Tiểu Tiên Nữ Trong Lòng Đại Ca

Chương 97




Lễ đính hôn của Quý Thiên kéo dài đến buổi chiều, sau khi buổi tiệc kết thúc bọn họ còn có các tiết mục vui chơi khác, Quý Nhượng không có hứng thú, cũng không muốn ở cùng đám người này, anh kéo tay Thích Ánh trực tiếp rời đi.

Anh dẫn cô về trường.

Lớp 11, 12 của Nhất Trung vẫn phải học bù, cách lớp tường vây có thể nghe thấy tiếng đọc sách không đồng bộ. Rõ ràng tốt nghiệp chỉ hơn nửa năm thôi nhưng bây giờ nghĩ lại cảnh đi sớm về tối lại thật sự giống như đã cách mấy đời.

Quý Nhượng kéo Thích Ánh đi khu quanh trường đi dạo trước, đến khi tan học lại kéo cô vào trường, đi dạo trong sân trường.

Cho đến khi gặp thầy cô trước đây, nhìn thấy hai người nắm tay gương mặt kinh ngạc nói “Hai em yêu nhau ư”, Thích Ánh mới phát hiện ra ý đồ của anh.

Người này rõ ràng là đến đây khoe khoang.

Trước đây chưa từng phát cẩu lương, bây giờ anh phải phát cho đủ.

Lúc tụ tập với bọn người Khuất Đại Tráng, Lưu Hải Dương, anh còn ấn đầu ép họ gọi Thích Ánh là chị dâu.

Bọn họ dù sao là bạn học cùng khối với Thích Ánh, trước giờ đều xem cô như em gái nhỏ. Khuất Đại Tráng đến cổ cũng đỏ rồi, nói không ra lời: “Không được, tiểu tiên nữ không có khí thế của chị dâu, em không gọi!”

Sau đó nghênh đón cậu liền là trận đòn quen thuộc.

Trước đây cậu luôn mong đợi hai người họ xác nhận quan hệ yêu đương, nghĩ rằng anh Nhượng sẽ dễ đối phó hơn. Nhưng thật sự không ngờ sau khi hai người xác nhận quan hệ, Quý Nhượng không chỉ không dễ đối phó, cậu còn bị ép gọi Thích Ánh là chị dâu.

Thật sự khóc không ra nước mắt mà.

Sau khi Nhạc Lê học đại học đã gần đi, gương mặt tròn trịa không còn nữa nhưng khi cười vẫn lộ ra lúm đồng điếu, vừa ngọt ngào vừa xinh đẹp. Khuất Đại Tráng khen cô: “Cậu đẹp hơn trước đây nhiều đấy, có phải là biết yêu rồi không?”

Nhạc Lê: “Cảm ơn, không có, thế nhưng cậu cũng không có cơ hội đâu. Tim tôi, cả người tôi đều dành cho anh Tuyển Ý, yêu đương trì hoãn việc tôi theo đuổi idol.”

Khuất Đại Tráng: “??? Tôi chỉ tùy tiện khen cậu một cậu, cậu muốn bay lên trời ư?”

Nhạc Lê không thèm để ý đến cậu, bắt đầu ngồi bên cạnh Thích Ánh lay lay vai cô: “Ánh Ánh! Tháng tư này tớ đến Bắc Kinh xem buổi diễn của anh Tuyển Ý, lúc đó tớ đến tìm cậu, tớ mua hai vé, cậu đi với tớ nha!”

Thích Ánh cũng rất vui khi có thể cùng cô đi chơi ở Bắc Kinh, gật đầu nói: “Được, đợi cậu đến đó tớ dẫn cậu đi tham quan trường học, đi ăn món ngon.”

Kì nghỉ cứ thế trôi qua, Quý Nhượng không biết đang bận chuyện gì, khoảng thời gian cuối năm không thấy bóng dáng anh đâu, đến khi anh bận xong, đã sắp đến ngày vào học.

Lần này anh không cần ôm cô không nỡ buông tay nửa tiếng đồng hồ trước cổng kiểm soát nữa, thời gian vào học của anh giống hệt với Thích Ánh, hai người cùng lên máy bay bay về Bắc Kinh.

Tuyết phủ đầy trời ở Bắc Kinh đã không còn dấu vết gì, sau khi vào học, cây cối trong trường đâm chồi nảy lộc, dấu vết mùa xuân dần đến.

Quý Nhượng cả tuần căn bản không thể rời khỏi trường cảnh sát được, thỉnh thoảng có hoạt động chính sách gì đó trong tuần được nghỉ nửa ngày, anh liền đến Bắc Đại cùng Thích Ánh ngồi học.

