Tiểu Tường Vi

Chương 47




Trận tuyết năm mới ở đế đô tới muộn. Đêm nay, cả thành phố bị bao trùm trong tuyết.

Trước nhà họ Hoắc lá rụng đầy sân, có gió thổi qua cành cây phát ra tiếng xào xạc.

Dưới bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng, giúp việc đang bày biện chén đũa.

Khi người đàn ông ngồi vào chủ tọa, thấy vị trí bên tay phải trống không, tay cứng đờ, đột nhiên nhớ ra con trai út lâu rồi không về nhà.

Vu Mạn liếc nhìn, đẩy đĩa trứng luộc mình tự cắt nhỏ đến trước mặt người đàn ông, đưa nĩa, cười nói: "Tuyết rơi cả đêm chắc đường lại tắc rồi. Bình thường ông cứ bận rộn, khó khăn lắm mới có chút thời gian nghỉ ngơi, cứ từ từ ăn rồi tới công ty cũng được mà."

Ba Hoắc cầm bánh mì, quay đầu hỏi trợ lý: "Hào Chi đâu? Bao nhiêu ngày rồi mà một cú điện thoại gọi về cũng không có hả?"

Trợ lý cúi đầu: "Cậu hai đang ở thành phố G, chắc do bận rộn."

"Nó thì bận cái gì? Bận chơi bời lêu lổng hả? Thằng nhóc đó chắc là đang giận chuyện tôi phá trang trại ngựa của nó đây mà." Ba Hoắc cau mày, "Gọi cho nó, bảo nó lập tức về nhà. Thêm mấy năm nữa là ba mươi tuổi rồi, không lập nghiệp không thành gia, suốt ngày ăn chơi thì ra thể thống gì hả?"

Hoắc Trọng Anh nghe thế, khuyên nhủ: "Lúc này cậu hai không muốn về nhà đâu."

"Nhà ở đây, không muốn gì hả?"

"Lần trước con tới thành phố G, nghe đồn cậu ấy thích con gái nhà họ Tịch, ngày nào cũng chạy theo sau người ta..."

"Trọng Anh!" Vu Mạn dừng hắn lại.

"Nói đi." Ba Hoắc giơ tay.

"Cô gái kia là con gái riêng của Kiều đổng, ban đầu định ghép đôi với Tịch Việt nhưng cậu hai chen ngang giữa đường, vì chuyện này cậu ta còn trở mặt với Tịch Việt."

Ba Hoắc trầm tư chốc lát, hừ lạnh: "Có nhà không về, cứ mặc kệ nó đi."

Trước khi kết thúc buổi sáng, Vu Mạn thấy ba Hoắc đã nguôi giận, cẩn thận nói: "Tôi thấy mấy hôm nay Trọng Anh nhàn rỗi nhàm chán, hay là hôm nay cho nó đến công ty phụ ông đi, dù gì ồn ào bên ngoài cũng lắng xuống rồi."

"Đúng đó ba." Hoắc Trọng Anh vội nói, "Con ở nhà mấy ngày rồi, hôm nay cho con theo ba tới công ty được không?"

"Ồn ào lắng xuống rồi?" Ba Hoắc nuốt đồ ăn xuống, lạnh lùng ném dao đĩa, "Giá cổ phiếu của Hoắc thị đến nay còn đang giảm, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới không có ai thảo luận chuyện của mày, mặt mũi vì mày mà mất hết rồi, sao tao lại có đứa con như mày hả!"

"Chuyện này Trọng Anh bị oan mà..." Vu Mạn bất bình xen vào, "Không hiểu sao phải tới đồn cảnh sát chịu khổ nhiều ngày như vậy, muốn phạt thì cũng phạt đủ rồi."

"Có oan hay không tự ba biết." Ba Hoắc cầm khăn lau miệng, lạnh lùng nói với Hoắc Trọng Anh, "Tao chưa cho mày cơ hội à? Có thế cũng làm không tốt, học cũng học không xong, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Sau này nếu còn vậy còn không bằng như Hào Chi không làm gì cả, tao cũng đỡ mệt."

Hoắc Trọng Anh thầm cười lạnh.

Ông già ông quên rồi à, trước giờ người khiến ông lo lắng nhất chính là Hoắc Hào Chi.

Thằng phá nhà đó dù làm gì sai cũng được tha thứ. Chỉ có hắn phạm chút lỗi lầm là bị chèn ép, lúc nào cũng bị lôi ra nhắc nhở, như thế có khác gì người hầu?

Làm như chỉ có Hoắc Hào Chi mới là con ruột của ông vậy.

Vu Mạn nghe ba Hoắc nói thế thì lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Lần này Trọng Anh thật sự do bị người ta hãm hại, bị dạy một bài học thế là đủ rồi, sau này sẽ không tái phạm nữa. Có phải không Trọng Anh?"

"Vâng." Hoắc Trọng Anh cúi đầu, hai tay nắm chặt thành đấm.

"Còn không mau đi gọi tài xế!" Vu Mạn nhắc nhở.

