Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 89-1: Đổng Lê Triệu phách lối & bên trong xe nhộn nhạo (1)




Edit: Kim Phượng

Vì vậy, đầu tiên mọi người thấy chủ bữa tiệc là Đàm Tân Kinh mang vẻ mặt mất mác và khổ sở đi ra khỏi bữa tiệc.

Sau đó, Hướng Tình chạy ra khỏi bữa tiệc như là một trận gió. Theo sát sau đó là Hàn Tử Nghị, Hàn Tử Nghị đứng ở cửa, hình như là đang xác định phương hướng, rồi đuổi theo Hướng Tình.

Còn Mục Giai Âm bị Quyền Thiệu Viêm kéo ra khỏi hộp đêm.

Điều này làm cho không ít người còn muốn quyến rũ Quyền Thiệu Viêm hoàn toàn thất vọng.

Hình như Đổng Lê Triệu cũng muốn rời khỏi yến hội.

Xu thế này làm Đường Tuấn Thần tò mò hỏi, "Đổng Lê Triệu, các cậu đây là có chuyện gì sao? Cậu luôn luôn kiên trì đến một giây cuối cùng của bữa tiệc mới bằng lòng về nhà mà."

"A, tối nay uống nhiều quá." Đổng Lê Triệu nói: "Tôi đi ra ngoài trước."

Nói xong, hình như là sợ Đường Tuấn Thần sẽ ngăn cản hắn nên vội vã đi ra ngoài.

"Chuyện gì xảy ra? Không lẽ Đổng Lê Triệu ở bên ngoài có phụ nữ lại không chịu để cho anh biết?" Đường Tuấn Thần thấy lạ, trước khi lên lầu, Đổng Lê Triệu vẫn rất hưởng thụ lần tụ hội này mà.

"Em không thân với anh ta." Tưởng Tự Hân đáp lời, ánh mắt nhìn Đổng Lê Triệu lại có mấy phần tìm tòi nghiên cứu.

Lúc đang suy nghĩ đến Mục Giai Âm, trong mắt Tưởng Tự Hân có mấy phần ghen ghét. Cô dùng nhiều thời gian như vậy, cũng không thể khiến Quyền Thiệu Viêm, Hàn Tử Nghị và Đổng Lê Triệu tiếp nhận cô. Mặc kệ biểu hiện của cô như thế nào, về Quyền Thiệu Viêm thì không cần phải nói. Trừ Mục Giai Âm ra, Quyền Thiệu Viêm đều đối xử như nhau với tất cả đàn bà khác.

Nhưng Hàn Tử Nghị và Đổng Lê Triệu thì khác. Hàn Tử Nghị và Đổng Lê Triệu chưa bao giờ có một chút xíu vượt quá giới hạn khi ở chung một chỗ với cô, luôn tuân thủ quy củ nghiêm ngặt. Dù cô muốn thân mật hơn một chút với Đổng Lê Triệu và Hàn Tử Nghị nhưng cũng không thể xuống tay.

Nhưng còn Mục Giai Âm chẳng qua chỉ mới gả cho Quyền Thiệu Viêm mấy tháng mà thôi thì quan hệ với Hàn Tử Nghị, Đổng Lê Triệu cũng không tệ. Rõ ràng hai người họ đã cho thấy mình công nhận chị dâu Mục Giai Âm này rồi. Hơn nữa...... Đừng nói là Mục Giai Âm, ngay cả Hướng Tình, cái loại phụ nữ tuỳ tiện không có chút tâm cơ này, có lúc thậm chí bởi vì nói chuyện quá mức thẳng thắn, lại không biết nói khéo khiến người khác tức giận cũng được đám người Quyền Thiệu Viêm công nhận.

Tât cả cũng bởi vì xuất thân của Mục Giai Âm và Hướng Tình tốt hơn cô.

Vẻ mặt Tưởng Tự Hân lạnh lẽo.

