Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 74: 74: Bánh Cuốn Tương Thịt Mì Lạnh Trộn





Ba người đi đường gấp lâu như vậy, xác thật cũng là khát, liền ăn lê giải khát đỡ thèm trước.
Mấy đứa nhỏ bán trái cây gần đây cũng đều rất khôn khéo, lê với táo vân vân tất cả đều rửa sạch sẽ mới lại lấy ra bán, khách tùy lấy tùy ăn, thuận tiện phi thường, tự nhiên cũng càng nguyện ý móc bạc.
Lê này quả nhiên không chỉ uổng có mỹ mạo, nó đúng là vỏ mỏng thịt dày hạt nhỏ, một miếng đi xuống nước sốt văng khắp nơi, ngọt lành như mật, vào miệng là tan, một chút bột cũng không có.
Một miếng lê quả thịt lẫn nước xuống bụng, nước sốt ngọt ngào chậm rãi lướt qua yết hầu khô cạn, nháy mắt liền dễ chịu.
Vào đông, đi lữ hành đường dài dễ bốc hỏa ho khan nhất, ăn cái này thì vừa lúc.
Tuy mới mùng 8 tháng giêng, nhưng trong tiệm đã có rất nhiều người đang dùng cơm, nghe nói bá tánh ở địa phương lớn rất ít khi tự mình bắc lửa nấu cơm, bởi vì dù cho nhà mình không mời nổi đầu bếp nữ đi nữa, đi ra ngoài ăn chủng loại đã nhiều lại rẻ, so với phí thời gian và tinh lực đi tự mình lăn lộn, còn không bằng để trống thời gian ra dùng để kiếm tiền đâu.
Tốc độ của cửa hàng lớn chính là mau, 3 người mới vừa gặm lê được một nửa, tiểu nhị liền bưng một cái mâm lớn nóng hôi hổi tới đây, "Tới đê, bánh cuốn thịt nguội!"
Nói rồi, hắn liền lục tục thả xuống bàn sáu bảy cái đĩa từ trong mâm.
Bên trong một cái đĩa sứ trắng lớn chính giữa nhất đặt một chồng bánh cuốn thật dày, trong cái đĩa lớn thứ hai thì đặt đầy một đống tương thịt phiếm màu nâu đỏ bóng mỡ, còn lại còn có dưa chuột xắt sợi mọng nước thơm và thanh, giá đậu xanh đã chần qua nước ấm, lá cải trắng nõn và hồ lô thái sợi đã xối dầu, nấm và thịt chiên giòn, cộng thêm hành thái chỉ và tương đậu nành.
Tiểu nhị lại bày ra một bình trà nóng, cười nói: "Đây là trà mạch nhân xào của bổn tiệm tặng, bên trong phối với táo đỏ, cẩu kỷ, thơm lắm.

Còn có mấy món ăn, lập tức lên ngay đây, khách quan có thể ăn từ từ trước."
Vì mời chào nguồn khách, các nhà tửu lầu và khách điếm cũng là dùng hết thủ đoạn cả người.

Lúc này đang lúc ăn tết, rất nhiều cửa hàng đều đẩy ra cái dạng phục vụ như khi thỏa mãn một kim ngạch nhất định hoặc là gọi thức ăn giá cả cao liền tặng trà hoặc là món nhắm.
Trong một cái mâm thả nhiều đồ như vậy, làm khó còn có thể vững chắc đến thế, một giọt nước trà và canh cũng chưa bắn ra.

Bột dùng để cán ra bánh xuân cuộn đều là đặc biệt phối chế, phi thường có độ dẻo dai, cho nên mới có thể được mỗi một chiếc bánh đều mỏng mà trong, trong lại không rách.
Bạch Tinh trải mở một chiếc bánh cầm trong tay, thế mà có thể mơ hồ nhìn thấy mặt Mạnh Dương ở đối diện, không khỏi rất ngạc nhiên.
Bánh của cửa hàng này là một tấm chồng một tấm chưng ra, giữa mỗi một lớp đều quét một lớp dầu hơi mỏng, cho nên cũng sẽ không dính liền.

Hơn nữa lượng dầu kia sau khi bị làm nóng sẽ theo hơi nước bay đi, không những sẽ không dầu mỡ, ngược lại sẽ vì trường kỳ ngâm đó mà chứa đầy ánh sáng, vị càng thơm thuần.
Nghe nói còn có không ít chủ quán kiên trì dùng phương pháp cũ: Đặt bánh cuốn đã cán tốt trên chảo lớn, hong chín một mặt lại hong một mặt kia.