"Vâng." Hoắc Trọng Anh đứng dậy, bỏ lại bữa sáng còn ăn dở, rời khỏi phòng ăn.

Nhưng người vừa xuống gara chỉ có mấy phút. Hoắc Trọng Anh lại vội vàng quay lại, hoảng loạn gọi Vu Mạn: "Mẹ! Ba đâu?"

"Đang thay đồ trên lầu, sao vậy?"

"Thằng điên Hoắc Hào Chi kia! Nó ném sát thủ cậu út thuê ở gara dưới nhà, con vừa thấy..."

Bên trên truyền tới tiếng bước chân xuống lầu.

"Vết máu cần thời gian xử lý, mẹ phải cố giữ chân ba, nếu ba xuống bây giờ, chuyện này sẽ không giấu được!"

Sát thủ bị trói chặt, trên người có rất nhiều vết thương, máu tươi đầm đìa đáng sợ, bị ném trên mui xe thường ngày ba Hoắc sử dụng. Có lẽ bị ném vào tối qua, ở gara cả đêm, lúc Hoắc trọng Anh tới tên đàn ông kia còn cuộn tròn run cầm cập.

Hết câu, ba Hoắc đã xuống lầu.

Vu Mạn nhìn con mình phóng đi, vội xoay người đi về phía ba Hoắc, lấy cớ đồ ông ta mặc không hợp, muốn cùng ông lên lầu chọn bộ khác.

"Bà sao vậy? Hoang mang gì đấy?" Ba Hoắc cau mày.

Vu Mạn chỉ cười cười, tìm cái cớ khác.

...

Mãi đến khi ba Hoắc gần xuống gara, Hoắc Trọng Anh mới miễn cưỡng xử lý xong xuôi, còn phải tốn rất nhiều công sức để bịt miệng tài xế.

Việc này tuy đã vượt qua nhưng vẫn khiến hắn hãi hùng khiếp vía một ngày.

Nếu Hoắc Hào Chi muốn sỉ nhục hắn, vậy anh đạt được mục đích rồi.

Tên điên này rõ ràng không biết chừng mực là gì!

Hoắc Trọng Anh hận đến ngứa răng, hắn khẳng định việc hắn mất hết danh tiếng lần này là do Hoắc Hào Chi ban tặng.

Nhưng có cách nào khác đây?

Hoắc Hào Chi có bên ngoại hậu thuẫn, có bà nội bênh vực, hắn ngoại trừ một người mẹ không quyền không thế thì chẳng còn gì cả.

Mọi khổ chỉ có thể nuốt vào bụng.

Bây giờ Hoắc Hào Chi đã có đề phòng, không còn dễ ra tay nữa.

Mạng anh cứng, lại tránh được một kiếp nạn!

...

Sáng sớm tinh mơ Hoắc Hào Chi còn buồn ngủ thì nhận cú điện thoại của trợ lý ông già.

"Về đế đô?" Anh bực bội, "Tôi không về."

"Cậu Hoắc, sáng nay chủ tịch nổi trận lôi đình, cậu về một chuyến đi..."

Bà nội không có gu ăn uống đặc biệt, đầu bếp cũng tùy tiện mời về, bữa sáng chẳng có khẩu vị, ăn hai miếng, Hoắc Hào Chi đã đẩy đĩa đồ ăn đi.

"Không ăn nữa." Anh gọi người tới thu dọn, sau đó trả lời bên kia điện thoại, "Thông báo thế là được rồi, tôi sẽ tự giải quyết."

Thấy anh cúp máy, bà Tống mới nhìn anh.

"Ba con giục cháu về đế đô à?"

Hoắc Hào Chi tựa vào lưng ghế, thở dài: "Cháu muốn ở với bà, không muốn về."

"Được rồi." Bà Tống cười rộ, "Chỉ sợ người cháu muốn ở cùng không phải bà đúng không?"

"Bà cũng biết mà." Hoắc Hào Chi kéo ghế ngồi gần bà, làm nũng, "Bà nội, giúp cháu đi, cháu không muốn về."

"Cũng sắp tết, cháu đã ở đây với bà mấy tháng rồi..."

"Bà nội! Bây giờ cháu thật sự không thể đi được." Hoắc Hào Chi nóng vội, "Trại nuôi ngựa của cháu không có ai quản lý, ban nhạc cũng sắp giải tán..."

"Đây không phải lý do, cháu không để ý những việc đó nhiều như vậy." Bà Tống thở dài, giơ tay sờ đầu anh, "Bà nội biết cháu nghĩ gì. A Hào, cứ tiếp tục thế này cháu sẽ rất đau khổ."

Hoắc Hào Chi sửng sốt.

"Bà cũng rất thích Vi Vi." Bà Tống buông bộ dao nĩa xuống, "Bà ở vậy gần ba mươi năm, bà biết mãi mãi xa cách với người mình yêu là tâm trạng gì. Cháu sẽ đau khổ, sẽ tan nát cõi lòng, quãng đời còn lại chỉ biết ôm giữ hồi ức, cháu sẽ cảm thấy trên đời này không ai tốt hơn người đó. Mỗi ngày tuy vẫn làm việc, nhưng sẽ sống như cái xác không hồn, không còn hứng thú với nhiều chuyện, không thể thật sự vui vẻ. Bà không muốn cháu như vậy. Nhân lúc bây giờ còn kịp, A Hào, nghe lời."

