Tiểu Tường Vi

Chương 14




Vivaldi concerto in A minor

"Phí chữa bệnh gì?"

Đại thiếu gia cuối cùng cũng cúp máy, từ trên cao nhìn xuống, khẽ cười, chỉ eo của mình: "Tối qua, té ngã."

Anh nói nghe thật hợp tình hợp lý, còn đưa giấy chẩn bệnh cho cô, giống như bản thân thật sự bị thương rất nặng.

Kiều Vi không giơ tay, anh cũng bất động.

Bầu không khí vô cùng giằng co.

Ngón tay của cậu Hoắc này thật đẹp.

Lần trước bắt tay hắn còn là hôm ở bên ngoài sảnh hòa nhạc.

Giả mù sa mưa!

Kiều Vi cúi đầu nghĩ.

Cô không biết bản thân đã tới lúc này rồi vì sao còn nghĩ những chi tiết nhỏ nhặt này.

Ngồi trên ghế dài cả nửa ngày, cô đã mặc kệ cảm xúc tiêu cực của mình không ngừng lớn lên, cô biết bản thân không nên như vậy, nhưng dù thế nào cũng không khống chế được chính mình.

Đến khi có người xen ngang, cô ngược lại nóng lòng muốn đầu mình trở nên trống rỗng, không cho sự sợ hãi kia bao trùm nữa.

Trên thế giới này có lẽ không có thứ gì đáng sợ hơn cái chết.

"Chấn thương mô mềm, chấn thương cơ, chấn thương dây chằng..."

Sau một lúc lâu Kiều Vi không nhận, đại thiếu gia dứt khoát lấy báo cáo chẩn bệnh của bác sĩ ra, ngồi xuống cạnh cô. Anh mở ra, đọc từng phần cho cô nghe, thuận tiện tự giác lược bớt tất cả từ chỉ "mức độ nhẹ".

Nhưng sau khi đọc xong, sự thờ ơ của Kiều Vi khiến anh rất không hài lòng.

"Em có đang nghiêm túc nghe không?"

Kiều Vi ngẩng đầu, thậm chí không nghiêng mặt nhìn anh, mắt vẫn nhìn con đường đối diện.

"Bao nhiêu?"

Cô hình như bị cảm, giọng khàn khàn, vài sợi tóc đen xõa xuống bên mặt, vành tai trắng nõn, ngay cả gương mặt cũng trắng bệch.

"Gì cơ?" Hoắc Hào Chi sửng sốt.

Đèn xanh dành cho lối đi bộ lần nữa sáng lên.

"Bao nhiêu tiền?" Kiều Vi đứng dậy, đi về phía trước.

Hoắc Hào Chi vội đuổi theo, thoạt nhìn: "Tôi thoạt nhìn là người bòn rút tiền sao?"

Có lẽ vì tức giận, anh hơi cao giọng một chút.

Người qua đường kinh ngạc quay đầu, ai nấy đều phỏng đoán, ánh mắt khác thường kia giống như coi anh là trai bao không cam lòng bị phú bà bỏ rơi, đang hấp hối giãy giụa.

"Nhìn cái gì mà nhìn!"

Người đi đường vẫn thản nhiên nhìn vì tò mò.

Cậu Hoắc càng tức giận.

Anh vừa đe dọa vừa dụ dỗ mới lấy được bệnh án có con dấu từ chỗ ông bác sĩ già kia, nhưng kẻ đầu sỏ gây tội là Kiều Vi, cả quá trình căn bản không quan tâm anh nói gì.1

Cô hoàn toàn không hề áy náy!

Đáp lại đều là thất thần.

Trước nay chỉ có anh làm lơ người ta, mặc kệ anh trắng trợn như vậy, đây là lần đầu.

Xe cộ lần nữa hòa vào dòng đường, Kiều Vi đứng yên trước ATM, lên tiếng: "Cho tôi số tài khoản."

"Không cho."

Kiều Vi cuối cùng cũng quay đầu, nghiêm túc nhìn anh, giống như muốn nhìn xem anh có ý đồ gì.

Hoắc Hào Chi không chút yếu thế mà nhìn lại.

Một giây, hai giây.

Kiều Vi dời mắt đi, rút thẻ về, lần nữa bỏ tay vào áo khoác.

"Là anh không cần." Cô lập tức lướt qua anh, bỏ đi.

Hoắc Hào Chi hoàn toàn tức giận.

"Tôi nói, tôi bị gãy lưng, là do em làm!"

Kiều Vi giống như không nghe thấy.

Cô có lẽ đã quen, mỗi lần xoay người đều đi ngay, chỉ để lại bóng dáng.

"Em còn đi nữa tôi sẽ..." Hoắc Hào Chi lẩm bẩm, cũng không ngờ Kiều Vi có thể nghe thấy.

Ngay thời điểm anh cho rằng cô sẽ không quay đầu, cô gái kia đột nhiên dừng bước, xoay người nhìn anh.

"Anh sẽ thế nào?"

Trời rất lạnh, cả người Kiều Vi được áo lông vũ màu đen bao lấy, phá lệ mảnh khảnh, khi nói chuyện, trong không khí cuối cùng cũng tỏa ra chút nhiệt.

Hàng lông mi cong lên, không đậm màu, lại rất rõ ràng.

Làn da trắng như sữa bò khi nhỏ anh ghét nhất, đôi mắt sâu như vực thẳm, mà nét lạnh lùng, nhưng lại hoàn toàn trong sáng.

Cô không trang điểm, màu môi hơi nhạt.

