẽ chấm dứt. Hiện tại ngươi có thể dung hợp khôi phục rồi.”

“Ừ!” Đản Đản dùng sức cầm hạt châu.

Độc Cô Thiên Diệp phất tay đưa Đản Đản và Bách Lý Như Yên vào Luyện Yêu Hồ. Đinh Đông ở doanh địa nơi xa vẫn chú ý tới tình huống của Bách Lý Như Yên đột nhiên thấy Bách Lý Như Yên biến mất, lo lắng muốn chạy tới nhìn xem. Giáng Vực nhìn thấy, nói: “Chủ nhân các nàng không có việc gì, lát nữa sẽ ra.”

Đinh Đông thấy vẻ mặt bình tĩnh của Giáng Vực, cố lắm mới áp chế được lo lắng trong lòng, đi tới chỗ bọn họ biến mất, ngồi xuống tảng đá trước đó bọn họ ngồi, chờ các nàng xuất hiện.

Độc Cô Thiên Diệp mang theo Bách Lý Như Yên và Đản Đản đi vào Luyện Yêu Hồ, những người còn sống trước đó đều đã được cứu, tự mình tìm địa phương an cư. Những người và Linh Thú chết đi thì Đô Đô cũng tìm chỗ chôn bọn họ rồi.

Nhìn thấy Độc Cô Thiên Diệp, những người đó đều đi qua đây nói lời cảm ơn với nàng. Độc Cô Thiên Diệp nhìn bọn họ, thậm chí có một vài người lúc mình còn là Sáng Thế Thần thì đã biết họ, nàng cười đáp lễ bọn họ, để cho bọn họ có cuộc sống thật tốt ở trong này. Đồng thời cũng nói thế cục hiện tại, cuối cùng nói: “Trận chiến cuối cùng với Ngu Hành sớm hay muộn sẽ xảy ra, đến lúc đó chiến đấu còn xin mọi người ra tay giúp đỡ.”

“Ngươi cởi bỏ phong ấn cho chúng ta, lại để người chữa thương cho chúng ta, tính mạng của chúng ta có nói tới thì cũng đều là của ngươi. Lại càng không nói tới chúng ta vốn là thủ hạ của Vinh đại tướng quân, chống lại bạo quyền của Ngu Hành vẫn đều là chuyện chúng ta muốn làm.” Một vị lão giả đứng ra nói.

“Đúng vậy!”

“Chúng ta sẽ ở chỗ này chờ đại chiến cuối cùng!”

“Tốt!”

Lão giả nói xong, những người khác đều nhao nhao phụ họa, tạm thời quyết định không rời khỏi. Hơn nữa hiện tại đang ở Vô Gian Địa Ngục, bọn họ cũng không tiện rời khỏi.

“Cảm ơn các ngươi đã ủng hộ!” Độc Cô Thiên Diệp cười nói, sau đó chỉ vào Giản Ước Chi, nói: “Hắn chính là Vinh đại tướng quân chuyển thế của các ngươi.”

“Hắn?” Mọi người đều nhìn về phía Giản Ước Chi, nhìn bộ dáng nhã nhặn lịch sự, xác thực có chút giống Dung Tu kiếp trước. Nhưng bọn họ sống cùng nhau lâu như vậy, cũng không phát hiện ra hắn chính là Dung Tu? !

“Thiên Diệp, ta là Dung Tu?” Giản Ước Chi nhìn Độc Cô Thiên Diệp, không thể tin được lời nàng nói.

Trước khi lúc ở Luyện Đan Sư Tông Môn từng nghe Độc Cô Thiên Diệp nhắc tới cái tên này, sau lại lại hay tán gẫu với những người này, hắn mới biết được Dung Tu là ai. Hiện tại đột nhiên nghe được Độc Cô Thiên Diệp nói mình là đại tướng quân trong suy nghĩ của những người này, hắn nhất thời có chút không tin. (tán gẫu ~ nói chuyện phiếm)

Độc Cô Thiên Diệp gật gật đầu, nói: “Ngươi chính là Dung Tu!”

“Làm sao có thể chứ? Dung Tu lợi hại như thế, chẳng qua ta chỉ là một Luyện Khí Sư, khế ước linh lực với Bạch Hổ mà thôi. Ta làm sao có thể là Dung Tu chuyển thế chứ!” Giản Ước Chi lắc đầu nói.

Độc Cô Thiên Diệp cười cười, vẫy vẫy tay với hắn, nói: “Ngươi lại đây. Ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy.”

Giản Ước Chi không biết Độc Cô Thiên Diệp muốn làm gì, nửa tin nửa ngờ đi tới. “Ngươi muốn làm gì?”

Độc Cô Thiên Diệp đặt tay lên đầu Giản Ước Chi, chỉ chốc lát sau trên người hắn liền lóe ra nhiều điểm kim quang, một nhân ảnh từ từ hiện lên ở trong kim quang. Người trong Luyện Yêu Hồ nhận ra rõ ràng đó là bóng dáng Dung Tu trăm vạn năm trước.

“Vinh tướng quân!” Bọn họ đều quỳ lạy Dung Tu.

Dung Tu gật gật đầu với bọn họ, bóng dáng từ từ phai nhạt, kim quang cũng theo đó mà biến mất.

Hai tay Độc Cô Thiên Diệp điểm trên huyệt thái dương của Giản Ước Chi một cái, trí nhớ thuộc về Dung Tu liền hiện lên trong đầu Giản Ước Chi. Những người đó thấy kim quang biến mất, Giản Ước Chi vẫn chưa mở mắt ra, hỏi: “Vinh tướng quân đây là làm sao vậy?”

“Hắn đang tiêu hóa phần trí nhớ thuộc về Dung Tu.” Độc Cô Thiên Diệp nói, “Phải một đoạn thời gian nữa, các ngươi ở trong này bảo vệ hắn một chút đi.”

“Được. Vinh tướng quân sắp khôi phục trí nhớ sao?” Có người hỏi.

Độc Cô Thiên Diệp cười gật gật đầu, mang theo Bách Lý Như Yên và Đản Đản đi vào gian phòng của nàng. Những người đó vẫn còn đang thảo luận vấn đề Dung Tu khôi phục trí nhớ. Đột nhiên có người hỏi một câu: “Trí nhớ của Vinh đại tướng quân nàng có thể khôi phục, vậy nàng là?”