Sinh viên khoa y bây giờ ai cũng biết bạn trai siêu cấp đẹp trai của hoa khôi, biết bạn trai cô cưng chiều cô như cưng chiều công chúa nhỏ vậy, còn biết người đó tính tình không tốt lắm, ngoại trừ hoa khôi và bạn cùng phòng của hoa khôi ra, anh đối với ai cũng trưng ra dáng vẻ lạnh băng, không kiên nhẫn.

Đừng hỏi, hỏi nữa liền trở thành chanh tinh mất.

Quý Nhượng cảm thấy vận khí của mình không tốt lắm, không dễ gì anh mới có cơ hội học cùng tiểu bảo bối một lần, kết quả lại đúng lúc họ học tiết giải phẩu.

Giảng viên già nọ không biết làm sao nhìn ra anh, giảng bài nửa ngày sau đó ông đặt dụng cụ vào tay anh, hỏi: “Bạn học, bước đầu tiên chúng ta phải làm gì nào?”

Quý Nhượng nhìn thi thể trên bục, nhịn nửa ngày mới nói: “Bảo vệ hiện trường của tội phạm.”

Sau đó anh liền nổi tiếng trong giới giáo viên của khoa y.

Thành tích của Thích Ánh vừa tốt vừa chăm chỉ vốn là con cưng của các thầy cô ngoài trừ sinh viên khoa y, bây giờ đến cả giáo viên cũng biết được cô có một người bạn trai học trường cảnh sát.

Giáo viên trước đó định giới thiệu con trai mình cho Thích Ánh đều đau lòng.

Tháng tư, khắp nơi ngập tràn ý xuân, Nhạc Lê học ở đại học Z không ngại nghìn dặm xa xôi đến Băc Kinh xem biểu diễn của anh Tuyển Ý nhà cô. Lần này biểu diễn còn có các tiết mục giao lưu, vé không dễ gì giành được, Nhạc Lê lấy hết tốc độ ế từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến giờ mới giành được hai tấm vé.

Thích Ánh đến sân bay đón cô, hai người vừa gặp mặt liền ôm nhau xoay vòng vòng.

Show diễn vào cuối tuần ngày mai, Thích Ánh dẫn cô về khách sạn gần trường đặt hành lý trước, sau đó lại dẫn cô đến phố ăn uống, dạo vườn trường, cả ngày đều chơi rất vui vẻ.

Hai người có cảm giác như quay về thời cấp ba, đặc biệt là khoảnh khắc nằm trên chiếc giường to của khách sạn, lúc nằm trong chăn trò chuyện, Nhạc Lê bỗng nghĩ ra gì đó hỏi cô: “Ánh Ánh, cậu còn nhớ nửa đêm tụi mình lén lút trốn ra ngoài gội đầu không?”

Vừa nhắc đến chuyện này hai người liền cười ầm lên, Nhạc Lê nói: “Động lực trước khi thi đại học của tớ là sớm ngày rời khỏi nhà có thể thực hiện được việc tự do gội đầu!”

Bây giờ lại nhớ lại những chuyện từng xảy ra, bỗng phát hiện thời gian trôi thật nhanh.

Hai người trò chuyện đến đêm khuya, hôm sau hai người ngủ nướng đến hơn mười một giờ mới thức dậy ăn trưa. Show diễn vào buổi tối, Nhạc Lê nói đến sớm chút để đi dạo xung quanh, ăn xong cơm Thích Ánh liền tra đường dần cô đến đó.

Vừa ra khỏi khách sạn, Quý Nhượng liền gọi đến, nghe hai người nói đi coi show diễn, anh im lặng một lúc, nhạt giọng nói: “Anh cũng đi.”

Chỉ có cuối tuần mới có thể gặp nhau, hôm nay không gặp chẳng phải phải đợi đến tuần sau sao???

Đại ca không cam lòng.

Nhạc Lê bên cạnh hét lên: “Bọn tớ chỉ có hai tấm vé thôi.”

Quý Nhượng sắp bị kẻ người độc chiếm bạn gái mình làm tức chết: “Anh không vào trong! Ở bên ngoài đợi hai người.”

Nhạc Lê bên cạnh bĩu môi, nhỏ giọng thì thầm: “Sao có bạn trai nào bám người như thế chứ.”

Thích Ánh dở khóc dở cười, gửi tin nhắn cho Quý Nhượng. Hai tiếng đồng hồ sau, ba người tập trung bên ngoài quảng trường Qikeshu*.

