Tiểu Vương Phi Khuynh Quốc

Chương 95: Đau lòng thương thế của ngươi




Hô Diên Sơn bị Hô Diên Phong nói xong á khẩu không trả lời được, vẫn quỳ trên mặt đất nhưng lại không có bất cứ động tác nào.

"Ngươi còn không giao thuốc giải ra? Ngươi có biết bởi vì ngươi hạ độc, hôm nay ta bị bao nhiêu sỉ nhục, lại còn bị Hàn Hạo Thần lục soát trước mặt bao nhiêu người! Sống đến bây giờ, ai dám đối xử với ta như vậy?"

"Đại ca!" Hô Diên Sơn ngước mắt nhìn về phía Hô Diên Phong rống to, "Cũng bởi vì ta bất bình thay đại ca, cho nên mới làm như vậy, cũng bởi vì đại ca bị Hàn Hạo Thần sỉ nhục, cho nên hắn không thể không chết!"

"Ngươi nói cái gì?" Hô Diên Phong nhìn cảm xúc kích động Hô Diên Sơn kinh ngạc hỏi.

Hô Diên Sơn lại hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ đại ca không muốn đoạt lại Hoàng tử phi của mình? Hàn Hạo Thần khinh người quá đáng, mối Hận cướp vợ đại ca làm sao có thể nhịn được?"

Hô Diên Phong hít sâu một hơi xoay người một tay chắp ở sau lưng một tay nắm lấy ly trà, như có điều suy nghĩ mà không nói.

Hô Diên Sơn tiếp tục nói: "Ta vốn muốn mượn cơ hội này khích bác quan hệ Hàn Hạo Thần và Hàn Hạo Hữu, hơn nữa giữa bọn họ vốn đã có ngăn cách, nếu đại ca dùng một kiếm đâm trúng Hàn Hạo Thần, cho dù Hàn Hạo Thần bị tra ra trúng độc chết, lúc này Hàn Hạo Hữu nhất định thoát không khỏi liên quan, như vậy, đại ca cũng có thể danh chánh ngôn thuận mang Hoàng tử phi về rồi."

"Tam đệ, ngươi nghe qua ' Bách Nhẫn thành Kim '** chưa?" Hô Diên Phong đột nhiên vừa hỏi, thấy Hô Diên Sơn ngây ngẩn, hắn tự tay đem Hô Diên Sơn đỡ dậy sau lại nói tiếp, "Ngươi nghĩ rằng giết Hàn Hạo Thần là có thể đoạt lại Mộng nhi sao?"

(**) Nhẫn nhịn mới có được kết quả.

"Không thể được sao?"

"Cho dù giết Hàn Hạo Thần, Hàn Hạo Hữu cũng sẽ tra ra người hạ độc là ngươi, sau đó mượn tay ngươi thanh lý môn hộ, mà chúng ta lại như cá nằm trên thớt, Hàn Hạo Hữu cũng có thể mượn cơ hội này đem chúng ta làm con tin uy hiếp phụ hoàng cắt đất bồi thường, khi đó chúng ta sẽ mất nhiều hơn."

Hô Diên Phong phân tích đạo lý rõ ràng, Hô Diên Sơn lúc này mới phát giác được bản thân suýt chút nữa thành đao phủ cho Hàn Hạo Hữu.

"Tam đệ, bây giờ Mộng nhi không biết như thế nào rồi, hình như hoàn toàn khác với trước kia, không biết có phải bị Hàn Hạo Thần giở trò gì không, cho nên bây giờ chúng ta căn bản là bị động, muốn mang Hoàng tử phi trở về, nhất định phải học được ẩn nhẫn."

"Xin lỗi đại ca, là ta lỗ mãng rồi."

"Ta biết rõ ngươi làm những chuyện này tất cả đều vì ta, nhưng sau này hãy nhớ lấy, muốn thành đại sự trước hết học được cách nhẫn nhịn, như vậy mới đạt được mục đích chúng ta mong muốn. Phương pháp hạ độc ngu xuẩn đó, ta khinh thường."

"Dạ!" Hô Diên Sơn không dám vi phạm nữa.