Đường Tuấn Thần thấy không ổn nói: "Sao vậy? Ai chọc giận em?"

"Không có gì." Tưởng Tự Hân chép miệng nói: "Chỉ là thấy vẻ mặt những người phụ nữ kia nhìn anh như là thấy miếng mồi ngon nên khó chịu thôi."

"Chỉ có em mới ghen, nếu để cho em ở chung một chỗ với Hàn Tử Nghị hay Đổng Lê Triệu chắc em sẽ ba ngày hai lần đòi tự sát?" Đường Tuấn Thần cười cười nói: "Được rồi, chúng ta cũng về thôi."

"Anh thật quá tốt, tối nay trở về thưởng cho anh!" Trên mặt Tưởng Tự Hân lộ ra một nụ cười sáng chói.

Lúc này Đường Tuấn Thần mới cười mập mờ. Bà xã nói khen thưởng tuyệt đối là thật sự khen thưởng.

Ra cửa, bóng đêm có chút đen tối, Tưởng Tự Hân đi theo phía sau Đường Tuấn Thần, thái độ liền trở nên lạnh lùng. Nếu như gả cho Hàn Tử Nghị hay Đổng Lê Triệu...... chưa chắc cô sẽ đòi tự sát. Lúc cô chưa gả cho Đường Tuấn Thần, Đường Tuấn Thần cũng đi theo cái loại hoa hoa công tử Đổng Lê Triệu đó cả ngày vui thú nhục dục. Dù là bây giờ cô đã lấy anh nhưng mỗi tháng luôn có vài ngày không thấy bóng dáng Đường Tuấn Thần.

Cô không phải là không biết Đường Tuấn Thần đi đâu làm gì, nhưng e ngại quan hệ vợ chồng nên cô ngại nói ra thôi.

"Kì lạ." Lúc Đường Tuấn Thần lấy xe, mới nhìn nhìn chiếc xe bên cạnh mình nói: "Tên Đổng Lê Triệu kia không phải đã sớm về rồi sao? Tại sao xe vẫn còn ở đây? Không lẽ là đang đùa cái cô nào trên xe chứ?"

Đường Tuấn Thần suy nghĩ một chút, liền ác ý cười cười, gõ cửa xe. Tưởng Tự Hân ở một bên cười khanh khách, cũng không có ngăn cản.

Nhưng Đường Tuấn Thần gõ đến mấy lần, bên trong xe cũng không có người trả lời anh.

"Không có trong đây?" Đường Tuấn Thần hơi khó hiểu, nhưng vẫn đứng thẳng lên nói: "Thôi, chúng ta về trước đi."

"Được." Tưởng Tự Hân gật đầu đáp một tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái khả năng đó, sắc mặt thoáng biến đổi.

Biến hóa này quá mức nhỏ bé nên Đường Tuấn Thần không để ý, hiện tại anh chỉ nghĩ đến phần thưởng Tưởng Tự Hân cho anh sau khi trở về.

Lúc này Đổng Lê Triệu đang thuê một chiếc xe đạp ven đường, một mạch chạy như điên đuổi theo người phụ nữ phía trước.

Đổng Lê Triệu thấy may mắn, năm đó vẫn còn học tiểu học, thuở còn trong trắng ngây thơ, cô gái anh thầm mến nói thích nhất con trai biết chạy xe đạp, có thể mặc áo sơ mi màu trắng rất đẹp mắt.

Cho nên năm đó anh đã khổ luyện một tay lái xe đạp.

Cuối cùng cũng phát huy tác dụng rồi.

Người phụ nữ phía trước chính là người mới vừa uy hiếp Hàn Tử Nghị.

Cô ta đang đi thì đột nhiên phát hiện có một chiếc xe đạp chạy đến phía trước mặt cô, hơn nữa còn chặn cô lại.

Cô ta khẽ ngẩn người, rõ ràng nhận ra đây chính là người đàn ông mới vừa ở trong căn phòng đó.

