Tiểu Tỳ Trùng Sinh

Chương 20: Chân tướng




Trong Thu Minh Cư.

Từ lúc mang bệnh, rồi khỏi bệnh Lý Diệu Quỳnh đã suy nghĩ rất nhiều. Hai mươi mốt năm sống trên đời cộng lại cũng không suy nghĩ nhiều như mấy ngày nay, nhưng là trọng sự liên quan đến tiền đồ vận mệnh, giống như trống chiều chuông sớm gõ tỉnh nàng.

Nàng nghĩ đến tình nghĩa hai mươi năm biểu huynh muội với Bùi Hành, bốn năm tình cảm phu thê, bỗng nhiên quay đầu lại, không ngờ chẳng còn bao, mà nàng như trước hồ đồ lờ mờ hồn nhiên không biết.

Nàng vẫn cảm thấy bản thân gả cho Bùi Hành là có chút hơi thấp gả, nhưng là nàng thực không hề nghĩ đến sẽ thấp đến loại trình độ đó, nàng không cách nào tiếp nhận được. Nàng là tôn thất nữ Lý gia, nếu như Bùi Hành thật sự là đứa trẻ bị vứt bỏ được ôm đến, làm sao có thể xứng đôi nàng.

Nghĩ tới bốn năm phu thê, nàng bỗng dưngsinhra một loại cảm giác chán ghét.

Nói không chừng Bùi Hành xuất thân từ tầng dưới chót, còn không bằng so với đầy tớ trong nhà nàng, thế nhưng có thể đụng chạm đến thân thể của nàng. Mỗi lần nghĩ đến, nàng trong lòng rét lạnh, hận không thể tắm rửa vô số lần để rửa trôi đi cảm giác dơ bẩn này.

Nàng nhất định muốn biết chân tướng rõ ràng việc này, nếu không làm rõ việc này, nàng hàng đêm không được an bình, căn bản ngay cả nghĩ tới Bùi Hành một chút cũng cảm thấy chán ghét, không nói đến đi ngoại thư phòng tìm hắn như trước, thỉnh hắn trở về nội viện qua đêm.

Lý Diệu Quỳnh nhìn gương đồng yên lặng nghĩ, hỏi một tiếng, "Ngày hôm qua đã đưa tin chophu nhân chưa?" Nàng hỏi chính là mẹ nàng Lý đại phu nhân Đào thị.

Thải Bạch đang tìm hoa cài đầu trong hộp trang sức, quay đầu lại cười nói: "Đưa, phu nhân nói sớm tinh mơ sẽ chờ ngài ở miếu, ngài từ từ đến, không cần gấp."

Lý Diệu Quỳnh đêm qua không thấy Vương mụ mụ, hỏi hai người, "Gần đây Vương mụ mụ tại sao cũng không ở trong phòng, đi đâu vậy?"

Thải Bạch ngừng động tác tìm đồ trang sức đeo tay, Hương Liên ngừng sơ tóc cho Lý Diệu Quỳnh, hai người lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, đều cúi đầu không dám đáp.

Lý Diệu Quỳnh nhíu mày, "Làm sao, các ngươi nguyên một đám còn liên thủ lừa gạt ta?"

Hương Liên sụp mi thuận mắt ở bên bôi dầu lên tóc, Thải Bạch dè dặt nói: "Vương mụ mụ bà...Bà ấy mấy ngày gần đây có chút bận rộn."

Lý Diệu Quỳnh cười lạnh, "Bận cái gì, bận mà ngay cả chủ tử cũng quên?"

Thải Bạch không dám nói lời nào, con ngươi Lý Diệu Quỳnh đảo một vòng, nghĩ tới điều gì, cười lạnh không thôi, "Đây là nghiện đánh cuộc lại tái phát, nói bà ta bao nhiêu lần, ít đi cùng mấy thứ người kia uống rượu đánh cuộc, nhưng bà ta không nghe, để rồi xem bà ta kiểu gì cũng thua cả tiền mua quan tài." Ngẫm lại không yên tâm, vội hỏi: "Những ngày này không cho Vương mụ mụ chạm vào hộp trang sức của ta, hai đứa ngươi trông kỹ một chút."