"Nhưng mà. . . . . ." Hô Diên Phong dừng một chút, sau đó liếc nhìn Hô Diên Sơn nói, "Có lúc bất đắc dĩ, thì phải dùng ở thời điểm chính xác."

Hô Diên Sơn hiển nhiên hiểu được hắn đang ám chỉ điều gì, nhiều huynh đệ như vậy nhưng chỉ có quan hệ hai bọn họ tốt hơn, cho nên hắn hiểu được ý ở ngoài lời nói Hô Diên Phong.

"Mấy ngày này chỉ sợ uất ức Tam đệ, vi huynh sẽ phái người đem Tam đệ trở về nước Ngân Nguyệt." Hô Diên Phong nói.

"Cảm ơn hoàng huynh." Hô Diên Sơn hiểu rõ, nếu không làm như vậy, Hàn Hạo Thần nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, chuyện bắt hắn chỉ đang làm cho Hàn Hạo Thần nhìn.

-* Dạ Ngưng Huyên tuyến phân cách *-

Giờ Dậu, Hô Diên Phong tự mình đêm giải dược đến Thần vương phủ, bên cạnh không mang bất cứ ai ngoài một thái y. Tần quản gia đi trước thông báo, sau khi được sự đồng ý của Hàn Hạo Thần mới mang Hô Diên Phong vào bên trong phòng.

Bên trong gian phòng, hơn mười thái y và ngự y quỳ đầy đất, Liên Vân trong phòng đã sớm bị sợ đến mặt không có chút máu, Hàn Hạo Thần ngồi cạnh mép giường nắm chặt lấy lòng bàn tay nàng, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng và bất lực, nếu nàng chết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho những người hại nàng, đến lúc đó xác chết khắp nơi máu có chảy thành sông cũng không màng.

Nghe Hô Diên Phong muốn gặp mặt, trong lòng Hàn Hạo Thần đã nghĩ tới nguyên do, nên không từ chối gặp.

"Thế nào, Đại hoàng tử tìm được thuốc giải rồi sao?" Hàn Hạo Thần lạnh lùng mở miệng, nhưng tròng mắt vẫn chưa rời khỏi Lạc Tử Mộng nửa khắc.

Hô Diên Phong tròng mắt lóe lên, sau đó đến gần Hàn Hạo Thần đem thuốc giải đưa cho hắn: "Chuyện này đúng là sơ sót của ta, Tam đệ nhất thời hồ đồ làm chuyện sai lầm, hiện đã bị nhốt vào xe tù, kính xin thần vương gia có thể để ta mang đệ ấy về nước, cho phụ hoàng trừng trị."

Hôm nay cả dịch quán đã bị thân binh của Hàn Hạo Thần bao vây cá cũng không lọt, nếu không phải hắn nói có thuốc để cứu Lạc Tử Mộng, có lẽ hắn cũng chỉ có thể ở dịch quán nửa bước cũng khó đi. Cho dù không có chứng cớ xác thực chứng minh Tam hoàng tử hạ độc, nhưng trực giác Hàn Hạo Thần nói cho hắn biết, chuyện này cùng Tam hoàng tử không thoát khỏi liên quan.

Nghe thấy lời của Hô Diên Phong, ánh mắt Hàn Hạo Thần lóe lên sát khí.

Chuyện đúng như thế!

Hàn Hạo Thần không nói gì, nhận lấy bình thuốc trong tay Hô Diên Phong đỡ Lạc Tử Mộng dậy trên gương mặt nàng dường như không còn chút sinh khí.

Hắn không cần lấy người khác làm thử nghiệm, bởi vì hắn tin tưởng Hô Diên Phong sẽ không hại nàng, nếu không sẽ không đích thân đưa thuốc tới.

Nước thuốc theo cổ họng Lạc Tử Mộng từ từ trợt xuống, cảm giác dễ chịu thâm nhập vào gan phổi nàng, chóp mũi bị mùi bạc hà thơm mát kích thích.

Nàng giống như nằm mơ một giấc mộng thật dài, cảm giác mình đang ở cận kề cái chết, nghĩ rằng bản thân sẽ trở về hiện đại, trong lòng có một cảm giác đau đớn khó có thể diễn tả được, giống như một giấc mộng xuân.