(* Nguyên văn 七颗松 [Thất Khỏa Tùng], tớ đổi sang phiên âm pinyin nghe cho sang))

Xung quanh quảng trường đều là các fan hâm mộ mặc các loại quần áo màu sắc khác nhau. Lần này mời không ít ngôi sao, có đủ fan hâm mộ của các nhà, Nhạc Lê cũng mặc áo đỏ, còn chuẩn bị sẵn dây buộc tóc màu đỏ cho Thích Ánh để cô làm tăng dân số.

Quý Nhượng lạnh mặt, vẻ mặt nhìn Nhạc Lê không thuận mắt.

Bạn nhỏ Nhạc Lê giờ đã to gan hơn rồi, không sợ đại ca nữa, còn cười hì hì hỏi: “Anh có muốn cũng đeo vòng đỏ trở thành fan boy của chúng tôi không?”

Cô lập tức bị đại ca ném một ánh mắt như đao sang.

Ba người ngồi trong tiệm trà sữa đợi thời gian vào trong.

Xung quanh có không ít cô gái theo đuổi idol nhìn Quý Nhượng.

Hôm nay anh đội mũ lưỡi trai, còn trùm mũ áo hoodie lên trên, tướng mạo vốn xuất chúng, lúc cúi đầu nói chuyện, người ta còn tưởng rằng là ngôi sao nào đó.

Còn có không ít cô gái nhỏ đến tìm anh xin chữ ký.

Nhạc Lê ngồi bên cạnh suýt cười chết mất.

Quý Nhượng cảm thấy mình không nhịn được muốn đánh người rồi. Nhạc Lê cảm nhận được nguy cơ, vội ho khan hai tiếng, ngồi ngay ngắn, kéo Thích Ánh chuyển chủ đề: “Ánh Ánh, cậu nhìn thấy cô gái mặc áo vàng đối diện không?”

Thích Ánh cắn ống hút nhìn mấy cái, gật đầu: “Nhìn thấy.”

Nhạc Lê thấp giọng nói: “Đó chính là nhà đối đầu với nhà mình! Vàng đỏ không chơi chung phe! Nhớ kĩ chưa?!”

Thích Ánh cái hiểu cái không: “Nhớ rồi...”

Quý Nhượng: “...”

Nhức đầu.

Sắc trời tối dần. Buổi diễn bắt đầu vào buổi tối, mọi người chậm rãi bước vào trong. Quý Nhượng đưa hai người đến cổng, anh cúi đầu giúp Thích Ánh chỉnh lại tóc rối, “Anh đứng bên ngoài đợi em.”

Ngụ ý trong đó chính là, đừng để anh đợi quá lâu.

Thích Ánh ngoan ngoãn gật đầu. Nhạc Lê nói: “Ôi chao, sẽ không lâu đâu. Bọn tớ xem xong anh Tuyển Ý liền ra ngoài, nhanh lắm!”

Dứt lời liền kéo Thích Ánh vào trong.

Quý Nhượng nhìn thấy cô biến mất trong lối vào, liền kéo mũ xuống, tay vịn lan can, cả người lại tỏa ra hơi thở lạnh lẽo người lạ đừng đến gần.

Buổi tối đó anh không biết bị bao nhiêu người chụp lén, trong các nhóm fan truyền nhau, ở cửa vào có một anh chàng còn đẹp trai hơn ngôi sao! Mọi người đang đoán anh rốt cuộc là fanboy nhà nào.

Rất nhanh mà Nhạc Lê nói thật ra cũng không nhanh, anh Tuyển Ý nhà cô không hot lắm, lên sân khấu áp chót, mà người cuối cùng chính là ngôi sao của nhà đối đầu với nhà cô. Đến lúc cô đưa Thích Ánh ra ngoài đã hơn hai tiếng.

Thích Ánh vừa ra ngoài liền bổ nhào vào lòng thiếu niên, cô biết anh chắc chắn giận rồi, liền ôm cổ anh cọ đi cọ lại làm nũng: “Đứng lâu như thế có phải rất mệt không?”

Quý Nhượng bị cô cọ đến không còn chút giận nào nữa: “Không mệt, không mệt như đứng trong quân đội.” Anh ôm eo cô, cúi đầu hôn một cái: “Buổi biểu diễn hay không?”

Thích Ánh nói: “Không hay.”

Quý Nhượng: “Hửm?”

Thích Ánh: “Không đẹp** bằng anh.”

Nhạc Lê bên cạnh: “???”

(** Nguyên văn 好看, từ nhiều nghĩa. Tiếng Trung 好看 có nghĩa là đẹp, cũng có thể là hay.)

- -----oOo------