Như vậy thì bánh cuốn lật ra sẽ khô ráo, cũng tương đối xõa tung, trên vỏ sẽ có rất rất nhiều bọt khí khô vàng, vị sẽ càng dai ngon mềm dẻo.
Khách hàng ủng hộ hai loại bánh đều có rất nhiều, đôi bên đều cảm thấy cái mình thích là ăn ngon nhất và chính tông nhất, lâu lâu sẽ liền nháo một lần......!Nghe nói năm trước còn tổ chức cuộc thi bánh cuốn một lần, hai bên mỗi bên ra mấy đại sư phụ xuất sắc trong nghề, chia nhau làm ra rất nhiều bánh cuốn cho bá tánh nhấm nháp, hy vọng có thể phân ra cao thấp.
Đương nhiên, kết quả có thể nghĩ, cao thấp không phân ra được, tranh đấu ngược lại là càng kịch liệt hơn......
Bạch Tinh nhìn nhìn bàn kế bên, cũng học theo mà trải bánh ra, gắp rất nhiều tương thịt và đậu giá vào, lại cho vào một đống dưa chuột xắt sợi, sau đó thật cẩn thận mà cuốn lại.
Chẳng qua nàng có chút tham, bánh cuốn cuốn ra vừa thô lại tráng, thoạt nhìn ngốc ngốc.
"Tinh Tinh chờ một chút đã." Bỗng nhiên, Mạnh Dương nói, "Ngươi ăn cái của ta trước đi."
Người nào thì làm nghề đó, chàng vốn dĩ chính là cái tính cẩn thận, ngay cả cuốn một cái bánh cuốn trên bàn cơm cũng ngay ngay ngắn ngắn, nhìn qua phá lệ xinh đẹp gây thèm ăn.
Bạch Tinh sửng sốt, chớp chớp mắt, cũng không hỏi vì sao, mà là trực tiếp nhận lấy bánh cuốn trong tay chàng, cắn một miếng.
Tương thịt ngon miệng phi thường, hơn nữa chất thịt mềm nát, cắn một phát là đứt, căn bản không cần lo sẽ dắt răng.
Giá đậu xanh đã chần nước ấm trừ mùi đậu tanh, lại phối với lá cải trắng nấu với canh thịt, ngôn ngữ không thể hình dung ra sự tươi ngon đó!

Bởi vì vỏ bánh rất mỏng, cho nên không những sẽ không cướp đi nổi bật của chúng, ngược lại còn dấy lên một loại tác dụng vẽ rồng điểm mắt độc đáo, làm người vỗ bàn tán dương.
Miệng nàng nhét cho căng phồng, lúc này mới có rảnh đi nhìn Mạnh Dương.
Chỉ thấy đối phương mở ra cái bánh mình mới vừa cuộn xong ra, đem đống nhân lung tung rối loạn kia thu nạp một hồi, cẩn thận mà lật phần rìa 2 bên lên xếp vào bên trong, lúc này mới từ một mặt cuốn đến một chỗ khác.
Cảm nhận được Bạch Tinh với Liêu Nhạn nhìn mình chằm chằm, Mạnh Dương cười tủm tỉm nói: "Chỉ làm một cái ống xỏ xuyên qua từ trên xuống dưới thì ăn không được mấy miếng sẽ liền bị lọt, như vậy là có thể cuốn hết tất cả nè!"
Nói rồi, lúc này chàng mới cắn lấy miếng đầu tiên, sau đó thỏa mãn nheo mắt lại, "Ngon thật nha!"
Sau khi trải qua trời đông giá rét tàn phá dài lâu, đột nhiên tới một ngụm dưa chuột xắt sợi tươi mát ngon miệng......!Mặc cho chàng lại tài hoa hơn người cỡ nào, chỉ sợ cũng không cách nào hình dung hết cảm thụ lúc này.
Thật giống như trong bầu không khí hủ bại nặng nề, đột nhiên thổi đến một làn gió mới, lại giống như lấy giẻ ướt lau thật mạnh qua mặt bàn tràn đầy bụi bặm vậy!
Nơi đi đến tất cả đều là tươi mát và sung sướng, không bao giờ thấy nửa điểm nặng nề nữa.
Dưa chuột vỗ dấm thơm tỏi giã vào đông xác thật là hiếm lạ, nhưng vào mùa hè lại là món thường thấy trên bàn cơm nhà bá tánh bình dân, cho nên ngược lại không cần miêu tả quá nhiều, chỉ là mì lạnh trộn rau kia thật sự làm người kinh diễm.
Mạnh Dương vẫn là lần đầu tiên ăn cái này, một miếng đã yêu.
Mì vừa dai lại trơn lại đàn hồi, cũng không biết đến tột cùng là làm thế nào, còn có thể hút nước súp đâu!
Xì hà xì hụp quất một miếng to, chua ngọt thơm cay mặn, ngũ vị đều đủ, đem tất cả nụ vị giác đều quấy cho thất điên bát đảo, chỉ lo tận tình hưởng thụ, làm cho người ta gì cũng không nói nên lời.
Vừa có thể làm cơm lại có thể làm đồ ăn, đây là thứ tốt gì vậy?
Mạnh Dương ăn đến hứng khỏi, hai cái chân dưới bàn đá loạn, nhỏ giọng nói với Bạch Tinh: "Đây thật đúng là mỹ vị, người không ăn được thật đáng tiếc."
Sở dĩ Bạch Tinh gọi món này, ấy là vì lúc trước khi nàng ở Quan Trung từng ăn vài lần, cảm thấy rất không tồi.