Mở đôi mắt ra, cảm giác mình đang dựa vào một lồng ngực rắn chắc, cách mấy tầng y phục nàng cũng có thể cảm nhận được tiếng tim đập mãnh liệt của người phía sau.

"Mộng nhi!"

Nghe được một giọng nói nén kích động và dịu dàng nhẹ gọi, Lạc Tử Mộng quay đầu giương mắt nhìn lên, không hiểu sao một chút đau đớn lúc này khi nhìn thấy Hàn Hạo Thần đã biến mất không thấy tăm hơi.

Nàng giơ tay lên muốn chạm vào mặt hắn, lại cảm giác cả người không có khí lực. Muốn mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói giống như bị cái gì chặn lại.

"Các ngươi còn thất thần cái gì nữa? Còn không mau lại đây nhìn một chút có phải đã không còn việc gì nữa rồi không?" Hàn Hạo Thần nhận lấy khăn lông trên tay Liên Vân lau mồ hôi cho nàng.

Thái y và ngự y vội vàng đứng dậy tiến đến.

Hô Diên Phong đứng ở bên cạnh trái tim đau nhói, từ lúc nàng bắt đầu tỉnh lại, lực chú ý của nàng đều tập trung vào Hàn Hạo Thần, chưa từng nhìn qua hắn một cái. Chẳng lẽ mới tách ra có mấy tháng ngắn ngủi mà nàng đã thay lòng? Hắn không muốn suy nghĩ, nhưng ánh mắt của nàng lại biểu lộ tình cảm không lừa người khác được.

Nếu không phải hiện tại hắn như cá trong chậu, hắn chắc chắn sẽ đoạt lại nàng từ trong ngực Hàn Hạo Thần, nhưng hắn thề, nếu hắn có thể trở về nước, chắc chắn đoạt người trong lòng mình. Các đốt ngón tay phát ra tiếng kêu răng rắc, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ tình nồng ý mật mà không có biện pháp gì.

Ngự y và thái y chuẩn bệnh cho Lạc Tử Mộng sau đó bẩm báo: "Vương Gia, độc của Lạc cô nương đã giải."

Hàn Hạo Thần lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Lạc Tử Mộng vẫn chưa nghe lọt tai lời nói của thái y, cố hết sức cầm tay của hắn kéo đến trước mặt mình, nhìn lòng bàn tay của hắn, nàng nhíu chặt mày nhìn hắn, giống như đang đau lòng cho hắn. Cho tới lúc này hắn vẫn chưa quan tâm đến vết thương trên tay mình, không bôi thuốc, không băng bó, mặc dù không chảy máu nữa, nhưng khi nhìn vẫn thấy ghê người.

Nàng chỉ vào lòng bàn tay của hắn kinh ngạc, giống như đang hỏi hắn: "Tại sao không xử lý vết thương."

Chỉ là một ánh mắt, Hàn Hạo Thần dường như vui đến mức khó diễn tả bằng lời, nàng quan tâm hắn, nàng trong lòng yêu hắn! Nàng thậm chí cũng không chú ý đến trong phòng còn có Hô Diên Phong, nàng chỉ quan tâm một mình hắn.

"Không có việc gì, vết thương nhỏ mà thôi." Hắn mỉm cười, giọng nói dịu dàng khiến người chung quanh nghĩ hắn như biến thành người khác.

Nàng cầm lấy tay hắn không buông, giống như hắn nhất định phải xử lý vết thương mới được.

Ngự y bên cạnh nhìn thấu tâm tư Lạc Tử Mộng, vì vậy nói khẽ nói Hàn Hạo Thần: "Vương Gia, không bằng để hạ quan Vương gia bôi thuốc băng bó một lát."

Hàn Hạo Thần chưa lên tiếng, Lạc Tử Mộng liền đem tay Hàn Hạo Thần đưa đến trước mặt thái y, Hàn Hạo Thần mím môi cười một tiếng, để cho ngự y xử lý vết thương cho hắn.