"Anh muốn làm gì?" Người phụ nữ kia theo bản năng ôm bụng lui về phía sau một bước nói: "Tôi đã biết sai rồi, anh còn đuổi theo làm cái gì?"

"Đã biết sai rồi?" Đổng Lê Triệu cười gian, "Tôi chỉ đột nhiên nghĩ đến một chuyện, tiểu thư, có phải trong bụng cô thật sự có con hay không?"

"Không có, không có!" Bị người khác nói trúng tâm sự, người phụ nữ kia nghĩ rằng mình bại lộ, vội vàng lên tiếng phủ nhận.

"Không có?" Đổng Lê Triệu kéo cô ta đi, anh không có chút thương hương tiếc ngọc nào, người phụ nữ kia lảo đảo vài bước ở trên đường mới đứng vững, "Chúng ta đi bệnh viện kiểm tra một chút là biết."

"Anh muốn làm gì? Cái này gọi là bắt cóc anh có biết hay không?" Người phụ nữ kia nóng nảy, muốn hất tay Đổng Lê Triệu ra, tuy nhiên có quăng thế nào cũng không ra.

"Tôi cho anh biết, anh còn ép buộc tôi như vậy... tôi sẽ kêu to!" Người phụ nữ kia thấy Đổng Lê Triệu cưỡng ép như vậy, ngẫm lại, hiện tại mặc dù sắc trời đã tối nhưng trên đường vẫn có người đi đường, lập tức bớt lo lắng.

"Kêu đi." Đổng Lê Triệu nhìn về phía chiếc xe đằng trước, rất là dịu dàng cười nói với người phụ nữ kia, "Cô có gọi rách cổ họng cũng có ích lợi gì sao?"

Theo lệnh của Đổng Lê Triệu, lúc mấy vệ sĩ đang tiến đến chứng kiến vẻ mặt Đổng Lê Triệu như vậy, mới rất là đồng tình liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ kia. Không biết người phụ nữ này có tài cán gì mà chọc Đổng Lê Triệu tới bước này, phải biết rằng danh hiệu ‘hổ mặt cười’ (*) của Đổng Lê Triệu không phải là nói suông.

(*): Con hổ biết cười (ví với người bên ngoài thì cười nói vui vẻ, bên trong thì vô cùng độc ác)

Bao nhiêu người thấy nụ cười này của Đổng Lê Triệu cũng sẽ ngoan ngoãn mặc cho Đổng Lê Triệu khi dễ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Người phụ nữ kia sợ run một giây, nụ cười dịu dàng như vậy ở trong mắt của cô thật sự là không có bất kỳ sức uy hiếp nào. Người phụ nữ kia thấy mấy người vệ sĩ bước từ trên xe xuống, lập tức hét to lên, "Cứu mạng với, bắt cóc, bắt nạt người!"

Đổng Lê Triệu chỉ rất dịu dàng nhìn người đàn bà kia.

Bọn cận vệ không có lệnh Đổng Lê Triệu nên không dám hành động, chỉ làm thành một vòng quay quanh người phụ nữ kia.

Xung quanh có người nghe tiếng kêu tê tâm liệt phế của người phụ nữ kia thì ngừng lại, chỉ tiếc, khi nhìn thấy một đám vệ sĩ người cao ngựa lớn thì người vây xem đều tự giác đi thật xa, chỉ sợ liên luỵ đến bọn họ.

Đây có lẽ là đại ca xã hội đen ra ngoài tìm người tình. Chuyện này dân chúng như chúng ta không quản được.

Người phụ nữ kia hắng giọng gào thét thật lâu, nhưng vẫn không có ai chịu tới cứu cô.

Trong ánh mắt Đổng Lê Triệu cũng nhiều hơn mấy phần ấm áp, "Có kêu to cũng vô dụng thôi."