Thải Bạch vội vàng đáp ứng, vừa cười nói lời tốt cho Vương mụ mụ, "Mụ mụ mặc dù yêu chiêu thức ấy, nhưng vẫn có phân tấc, ở đâu dám trộm đồ trang sức đeo tay đi bán, nãi nãi đừng đa tâm."

"Hôm nay ra cửa cũng không cần đợi bà ta, chỉ ngươi và Thải Linh, Hương Liên đi theo."

*****

Tập phúc tự.

Hai gốc cây hoa quế cành lá cao lớn, hoa quế tinh tế nho nhỏ nở rộ, hương thơm theo cánh hoa rơi xuống, tỏa khắp mọi nơi.

Lý đại phu nhân Đào thị đã sớm tới, nghe được bên ngoài có động tĩnh, gấp rút từ trong tĩnh thất ra chào đón, đúng lúc Lý Diệu Quỳnh kéo váy áo lên bậc thang. Đào thị ôm cổ Lý Diệu Quỳnh, lại lui về phía sau hai phần nhìn kỹ mặt của nàng, không khỏi đau lòng nói, "Nữ nhi ngoan, làm sao sắc mặt lại vàng thành như vậy, rõ ràng bệnh chưa khỏi, vì cái gì nhất định phải ra cửa đến trong miếu thắp hương, ta thắp cũng như ngươi thắp thôi."

Lý Diệu Quỳnh sắc mặt kỳ thật không có vàng như Đào thị nói, nàng trước khi xuất môn tỉ mỉ bôi phấn thoa son, chỉ là khóe mắt đuôi mày tiều tụy, dù là tinh xảo trang dung cũng không thể che giấu.

"Nương, chúng ta đi vào nói."

Mã Tiên Cô đã ở cửa cung nghênh, điềm nhiên như không cười vấn an Lý Diệu Quỳnh.

Lý Diệu Quỳnh nhàn nhạt liếc bà ta một cái, phân phó vài nha hoàn, "Không được vào, toàn bộ thủ ở trong sân, dù là có động tĩnh gì cũng không cho bất luận kẻ nào tới quấy rầy."

Lý Diệu Quỳnh lại quay đầu nói với Đào thị: "Nương, ngài cũng để các tỷ tỷ bên cạnh cũng lui ra đi."

Đào thị kinh ngạc khó hiểu, nhưng vẫn là theo lời làm việc, khoát khoát tay cho mọi người lui ra.

Chỉ có Lý Diệu Quỳnh, Đào thị, và Mã Tiên Cô vào phòng.

Hai người phân thứ tự ngồi xuống, Mã Tiên Cô pha trà cho hai người, sau đó tự ngồi xuống trên một cái ghế ngồi.

Lý Diệu Quỳnh ánh mắt sáng quắc nhìn Mã Tiên Cô, từng chữ từng chữ nói: "Tiên cô, ngươi có dám đem chuyện hôm đó ngươi nói với ta, nói lại một lần cho mẹ ta không?"

Mã Tiên Cô bình tĩnh tự nhiên, đầu tiên là khom người cáo tội Đào thị một tiếng, "Hiền mẫu nữ nhược không trách tội, vậy ta liền nói lại lần nữa xem..." Sau đó liền đem lời hôm đó lại nói một lần.

"Nói bậy... Nói hươu nói vượn..." Đào thị nghe được vừa sợ vừa giận, sau khi kinh sợ qua đi, sắc mặt càng trở nên trắng bệch, ánh mắt lại là dao động bất định, lộ ra loạn sắc cổ quái không biết vì sao luống cuống. Bà ta ban đầu còn quát lớn hai tiếng, rồi sau đó trong miệng lẩm bẩm vài câu hoang đường, dần dần hóa thành không tiếng động.

Mã Tiên Cô nói xong thật lâu, trong phòng một chút thanh âm cũng không có, yên tĩnh không một người nói chuyện.

Đào thị đột nhiên uống cạn một ly trà, sau đó lại uống thêm mấy chén, ngây ngốc nhìn ly trà không, đột nhiên vỗ bàn trà một cái, mắng Mã Tiên Cô: "Miệng đầy thối tha, giả danh lừa bịp chúng ta, Hành nhi chính là con trai ruột của chị ta, ta nhìn hắnsinhra, cái gì mệnh cung bát tự đối không được, là ngươi học nghệ không tinh, công phu gà mờ không có năng lực..." Mắng Mã Tiên Cô đến cẩu huyết lâm đầu.