"Đói bụng sao?" Hắn nhỏ giọng vừa hỏi, lúc này hắn cũng không để Hô Diên Phong dời đi.

Lạc Tử Mộng cảm giác cổ họng có vị máu tanh nồng, vì vậy về phía nước trà trên bàn. Liên Vân vội vàng rót một ly trà muốn đút cho nàng, lại bị Hàn Hạo Thần đón lấy, dù là chuyện này, hắn cũng muốn tự mình làm cho nàng.

Súc súc miệng, Lạc Tử Mộng cảm thấy thoải mái hơn, lại uống thêm một ly trà, mới cảm giác khí tức ngột ngạt lúc nãy được tiêu trừ.

Đói bụng thật là đói, nàng hướng về phía Hàn Hạo Thần há miệng ra: ". . . . . ."

Chuyện gì xảy ra? Tại sao không thể phát ra âm thanh? Mặc dù cổ họng không còn khó chịu như lúc trước nữa, nhưng tại sao lại không nói ra lời được?

Nàng kinh hoảng nắm cánh tay Hàn Hạo Thần hướng về hắn phát ra ánh mắt cầu cứu.

Hàn Hạo Thần cũng bị dọa sợ, ôm nàng an ủi, nhưng tim của mình cũng rối loạn, quay đầu hướng về phía thái y chất vấn: "Thái y! Mau đến đây nhìn xem! Tại sao nàng không thể nói chuyện được vậy?"

"Vương Gia!" Hô Diên Phong hít một hơi thật sâu tiến lên một bước nói: "Để thái y Ngân Nguyệt quốc chúng ta xem thử xem sao."

Hàn Hạo Thần nghĩ lại, độc này của nước Ngân Nguyệt như vậy giải độc và trị độc xem ra cũng chỉ có thể dựa vào bọn họ. Nghĩ đến đây, hắn liền gật đầu đáp ứng.

Thái y nước Ngân Nguyệt bắt mạch xong sau đó nói: "Bẩm Đại hoàng tử, Vương Gia, vị cô nương này bởi vì đó trước độc khí độc xuyên qua cổ họng, cho nên bây giờ không thể nói. . . . . ."

Lạc Tử Mộng giùng giằng muốn đứng dậy chất vấn, chẳng lẽ nói nàng câm? Nàng trở thành người câm?

Nghĩ tới đây, trong khoảnh khắc đó nước mắt nàng rơi như mưa.

"Ngươi nói rõ ràng, rốt cuộc có thể trị được không?" Hàn Hạo Thần ôm lấy Lạc Tử Mộng đang kích động. Hắn không cách nào tưởng tượng nàng là một người hiếu động hoạt bát nếu không nói được không biết sẽ như thế nào?

Hô Diên Phong muốn tiến lên xem như thế nào, Lạc Tử Mộng lúc này mới nhìn thấy hắn cũng ở trong phòng, cũng nhìn hắn, nhưng trên mặt của nàng lại che một tầng oán khí, giống như đang hỏi hắn vì sao muốn hạ độc?

Thấy nàng vẻ mặt, nhịp tim của Hô Diên Phong hơi chậm lại, đây là vẻ mặt mà hắn chưa bao giờ nhìn thấy ở nàng.

"Kết quả như thế nào?" Hắn cúi đầu hỏi thái y

Thái y trả lời: "Tuy không có thuốc để chữa. . . . . ."

Hắn còn chưa dứt lời, Lạc Tử Mộng thiếu chút nữa bị dọa sợ mà ngất đi, may nhờ Hàn Hạo Thần vẫn ngồi bên cạnh an ủi nàng.

"Nhưng tự nhiên sẽ khỏi."

"Nói thế là có ý gì?" Hàn Hạo Thần hỏi.

Thái y cúi đầu tiếp tục nói: "Độc dược mặc dù kịp thời chữa trị không mất mạng, nhưng mà độc khí ảnh hưởng đến giọng nói, cần phải có một khoảng thời gian mới có thể khôi phục."

Hàn Hạo Thần nhìn Lạc Tử Mộng, biết nàng muốn hỏi điều gì vì vậy thay nàng hỏi "Cần bao nhiêu thời gian?"