Nói xong, Đổng Lê Triệu nháy mắt với thuộc hạ của mình, nói: "Lái xe đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Đường."

Chẳng lẽ người phụ nữ này mang thai? Thật ra thì Đổng Lê Triệu cũng không cẩn thận như người ngoài nói, thỉnh thoảng anh cũng có khi sơ hở, mỗi lần thất thủ, Đổng Lê Triệu đều đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Đường.

Cậu ấm nhà họ Đường kia là một trong những bạn bè xấu của Đổng Lê Triệu, hai người thường chơi đêm nên quá quen thuộc loại chuyện như vậy. Đổng Lê Triệu đến bệnh viện tư nhân của nhà họ Đường làm việc này dĩ nhiên là tuyệt đối bí mật, cho tới bây giờ chưa từng lộ ra ngoài.

Vệ sĩ lĩnh mệnh, vội vàng lái xe đi như một làn khói.

Người phụ nữ kia còn muốn giãy giụa kêu la, nhưng bị mấy vệ sĩ chuyên nghiệp kiềm chế, ngay cả nhúc nhích cô ta cũng không nhúc nhích được.

Đến bệnh viện, bác sĩ làm kiểm tra cho người phụ nữ kia, thật đúng là mang thai một đứa bé.

Đổng Lê Triệu sầm mặt, gọi điện thoại cho Hàn Tử Nghị.

Lúc này Hàn Tử Nghị đang cãi nhau với Hướng Tình, thấy Đổng Lê Triệu gọi đến, Hàn Tử Nghị tức giận nên cũng không nhận liền trực tiếp cúp máy.

"Tại sao không nhận điện thoại?" Hướng Tình châm chọc liếc mắt nhìn Hàn Tử Nghị nói: "Chẳng lẽ là hồng nhan tri kỷ vừa dịu dàng, vừa có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, đẹp đến làm người ta giận sôi, dáng người có lồi có lõm tốt hơn cái sân bay này của tôi nhiều gọi điện thoại tới chứ?"

Vừa nói cô vừa nhìn Hàn Tử Nghị từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài rồi châm chọc. Giống như Hàn Tử Nghị ở bên ngoài hoa tâm đều là do cô ép buộc.

"Tự em nhìn đi." Hàn Tử Nghị mở ghi chép cuộc gọi ra, nhét điện thoại vào trong tay Hướng Tình.

Hướng Tình nhìn thoáng qua thấy là Đổng Lê Triệu gọi tới, dừng một chút mới lại nói, "Đổng Lê Triệu gọi tới anh nên vui mới phải, thế nào, tối nay tức giận, lại định tìm cô nào phát tiết đây? Nhớ mang bao cao su, đừng để ngày nào đó một đống phụ nữ ôm con của anh tới cửa tìm mẹ anh, đòi làm cô dâu của anh!"

"Hướng Tình, có thể nói chuyện khách khí với anh một chút không?" Hàn Tử Nghị cũng nổi giận, chặn lấy cửa xe không để cho Hướng Tình đi, "Anh đã sớm nói với em, chuyện kia là lỗi của anh, không phải anh đã nói xin lỗi rồi sao?"

"Trước kia không thể nói anh hàng đêm sênh ca, nhưng tối thiểu chưa từng thiếu phụ nữ, anh quen em tương đương với cai nghiện em biết không? Cả ngày anh kìm nén đến khó chịu, trừ sử dụng tay trái tay phải của chính mình thì chính là tắm nước lạnh."

Ông tài xế nhà Hướng Tình liếc nhìn Hàn Tử Nghị, ý kia rất rõ ràng, tật xấu của mình cũng không cần nói nhiều như vậy để lấy cớ giải vây mà.

Trong lòng Hàn Tử Nghị hàm chứa chút giận dữ nói, "Anh nói lại lần nữa, chuyện kia là anh không đúng, nhưng anh cũng đã say mèm rồi, lúc anh tiến vào quán rượu, người phụ nữ kia đã cởi hết nằm ở trên giường chờ anh... anh có thể nhịn được sao?"