Lý Diệu Quỳnh vẫn nhìn chằm chằm mẹ nàng, trực giác không thích hợp.

Mẹ nàng trong miệng mắng hung, nhưng trong mắt lại không có thực phẫn nộ, giống như là che giấu cái gì. Sự thật này khiến tay chân nàng phát run, đầy cõi lòng kỳ vọng tâm lập tức nặng trịch như tảng đá rơi xuống giếng sâu, càng rơi càng sâu, càng sâu càng rét.

Bùi nhị phu nhân là thân cô cô của nàng, mẹ nàng là em gái của chồng, nếu như năm đó Bùi nhị phu nhân thực sau lưng làm ra chuyện gì, nói không chính xác mẹ nàng biết được manh mối gì đó thậm chí là có tin tức.

Thực như thế, mẹ nàng thế nhưng còn gả nàng vào Bùi gia... Lý Diệu Quỳnh khí huyết cuồn cuộn, thân thể một trận hàn một trận nhiệt.

Nàng nghĩ đến mẹ mình thế nhưng giúp người ngoài mưu lừa gạt nàng, vừa thương xót vừa giận, hô to một tiếng, "Đủ rồi, mẹ nói cho ta, mẹ có phải biết cái gì hay không, Mã Tiên Cô nói có phải thật vậy hay không?"

Đào thị nay đã tâm hồn bất định, cố ý giương nanh múa vuốt muốn hù sợ Mã Tiên Cô, cũng ngăn chặn nghi hoặc của Lý Diệu Quỳnh. Kết quả bị nữ nhi hung thần ác sát rống một tiếng như vậy, lập tức bị hù dọa có chút sợ đến vỡ mật, môi hấp háy khi đóng khi mở, thanh âm gì cũng không có, chỉ nhìn Lý Diệu Quỳnh, dồn dập thở dốc.

Lý Diệu Quỳnh che ngực, nước mắt trào ra, một chuỗi một chuỗi rơi xuống, trong lòng phảng phất đã dự tính đến cái gì, "Mẹ vì sao có thể đối với ta như vậy, ta là con gái của ngài, ngài còn muốn gạt ta..."

Đào thị thấy nàng khóc, càng sợ hơn, tự mình cũng khóc lên, "... Này, đây là chuyện gì, đều đã qua nhiều năm như vậy, ngươi cùng Hành nhi không hảo hảo sao, biết rõ những chuyện kia làm cái gì, Hành nhi có phải là trưởng tử Bùi gia nhị phòng hay không, ngươi hiện tại nháo với ta làm gì, gây lớn lên bị bỏ thì làm sao?"

Lý Diệu Quỳnh đứng lên quỳ xuống trước mặt bà, tay nắm chặt tay của bà, ánh mắt bởi vì chấp nhất mà sáng ngời dọa người, "Ta mặc kệ việc này các ngươi ẩn giấu bao lâu, còn tính toán giấu bao lâu, ta hôm nay nhất định muốn biết, nương nếu không nói cho ta biết, ta cứ quỳ liên tục ở chỗ này."

Đến nước này, Đào thị còn có thể làm sao, từng tiếng "Oan nghiệt a, oan nghiệt a..." Khóc một hồi, trầm mặc một hồi, một hồi lâu sau mới mở miệng.

"... Năm đó cô cô ngươi tự mình chỉ nuôi đại biểu tỷ ngươi một người, bao nhiêu năm cũng không có tin tức, Tiền di nươngsinhcon thứ có chút không an phận, cô cô ngươi liền luống cuống, tới hỏi ta biện pháp. Ta tìm cho nàng không ít bài thuốc dân gian, về sau thực mang bầu, nhưng là bài thuốc dân gian dù sao cũng là bài thuốc dân gian, đứa nhỏ này hoài cũng gian nan. Lúc được sáu tháng, cô cô ngươi vụng trộm đi xem đại phu, đại phu nói đứa nhỏ trong bụng quá yếu, sợsinhra được cũng không dưỡng được. Cô cô ngươi lại đến tìm ta, ta lúc ấy cũng không có chủ ý, thuận miệng nói không bằng tìm lấy một nam anh (bé trai) khỏe mạnh bên ngoài..."