Hai món ăn này đều dùng lượng lớn tỏi giã và nước sốt tỏi, mùi khó tránh khỏi có chút hăng, rất nhiều người có thân phận tự cao đều không mấy khi sẽ ăn bên ngoài, cho nên Mạnh Dương mới có lời này.
Bữa cơm này, 3 người đều ăn rất no, lữ đồ mệt mỏi đã diệt hết, nếu không phải có việc phải làm, đều cảm thấy mình quả thực còn có thể chạy thêm 1000 dặm nữa!
Sau đó ba người phân công nhau hành động, Liêu Nhạn đi chỗ ngư long hỗn tạp nhất bản địa tìm hiểu tin tức, bề ngoài của Bạch Tinh có tính mê hoặc nhất, lại là một cô nương tuổi trẻ, liền đi phụ cận nha môn thám thính.
Trên việc này Mạnh Dương không thể giúp được gì, liền về phòng lấy thoại bản, cân nhắc tìm mấy gian hiệu sách hỏi một chút, xem có thể bán đi hay không?
Chỗ nào thì có không khí chỗ đó, thật ra thì chàng cũng không quá xác định cái mình viết có phù hợp với khẩu vị của bá tánh Tuy Sơn thành không......!Có điều vừa lúc cũng có thể xem xem thoại bản bán tốt nhất mà bản địa bán là bộ dáng gì, nếu không khó, mình hoàn toàn có thể phỏng viết mấy quyển trong mấy ngày này mà!
"Tiểu nhị ca, xin hỏi những hiệu sách được hoan nghênh nhất bổn thành là gì vậy?" Lúc này, thực khách trong tửu lâu đã tản đi tầm tầm rồi, Mạnh Dương liền tìm tiểu nhị lại đây dọn dẹp bàn hỏi chuyện.
Tiểu nhị kia thấy vừa nãy bọn họ ra tay hào phóng, tự nhiên là vui lòng nịnh hót, lập tức rất là nhiệt tình mà nói tên mấy hiệu sách, lại kỹ càng tỉ mỉ mà nói rõ vị trí địa lý.
Cuối cùng, còn thêm một câu, "Thật ra thì, nếu ngài có gì muốn mua, thế thì có thể phân phó tiểu nhân đi mua, nên cũng không cần mệt nhọc đi một chuyến."
Có điều, nếu thật nhờ bọn họ đi mua, không thiếu được phải cho mấy đồng tiền thưởng.
Mạnh Dương trong túi ngượng ngùng, đối với bản lĩnh tận dụng mọi thứ để kiếm tiền của bọn họ xem thế là đủ rồi, lập tức xin miễn hảo ý của đối phương, nhét thoại bản vào đi ra cửa.
Lại nói về Bạch Tinh, cũng là một đường hỏi thăm, thẳng đến châu nha mà đi.
Nha môn các nơi đại đồng tiểu dị, cơ bản đều tọa lạc ở trung tâm bản địa, cho nên chỉ cần sờ đúng phương vị đại thể, cứ thế nhào qua chuẩn không sai được.
Châu thành lại khác huyện thành rất lớn, không chỉ đường xá càng rộng, cửa hàng càng nhiều, mà ngay cả số lượng quan binh đóng quân và nha dịch cũng lật lên không biết bao nhiêu lần.
Nhưng dù vậy, Bạch Tinh vẫn cảm thấy được có một chút dị thường.
Trước kia nàng cũng từng đi qua rất nhiều châu phủ và thành lớn, tất nhiên biết tình huống đóng giữ bình thường nên là trình độ gì, nhưng trước mắt, nhân số tuần tra trong Tuy Sơn thành lại viễn siêu trình độ bình thường, hiển nhiên là đang phòng bị gì đó.
Chẳng lẽ là vì Tống lão đại và Mã lão nhị?
Nhưng lập tức nàng lại cảm thấy không quá có khả năng.
Loại mặt hàng như Tống lão đại và Mã lão nhị kia, nếu cho vào trong huyện thành, ấy có khả năng làm quan viên địa phương như lâm đại địch, nhưng cho vào trong chỗ lớn cỡ châu thành như này thì rõ ràng là không đủ nhìn, xa không đến mức làm tri châu bản địa đề phòng đến thế.
Xem ra là chuyện khác mà mình còn chưa biết, hơn nữa vô cùng có khả năng là chuyện lớn.