"Anh không nhịn được thì đi tìm người phụ nữ khác sao?" Hướng Tình đẩy Hàn Tử Nghị, nhưng vẫn không thể đẩy Hàn Tử Nghị ra.

"Nói nhảm, anh tìm em em đồng ý sao? Nếu em có thể đáp ứng, anh liền......"

Lời Hàn Tử Nghị còn chưa nói hết, ông tài xế kia liền ho khan hai tiếng, "Cái đó...... Ân, thiếu gia, tiểu thư, hai người từ từ trò chuyện, tôi đi nhà vệ sinh đây."

Nói xong tài xế cũng rất thức thời rời khỏi.

Ông không muốn rời khỏi cũng không được, ông như là một cái bóng đèn lớn ở nơi này, dù Hướng Tình và Hàn Tử Nghị không ngại, chính ông nghe đôi tình nhân thảo luận về chuyện lên giường, ông cũng xấu hổ đó.

Thấy tài xế đi rồi, Hàn Tử Nghị được một tấc lại muốn tiến một thước muốn chen lên xe.

Hướng Tình mãnh liệt đẩy Hàn Tử Nghị ra, nhưng có đẩy thế nào cũng đẩy không ra.

"Hướng Tình, xương sườn của anh cũng sắp bị em bẻ gãy." Lúc Hàn Tử Nghị nói trên khuôn mặt còn làm ra vẻ khổ sở.

Hướng Tình cắn răng, động tác cũng không nhẹ lại, bọn họ cũng đã nói yêu đương, Hàn Tử Nghị còn đi ra ngoài làm bậy, cô còn cho rằng cô ta là người phụ nữ trước kia của anh? Ngoài miệng lời nói của Hướng Tình vẫn nóng nảy như trước, "Hàn Tử Nghị, anh lăn xuống cho tôi! Xe của chúng tôi không hoan nghênh anh!"

"Dù sao sau này cũng là xe của anh." Hàn Tử Nghị nói chuyện đương nhiên, hoàn toàn không để ý lời của anh vô sỉ cỡ nào.

Hiện tại anh đã xem tài sản của nhà Hướng Tình làm của riêng rồi.

Không biết còn tưởng rằng Hàn Tử Nghị ham tiền nhà Hướng Tình đấy.

"Anh phản bội tôi còn không biết xấu hổ cười đùa hí hửng, anh cút đi cho tôi!" Hướng Tình không thuận theo, đá Hàn Tử Nghị.

Lần này Hàn Tử Nghị bị đá đau thật, "Hướng Tình, em có lời gì từ từ nói có được hay không? Đừng động tay động chân giống như một người đàn bà chanh chua."

"Ngang ngược thì như thế nào?" Nếu không phải Hàn Tử Nghị một mực trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài thì cô cần gì phải như thế này? Nếu Hàn Tử Nghị giống như là Quyền Thiệu Viêm thì tốt biết bao nhiêu?

Cô không hy vọng xa vời Hàn Tử Nghị thâm tình giống như Quyền Thiệu Viêm, chỉ cần Hàn Tử Nghị học hỏi Đường Tuấn Thần cũng là tốt rồi. Trước kia Đường Tuấn Thần cũng ham vui, nhưng từ lúc cưới vợ thì rất ít ra ngoài chơi cùng với Đổng Lê Triệu.

Nhưng Hàn Tử Nghị thì cả ngày kề vai sát cánh cùng đi uống rượu với Đổng Lê Triệu.

Đổng Lê Triệu không có bạn gái, anh ta hoa tâm trừ mẹ anh ta ra thì cũng không ai xen vào. Nhưng Hàn Tử Nghị không phải chỉ có một mình!