Đào thị một bên khóc, một bên cầm lấy khăn lau nước mắt, một bên nói tiếp chuyện cũ, "Ta thực đúng là có nói như vậy, về sau cô cô ngươi ở tổ trạch Bùi giasinhnon, nuôi non nửa năm mới ôm một đứa con trai trắng trẻo mập mạp vô cùng cường tráng, một chút không giốngsinhnon thể yếu trở lại. Khi đó ta cũng nghi hoặc qua, nhưng nhìn mặt mũi cô cô ngươi tràn đầy vui mừng, đối với hài tử cũng yêu thương vô cùng. Ta suy nghĩ chỉ có thânsinhthực sự, dã chủng nuôi bên ngoài, làm sao có thể vui vẻ như vậy, nên cũng đem chuyện như vậy ném ở sau ót..."

Nghe đến đó, Lý Diệu Quỳnh cầm khăn che miệng, có chút chán ghét, nôn khan không thôi.

Đào thị bị hù, gấp rút dừng lời, đi lên sờ lưng của nàng, "Làm sao không thoải mái, buổi trưa ăn cái gì?"

Lý Diệu Quỳnh lắc lắc đầu, nói: "Ta không sao, nương nói tiếp đi."

Đào thị nhìn chằm chằm nàng, đột nhiên nói: "Ngươi không phải là có ?"

Lý Diệu Quỳnh chấn động, dọa đến xanh cả mặt. Gấp rút bấm đầu ngón tay tính... Nguyệt sự tháng trước vừa tới, sau Bùi Hành cũng đã tới nội viện mấy lần, nhưng chỉ hai lần qua đêm, hắn vẫn mặc quần áo mà ngủ, cũng không chạm vào nàng.

Thở phào nhẹ nhõm, huyết sắc cũng có lại, Lý Diệu Quỳnh lắc lắc đầu nói: "Không phải vậy, ước chừng là trước đó vài ngày uống thuốc dạ dày lại rét lạnh, mới có hơi buồn nôn." Trong lòng nàng biết rõ, bản thân buồn nôn là vì nghĩ đến lai lịch thật sự của Bùi Hành, nghĩ đến hắn chỉ là xuất thân đê tiện, bản thân thế nhưng cùng giường chung gối nhiều năm, mới có thể không chịu nổi mà có phản ứng này.

Mã Tiên Cô mở cửa gọi người mang một chậu nước vào, tự mình hầu hạ hai người lau mặt rửa tay, lại để cho người pha thêm một bình trà, sau đó đóng cửa lại, ba người mới tiếp tục nói chuyện.

Mã Tiên Cô thở dài nói: "Oan nghiệt, đều là ta không quản được mồm miệng, ngay từ đầu không nên nói cho tứ nãi nãi, này không duyên cớ khiến cho trong lòng tứ nãi nãi ác hàn, làm sao mà sống qua ngày đây, lỗi của ta."

Lý Diệu Quỳnh lúc này đã không trách bà ta, nói: "Tiên cô ngươi sớm một chút đề điểm ta là vì tốt cho ta, bí mật gì có thể vĩnh viễn bảo trụ, lúc trước bà tử đỡ đẻ cho cô cô, đại phu bắt mạch, người giật dây nha nhân tìm nam anh, còn có người hầu hạ bên cạnh, chỉ cần một người nói lộ ra miệng, đều là di thiên đại họa. Càng sớm biết càng tốt."

Đào thị gật đầu, "Đúng vậy, nếu đã biết rõ, chúng ta mau thương lượng với cô cô ngươi, hỏi một chút bà ấy xử lý những người biết sự tình như thế nào, quyết không thể để cho người Bùi gia trước khi ở riêng biết được chuyện này." Bà ta một chút cũng không biết được nữ nhi của mình bị những đàn từ, bài hát ảnh hưởng tới, đầy trong lòng chỉ nghĩ là làm sao bảo trụ điều bí mật này.

Lý Diệu Quỳnh lắc đầu, giữ chặt tay Đào thị nói: "Nương, nếu như Bùi Hành là dã chủng không biết rõ ở đâu ra, ta không muốn cùng hắn sống qua ngày."