Nghĩ đến đây, Bạch Tinh lập tức một cái đấu lạp bên đường đội lên.
Trên tay Bạch Diêu Tử cũng dính máu, những nha môn từng hợp tác tất nhiên sẽ hiểu nàng giảng đạo lý, nhưng chưa từng hợp tác thì chưa chắc.
Người của địa phương nhỏ có khả năng không nhận ra nàng, nhưng Tuy Sơn thành rốt cuộc là nơi đất rộng người đông, khách giang hồ lui tới cũng không phải số ít, khó bảo toàn không có ai nhận ra được mình.
Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở phía sau, mình lấy người khác làm mục tiêu, nào biết được liệu có ai lấy mình làm mục tiêu hay không? Đừng để đến khi đó không bắt được Tống lão đại với Mã lão nhị, mình ngược lại là bị nha môn theo dõi trước.
Bạch Tinh theo lệ thường đi quán trà đối diện nha môn uống trà, cũng không cần chủ động mở miệng hỏi gì, sớm đã có kẻ lớn giọng hoặc thấp giọng thảo luận tứ phía, làm cho nàng không cần tốn nhiều sức đã nghe được cái mình muốn nghe.
Trên giang hồ sắp xảy ra đại loạn.
Việc này còn phải nói từ đầu:
Đường ra của người tập võ rất có hạn, du hiệp độc lai động vãng như Bạch Tinh đây thật ra chỉ là số ít, phần lớn vẫn là thích ôm đoàn, hoặc là thành lập một môn phái nào đó, hoặc chỉ là hỗ trợ giữ nhà hộ viện hoặc làm chút nghề áp giải thay người, dần dà, khó tránh khỏi có vài người đánh ra danh hào.
Hiện giờ, trên giang hồ có 2 tiêu cục: Nam Hồng Chi, bắc Hắc Phong, lấy lạch trời Trường Giang làm hạn định, ai chiếm chỗ người nấy.
Chỉ là dục vọng tham lam của con người là vô cùng vô tận, hai ba chục năm đầu gió êm sóng lặng qua đi, liền có một bộ phận người xao động lên, muốn mở rộng địa bàn.
Nhưng mà, nhiều năm xuống như vậy, địa bàn hiện có sớm đã bị chia cắt sạch sẽ, có người muốn mở rộng, thế tất phải tổn hại ích lợi của người khác, thời gian dài, hai bên cọ xát với tần suất nhiều hơn, đấu tranh càng ngày càng thường xuyên.
Mà Tuy Sơn thành vừa lúc ngay ở Trường Giang lấy bắc không xa!
Bạch Tinh nghe đại khái chuyện đã xảy ra, ước chừng chính là tay của Hồng Chi tiêu cục vượt quá giới hạn, cướp nghề của Hắc Phong tiêu cục ở Trường Giang lấy bắc.
Loại chuyện này ở người giang hồ mà xem thì chẳng khác gì vả mặt cả, Hắc Phong tiêu cục cũng tự cao là có thân phận, sao có thể chịu đựng loại chuyện này phát sinh? Vì thế liền trực tiếp dẫn người làm đổ đội ngũ của Hồng Chi tiêu cục......
Nhưng chỉ một việc này mà xem, tựa hồ là Hồng Chi tiêu cục không trượng nghĩa, cơ mà nếu phải đẩy về trước nữa, chuyện không trượng nghĩa của hai bên lại có thể chia nhau mà nhặt ra lớn lớn bé bé mấy chục chuyện.
Nhiều năm như vậy qua đi, ân oán tình thù tầng tầng chồng chất, nguyên nhân chân chính gây ra sớm đã không cách nào truy cứu, ai thị ai phi, thần tiên cũng nói không rõ.
Thật ra thì hai bên đánh thì đánh, nháo thì nháo, Bạch Tinh cũng không quá để ý, cũng không tính chen vào một tay.
Nhưng chuyện phiền toái chính là phiền toái ở: Nàng với nhị đương gia của Hắc Phong tiêu cục là bạn cũ, cố tình tiếng gió chính mình đi vào bên này lại đã thả ra.......