Hàn Tử Nghị nhìn gương mặt giận dữ của Hướng Tình liền trực tiếp xé áo trên người ra, lộ ra hơn phân nửa lồng ngực nói: "Thế nào, em còn muốn cắn à? Đến đây, hôm nay anh sẽ để cho em cắn."

Hướng Tình nhìn nét mặt Hàn Tử Nghị tỏ vẻ chắc chắn cô sẽ không cắn anh, cắn răng nhào tới, sau đó nhắm ngay đầu vai Hàn Tử Nghị rồi hung hăng cắn.

"Em thật sự cắn? Em là chó sao?" Hàn Tử Nghị đau đớn kêu to, luống cuống tay chân muốn đẩy Hướng Tình ra, nhưng mặc kệ đẩy thế nào, Hướng Tình vẫn không nhúc nhích tựa như một hòn núi lớn nặng ngàn cân.

Hàn Tử Nghị cũng phát ngoan, dùng sức đẩy Hướng Tình.

Đầu Hướng Tình bị đẩy sang một bên, Hướng Tình suy nghĩ một chút, thấy Hàn Tử Nghị vì cử động mới vừa rồi mà quần áo bị kéo để lộ ra lồng ngực, đôi môi Hướng Tình lại lần nữa bám riết không tha đầu vai của Hàn Tử Nghị.

Vừa thấy động tác của Hướng Tình, Hàn Tử Nghị bị doạ sợ rụt thân thể lại, vừa rồi Hướng Tình cắn anh mơ hồ thấy máu, giờ Hướng Tình còn muốn cắn lên nữa. Lúc Hàn Tử Nghị lẩn trốn còn theo bản năng đẩy đầu Hướng Tình một cái.

Hướng Tình bị bất ngờ không kịp phòng bị, lập tức liền bị Hàn Tử Nghị đẩy sang một bên.

Mà răng Hướng Tình  cũng cắn phải ngực Hàn Tử Nghị, vừa đúng lúc cắn nơi mẫn cảm nhất trên ngực Hàn Tử Nghị.

!@#$%$@, thật đau!

Nơi đó bị Hướng Tình khẽ cắn, Hàn Tử Nghị bỗng cảm thấy một dòng đau đớn đánh úp lên đầu.

Hướng Tình cũng nhận thấy được nơi bị cắn hình như rất không thích hợp, liền vội vàng đứng dậy, nhưng Hướng Tình thoáng có động tác, Hàn Tử Nghị lại giữ đầu Hướng Tình, khiến Hướng Tình nằm ở trên người của anh không được nhúc nhích.

Hàn Tử Nghị tung hoành tình trường nhiều năm như vậy, ở phương diện này phải nhiều kinh nghiệm hơn Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm cấm dục đến gần ba mươi năm, bây giờ ôm Mục Giai Âm, hận không được mỗi đêm trời tối kéo cô dâu của chính mình ra luyện tập, bù đắp ba mươi năm thời gian kia.

Hàn Tử Nghị không có cấm dục lâu như vậy, nhưng lần này Hàn Tử Nghị cũng cấm dục gần một tháng.

Hưởng qua mùi vị thịt, con người sẽ rất khó thoát khỏi thú vui này.

Giống như Quyền Thiệu Viêm, trước kia lúc không có Mục Giai Âm, ba mươi năm một mình Quyền Thiệu Viêm cũng chịu được, nhưng sau khi có Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm chỉ cần rời khỏi Mục Giai Âm một lúc đã cảm thấy xương cốt toàn thân đều ngứa, không thấy quen. Mỗi ngày về nhà khuya, trừ ôm cô dâu của mình ngủ, Quyền Thiệu Viêm còn muốn làm vận động với cô dâu nhà mình.

Hôm nay Hàn Tử Nghị đang ở trong trạng thái dục hỏa đốt người.

Hướng Tình kích thích một cái như vậy, Hàn Tử Nghị xấu hổ cứng rắn rồi.