Đào thị quá sợ hãi, trách cứ nàng, "Nói bậy bạ gì đó, ngươi không cùng hắn sống qua ngày thì với ai qua, gả cũng đã gả, đừng quản hắn lai lịch ra sao, chúng ta chỉ cần nghĩ hắn chính là thân tử của cô cô ngươi, tìm cách đem việc này lấp liếm qua, về sau khuyên cô cô ngươi mau chóng ở riêng với đại phòng, cho ngươi và Hành ca phân ra."

Mã Tiên Cô đột nhiên chen miệng vào, nói: "Lý phu nhân nghĩ là tốt, nhưng ấn theo địa giới lệ luật của chúng ta, dù là ở riêng, sau này chuyện bị phát hiện, quan phủ cũng sẽ chuyển đem gia tài Tứ gia phán trả lại cho nam nhân khác của Bùi gia."

Lời này khiến cho Đào thị ngốc trụ, mất đi chủ ý, xem xem nữ nhi sắc mặt tái nhợt, xem một chút Mã Tiên Cô thần sắc trấn định lộ ra đồng tình, "Này... Vậy làm sao xử lý, nhất định không thể để người phát hiện..."

Mã Tiên Cô lắc đầu thở dài, nói: "Tục ngữ nói, ninh trạch một tòa miếu không hủy một vụ hôn, nhưng lần này ta phải nói, tứ nãi nãi không bằng tìm cơ hội, đem sai đặt trên người Bùi Tứ gia, để Bùi gia bồi thượng một khoản, thoát thân về nhà không phải là tốt hơn sao?"

Này kỳ thật chính là cân nhắc lặng lẽ sâu trong đáy lòng Lý Diệu Quỳnh, chỉ là mỗi lần nhớ tới đều sợ hãi chột dạ, hiện thời được Mã Tiên Cô nói ra, nàng cảm giác được trên người nhẹ nhàng.

Bản hát từ Phùng Thu nương có xinh đẹp bằng nàng sao? Nàng ấy có thể tái giá tìm được như ý lang quân, nàng Lý thị tôn nữ xinh đẹp hơn bao nhiêu, xuất thân cao quý hơn bao nhiêu, chẳng lẽ không bằng so với Phùng Thu nương?

Đào thị lại không cách nào tiếp nhận, liên tục khoát tay, "Hoang đường hoang đường, đang tốt lành, làm sao có thể cùng cách."

Mã Tiên Cô cười, "Bằng dung mạo và gia thế tứ nãi nãi, cùng cách còn sợ gả không được chỗ tốt hơn? Chỉ sợ ngày sau thời cơ xoay chuyển, tứ nãi nãi còn phải đại tạ ơn ta đây." Suy nghĩ một chút, rồi hướng Lý Diệu Quỳnh thấp giọng nói: "Kỳ thật ta lúc phê mệnh cho tứ nãi nãi, tính ra được số mệnh tứ nãi nãi nên có hai con trai một con gái, nhưng tứ nãi nãi và Tứ gia nhiều năm không có tin tức, ta xem chừng, không phải là thân thể tứ nãi nãi ngươi có trướng ngại, sợ là người không đúng."

Lời này cơ hồ nói đúng tim đen của Lý Diệu Quỳnh, nàng cười lạnh oán giận nói: "Ta bình thường đều nói Tứ gia kiểm tra một phen, hắn lúc nào cũng không chịu, còn nói bản thân long tinh hổ mãnh, ban đêm..." Nói xong ý thức được mẫu thân mình cũng nghe, lập tức sắc mặt đỏ bừng, không dám nói nữa.

Đào thị gấp rút uống trà, làm bộ như không nghe thấy chuyện khuê phòng của nữ nhi. Mã Tiên Cô nghe thở dài nói: "Ngươi đây không biết rõ, dù là nhất đẳng nam nhân, nhìn hùng tráng cương mãnh, cũng có chút khí lực, chỉ là bệnh kín trên người lại không muốn để người biết, nếu có vấn đề, chỉ trách nữ nhân chúng ta vô dụng."

Lý Diệu Quỳnh nói: "Những lời này nói nhiều nói vô ích, hiện thời còn cầu xin tiên cô cho ra chủ ý, giải quyết việc này."