Từng câu từng chữ đi thẳng vào trái tim Hoắc Hào Chi.

Bệnh của Kiều Vi có thể không trị được.

Thật ra anh chưa từng nghĩ sâu về vấn đề này.

Có lẽ vì trong tiềm thức cảm thấy nó quá nặng nề, quá khó khiến người ta thản nhiên nên không dám nghĩ.

Nhưng dù tự hỏi cỡ nào, hiện tại anh có thể buông tay sao?

Không buông tay được.

Anh cam tâm tình nguyện muốn làm chỗ dựa cho cô, muốn bảo vệ cô.

Còn về tương lai sẽ như thế nào, sẽ đau khổ bao nhiêu, anh không muốn nghĩ, lúc này anh chỉ muốn ở bên cô, không muốn thấy cô lại bị bệnh tật tra tấn, chỉ muốn cô mau khỏe lên.

Vì thế anh lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Không kịp nữa, bà nội. Cháu có lẽ... Đã yêu cô ấy mất rồi."

Cảm giác toàn bộ thể xác và tinh thần đều bị rung động vì một người là gì?

Cô cười, anh cũng vui. Cô nhăn mày khó chịu, anh hận không thể khó chịu thay cô.

Làm rất nhiều việc ngốc chỉ vì làm cô mềm lòng và để ý mình thế nào. Chỉ cần cô cho chút mật ngọt, cơ thể và trái tim như muốn bay lên trời, hoàn toàn không chịu khống chế, cứ như kẻ ngốc vậy.

Anh đã từng trải nghiệm rất nhiều thứ như lên đỉnh Everest, tay không lau núi, lướt sóng trên biển, nhưng hơn hai mươi năm qua, chỉ có hai chữ tình yêu là Hoắc Hào Chi chưa từng nếm trải.

Nó như cơn cúm ào ạt tới, còn anh lại không được tiêm vắc-xin phòng bệnh.

...

Thời điểm Kiều Vi quay lại trường, kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc. Năm nay có rất nhiều sinh viên chuẩn bị cho cuộc tuyển chọn trao đổi học sinh với các nhạc viện nước ngoài.

Kiều Vi không báo danh, cho dù giáo sư Chu cứ khuyên cô mãi, nói có thể bổ sung thêm tên của cô nhưng Kiều Vi vẫn không đồng ý.

Thật ra sức khỏe của cô đã không hợp tiếp tục ở lại trường.

Lăng Lâm thời năm ba đã được công ty đầu tư, sẵn sàng cho việc du học, Quý Viên muốn đi theo bạn trai, cuộc tuyển chọn lần này là cơ hội tốt nhất.

Bình thường cô ấy rất mê chơi, lần này thì không nữa, ngày nào cũng ở trong phòng khổ luyện.

"Vi Vi, vòng sơ khảo cậu đệm đàn cho tớ được không! Bản Sonata for Piano and Violin in G Major của Beethoven đấy!" Quý Viên sốt ruột lật nhạc khổ, "Ban đầu tớ định độc tấu, nhưng đoạn giữa vẫn chưa ổn."

"Kịp không?" Kiều Vi cũng căng thẳng, lắc đầu, "Tớ còn chưa chuẩn bị, đàn sai thì sao đây..."

"Thời gian hơi gấp, nếu cậu không luyện được thì người khác càng không thể." Quý Viên ngồi trên băng ghế piano xoay người ôm eo cô, "Vi Vi, cậu quên rồi sao, năm đó chúng ta hợp tấu chém giết bốn phương, giáo sư còn nói chúng ta là cộng sự ăn ý nhất!"

Cuối cùng Kiều Vi vẫn nhận nhạc phổ.

Hóa trị lần hai còn hơn một tuần nữa, chuyện này liên quan tới việc Quý Viên ra nước ngoài, dù khó thế nào cô cũng phải thử xem.

Kiều Vi học nhanh, trí nhớ cũng tốt, tự tập kéo đàn phần của mình một buổi sáng, đến chiều đã bắt đầu hợp tấu với Quý Viên.

Mở đầu là do piano thể hiện, dồn dập mãnh liệt.

Quý Viên rất nhập tâm, dứt khoát lướt qua từng phím đàn, đúng là đã tập luyện thành thạo, khó trách cô thà mạo hiểm cũng muốn chọn bài này.

Quý Viên đàn, giơ ngón cái về phía cô, Kiều Vi hiểu ý, cằm gác lên đàn, nhắm mắt bắt đầu kéo.

Phần của violin như trả lời, bước vào không hề đột ngột.

Đoạn này yêu cầu người đàn piano rất cao, vì âm sắc của hai nhạc cụ hoàn toàn đối lập, bọn họ bắt buộc phải giữ vững âm lượng, lúc này sự phối hợp vô cùng quan trọng.

Sự ăn ý thể hiện ngay đây.