Tiểu Thư Siêu Quậy Gặp Thiếu Gia Cứng Đầu

Chương 27: Bảo Nhi -kí ức k tồn tại




Bệnh viện

-pame,sao kon lại ở ây zậy?

-con bị tai nạn xe,may là có người đưa con vô đây đấy

-ố..ra thế…con hông sao gòi?

~ pame nó cứ cố thật thản nhiên,như chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

cứ vui vẻ,nó vẫn ngây thơ thế đó..qên hết những chuyện xảy ra cách đây nửa năm..qên cả hắn..

-Ớ..Shin..là cậu s?

-ừ..Chào Bony..cậu nghĩ cho khỏe jk chứ,ngồi zậy lèm gì?

-tớ nằm hoài thấy chán lắm…à qên với giới thiệu với pame-Shin..pạn trai con đấy

-ừm..pame piết rồi.

-à,mà sao cậu ở đây vậy? còn tớ nữa,k phải mình học ở Mĩ sao? s tớ k nhớ gì vậy nè?đầu tớ..đau qá đi mất

nó cứ nhăm mặt đau đớn,nhưng k tài nào nhớ ra cả

-cậu đừng cố gắng qá,từ từ rùi nhớ thôi.h’ nghe lời tớ,nghĩ cho khỏe đi nào

-ok…

-Bony ngoan lắm

nó ngoan ngoãn nghe lời Shin,tựa đầuvào gối và ngủ 1 giấc êm đẹp

” -này…sao lại tông tôi? cô k có mắt à?

-là anh tông tối chứ bộ?

~~

-này…Bảo Nhi,cậu tỉnh lại đi…tui cấm cậu ngủ đấy

~~

-đố sao chổi,ra đây cải nhau với tớ

***

-đầu heo…cậu nấu kiểu gì mà trứng cháy hết thế

-tui cố hết sức rồi

Rầm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

âm thanh đó..nó…dòng mau tươi…bệnh viện……..

***”

-Đừng tông tôi…cứu………..

nó bừng tỉnh sau cơn ác mộng vừa trải qua,mồ hôi túa ra…nó í ớ gọi…

nó là -Hoàng Gia Bảo Nhi

bạn trai nó là Shin

vậy ng lúc nãy nó gặp trong giấc mơ là ai?

trước kia nó đã từng có kí ức đó s? s nó lại mơ thấy ng ktrai đó…hắn..là ai? nó bọ mất trí? ai là nguyê nhân gây ra chuyện này?

hàng loạt thắc mắc cứ ám ảnh lấy nó..

đầu nó đau như búa bổ,k tài nào nhớ ra đc..nó bặm môi thật khẽ..nó cứ mang mang nhớ hình ảnh 1 ng ktrai chuyên nô đùa,bắt nạt nó..nhưng nó co thể khẳng định..ng đó k phải Shin

-cậu ấy là ai?

~

-Bony,sao cậu k ngủ? mặt cậu sao tái thế kia?

-Shin à..tớ vừa nằm giấc mộng rất kì lạ…tớ..tớ k thể nhớ..đầu tớ…s..s đau thế này?? tớ…

-cậu nghĩ cho khỏe đi,chuyện trước kia k có gì đáng nhớ

-ừ…tớ biết rồi

Shin khẽ bước ra

còn lại 1 mình..nó chợt nghĩ s cảm giác nó đối với Shin lại xa lạ đến thế?

khẽ thiếp đi trong cơn đau nhoài của tai nạn vừa trải wa…trong giấc ngủ,nó thoáng nghe đc tiếng nói trầm ấm của 1 ng ctrai..dù là rất khẽ..nó cố mở mắt để biết ng đó là ai..

nhưng đôi mắt cứ chằn chịt rồi nhắm hẳn:

-mụ phù thủy,cậu đã tỉnh rồi? cậu chắc k còn nhớ tôi nữa đâu..tên đầu heo…đang

ở đây với cậu..là lấn cuối đấy…từ nay k còn ai bắt nạt,cải nhau với cậu đâu..liệu mà sống cho tốt đấy,k là k xong với tôi đâu..tôi yêu cậu đấy-Hoàng Gia Bảo Nhi-ngôi sao chổi của tôi-ngôi sao may mắn (mâu thuẫn nhỉ? sao chổi mà may mắn ^^ với hắn là thế đấy)

hắn khẽ khàng đặt lên trán nó nụ hôn tha thiết-nụ hôn tạm biệt

nước mắt hắn rơi..lên tay nó đấy…

hắn k kìm đc nước mắt..

là nó đây s?

người cgai hoạt bát ngây thơ,chí chóe cùng hắn mỗi ngày…mãi mãi sẽ rời xa hắn rồi

làm s có thể kìm đc nước mắt

tuy là ctyrai,nhưng cảm xúc đâu phải nhất thời,hắn cũng biết bộc lộ cảm xúc..1 cách zữ zội.

nhưng..vô ích..nó đã qên..và có thể suốt đời k nhớ

nhẹ nhàng đặt bàn tay búp non xuống,hắn rời khỏi phòng mang theo tâm trạng u uất đầy nổi nghẹn ngào.hắn iu nó-nhìu hơn hắn nghĩ

nhưng muộn quá để nó biết điều đó..