Càng nhìn mới càng cảm thấy dễ coi.

Cậu Hoắc ấp úng lùi hai bước, nhất thời không biết trả lời thế nào.

Anh bỗng nhiên cảm thấy thì ra từ băng cơ ngọc cốt thật sự dùng để miêu tả con người.

Còn đang suy nghĩ miên man, đại thiếu gia lại nghe Kiều Vi nhăn mày hỏi anh: "Ngày nào anh cũng rảnh như vậy sao? Nếu thật sự bị gãy lưng thì nên nằm trên giường dưỡng bệnh, đừng lãng phí sức lực nhảy nhót khắp nơi."

Dứt câu, Kiều Vi xoay người, nhanh chóng rời đi, lần này không nhìn anh nữa.

Hoắc Hào Chi ngây ra một lúc lâu mới hoàn hồn.

Chết tiệt!

Chết tiệt! Chết tiệt!

Sau lần trước mắng anh ngu ngốc, đây là lần thứ hai Kiều Vi mắng anh sao?

Cô thế mà, thế mà, không coi anh ra gì!

Hoắc Hào Chi muốn đuổi theo, mới nhấc chân, lại bị người mặc đồng phục nhân viên vệ sinh bệnh viện ở bên kia đường chạy qua gọi lại.

"Tiên sinh, đồ của cô cậu làm rơi dưới ghế, có cần hay không?"

Hoắc Hào Chi chăm chú nhìn, trong tay bà ấy là một bìa hồ sơ có chữ bệnh viện, hình như là ảnh chụp X-quang.

Anh không có chụp phim.

Hoắc Hào Chi đang muốn lắc đầu, đột nhiên phản ứng lại, thứ này có thể là của Kiều Vi.

Vừa rồi anh ngồi cùng Kiều Vi, bà ấy quét dọn gần đó, có lẽ tưởng rằng hai người đến cùng nhau.

"Đưa tôi."

Hoắc Hào Chi nhận lấy, trên mặt bìa quả nhiên thấy tên Kiều Vi.

"Của cô cậu đúng không?"

"Của chúng tôi."

Anh cảm ơn, đắc ý nhướng mày, lật tới lật lui nhìn hai mặt bìa, thử đoán Kiều Vi có quay lại tìm không.

Nhân viên vệ sinh chỉ cho rằng hai người là người yêu, cãi nhau, cô gái nổi giận bỏ đi, nên lắm miệng bổ sung một câu: "Cô bé này đã ngồi ở đây một ngày, trước khi đi lơ đãng bỏ quên đồ."

Hoắc Hào chi bắt giữ được từ mấu chốt: "Ngồi một ngày?"

"Đúng thế, sáng nay hơn chín giờ tôi tới đây, cô ấy đã ngồi ở đó, trời lạnh như vậy, cứ ngồi đó không cử động, cũng không biết chờ ai."

Bây giờ đã sắp tới giờ cơm chiều, tính ra Kiều Vi đã ngồi bảy tám tiếng.

Sao có thể? Không lẽ là hòa thượng ngồi thiền sao?

Hoắc Hào Chi theo bản năng không tin, lại không biết làm sao, lại nghĩ tới cô lúc mới gặp.

Khi đó Kiều Vi như ngẩn người, quả thật đúng như bà ấy nói. Ngay cả một người sống như anh nhìn chằm chằm lâu như vậy cũng không phát hiện.

Quá không đúng...

Trong bìa hồ sơ chứa nhiều thứ, còn rất nặng, anh tùy ý quơ quơ, liền nghe bên trong có tiếng phim nhựa trầm đục.

Mở ra xem thử?

Hoắc Hào Chi còn chưa kịp dẹp bỏ tâm trạng thiếu tự nhiên khi xem trộm đồ của người khác, lớp keo dán bìa hồ sơ tróc ra, bệnh án cùng phim X-quang bên trong liền rơi đầy đất.

Không phải chứ?

Nếu lúc này Kiều Vi trở về, chẳng phải lại để cô bắt được bím tóc sao?

Trên đường có gió lớn, chỉ cần không chú ý sẽ bị thổi bay. Cậu Hoắc luống cuống cúi người nhặt, sau khi phủi sạch mới nhét lại vào bìa.

Tờ giấy cúi cùng nhặt được, là báo cáo kết quả nội soi dạ dày của Kiều Vi.

Hoắc Hào Chi liếc nhìn, bỏ vào bìa hồ sơ, nhét vào một nửa, tay dừng lại.

Trước mắt hiện lên gương mặt ướt đẫm mồ hôi lạnh của Kiều Vi ngày đó.

Chắc sẽ không sao chứ?

Anh lần nữa rút tờ báo cáo ra.

Bỏ qua những từ chuyên môn không hiểu, Hoắc Hào Chi chỉ chú ý tới kết quả chẩn bệnh: Ung thư dạ dày.

Anh sợ bản thân nhìn lầm, dùng ngón cái phủi phủi tờ giấy mấy lần, nội dung trước mắt vẫn không thay đổi.

Hoắc Hào Chi chấn động, tim đập loạn nhịp.

Rầm!

Mớ giấy vừa nhặt lên lần nữa đồ ra, Hoắc Hào Chi cẩn thận lật xem từng tờ.

Khi xem đến báo cáo cuối cùng, hắn rốt cuộc cũng buông tay.

Quay đầu nhìn về phía Kiều Vi vừa đi, cũng không biết bản thân có nên đuổi theo hay không.

Anh... Vừa rồi đã làm gì vậy?