Tiểu Xao Động

Chương 55




Editor: Shmily

- ------------------------

Đời này Lê Trà Trà cũng chưa từng tỏ tình với ai cả, nghĩ tới nghĩ lui liền nghĩ muốn làm cho trịnh trọng một chút.

Cô lên mạng tìm cách tỏ tình ~ [Con gái nên tỏ tình cho con trai như thế nào?]

Trả lời ~

[Xin phép, tục ngữ có một câu, nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa*, em gái có nhan sắc không? Có cái này, căn bản không cần tỏ tình, chỉ cần ngoắc ngón tay một cái, người sẽ tự đổ rầm rầm.]

* Đàn ông theo đuổi phụ nữ khó khăn như phải vượt núi, còn khi phụ nữ theo đuổi đàn ông dễ dàng như xé toạc tờ giấy.

[Em gái, chị nói thật cho em biết, nếu như đối phương thích em thì căn bản không cần em tỏ tình, nam nhân mà để cho con gái phải tỏ tình trước thì đúng là đại móng heo, thật không đáng.]

[Đồng ý với quan điểm này, tuy rằng không thể đánh đồng cho tất cả mọi người, thế nhưng vẫn là câu nói kia, con gái nên chủ động tỏ tình trước, như thế sẽ rất mất giá, đối phương cũng sẽ không quý trọng mình, thậm chí còn sẽ cảm thấy mình quá dễ dàng đạt được.]

[Thân là một nam nhân, nếu được tỏ tình, đối phương mà không xấu lắm, tôi nguyện ý thử một lần, dù sao cũng không có hại, còn có được một cô bạn gái, nghĩ kiểu gì cũng thấy lời.]

.........

Lê Trà Trà cự tuyệt qua không ít con trai, cũng không biết tỏ tình phải chú ý nhiều như vậy, mọi người đều đang xôn xao trên mạng, cô nhìn tới nhìn lui, vẫn chẳng hiểu gì. Cuối cùng, cô liền gọi điện thoại cho người có kinh nghiệm yêu đương - Cố Điềm, tính toán học hỏi một chút.

"... Ai tỏ tình trước ấy hả? Ây dà, nói ra thì có khả năng là cậu không tin đâu, nhưng thực sự là tớ mới là người tỏ tình trước. Đàm Minh kia là một thằng ngốc, lúc nói cho người khác thì hay ho lắm, nhưng đến lượt mình thì lại ngốc không ai bằng, thích, sẽ không che dấu được ánh mắt, tớ vẫn luôn chờ anh ấy thổ lộ, còn làm ra không ít ám chỉ, nhưng anh ấy chính là sống chết không nói nên lời, còn chưa mở miệng mặt đã đỏ như ớt, lắp ba lắp bắp không nói được gì. Chúng ta là chị em tốt nên tới mới nói với cậu, ngàn vạn lần đừng nói với người khác nghe chưa, Đàm Minh sĩ diện lắm, quan hệ của bọn tớ đều là do anh ấy đi thông báo với người bên ngoài, đắp nặn nên cái chỉ số EQ hơn 200 trong mắt người thường, nói là chuẩn bị chu toàn tất cả cho tớ để tớ có một ngày tỏ tình khó quên, nhưng trên thực tế thì anh ấy liên tục ngập ngừng, cuối cùng tớ nhẫn không nổi nữa, liền nói một câu: Đàm Minh, lão nương thích anh, anh có muốn yêu đương với em hay không. Sau đó, anh ấy mới trợn tròn mắt."

Lê Trà Trà không nghĩ tới, chân tướng lại là thế này. Có chút ngẩn người.

Cố Điềm ở đầu dây bên kia lại nói tiếp: "Tuy rằng nói trong chuyện tình cảm, phải để người con gái thổ lộ trước thì thằng con trai sẽ chẳng đáng, thế nhưng phải phân tích vào tình hình cụ thể mới được. Chuyện tình cảm không có cái gì là tuyệt đối cả. Giống như tớ và Đàm Minh ấy, nhìn kiểu gì cũng thấy không thích hợp, nhưng chẳng phải bây giờ chúng tớ vẫn rất tốt hay sao? Dù sao tớ cảm thấy nha, chỉ cần nội tâm không hối hận là được, không cần băn khoăn nhiều tới chuyện ai theo đuổi ai đâu. Trà Trà, cậu hãy nghe theo trái tim mình mách bảo là tốt rồi. Chỉ số thông minh của cậu cao, EQ cũng không phải dạng vừa, có lẽ là chuyện đặt trên người bản thân mình nên cậu mới tạm thời không nhìn ra rõ ràng, nhưng không sao, cậu có gì thắc mắc thì cứ hỏi tớ, tớ là người đứng xem, chắc chắn sẽ giúp cậu nhìn rõ, cho cậu lời khuyên! Hơn nữa! Quan trọng nhất chính là, chúng ta vẫn còn nhỏ, mặc kệ có làm chuyện gì lớn mật đi nữa thì lúc ấy mới gọi là thanh xuân không hối hận."

Nói chuyện với Cố Điềm xong, Lê Trà Trà đã thông suốt khá nhiều.

Cô suy nghĩ cả một đêm, quyết định muốn chủ động tỏ tình một lần.

.........

Từ trước tới nay Lê Trà Trà luôn là người cầu toàn, cô đã quyết định muốn thổ lộ liền phát huy hết trình độ giải nhất viết văn của mình, lưu loát viết xong một bài viết chân thành thổ lộ, tính toán ngày hôm sau tóm được Tiếu Nam liền đọc nó lên.

Hôm sau cô thức dậy rất sớm, ngồi canh ở trong phòng khách.

Cô biết là Tiếu Nam sẽ là người đầu tiên đi xuống.

Nói tới cũng kỳ, lúc trước khi khai giảng tới Tiếu gia ở, sáng sớm thức dậy thì chỉ thấy mỗi dì giúp việc chính và Chân Bảo nữ sĩ, Tiếu Nam hoặc là cả ngày không xuất hiện, hoặc là buổi tối mới xuất hiện. Hiện giờ phản ứng lại được, mấy ngày ăn tết này, Tiếu Nam đều là người dậy sớm nhất. Hơn nữa dựa theo thói quen của cha Tiếu và Chân Bảo nữ sĩ mấy ngày nay, không tới giữa trưa thì họ sẽ không xuống, cho nên khoảng thời gian trống ở giữa sẽ tận dụng được cho hai người.

Lê Trà Trà có chút khẩn trương, rốt cuộc thì 18 năm cuộc đời chưa từng trải qua chuyện như vậy, giờ lại lựa chọn đúng hôm sau sinh nhật thành niên tỏ tình với người mình thích, nhìn như nào cũng đều thấy rất có ý nghĩa.

Nhưng vào lúc này, trên cầu thang vang lên tiếng bước chân.

Lê Trà Trà hít sâu một hơi, lúc đứng lên nhìn qua thì lại ngốc một trận.

Người đi xuống trừ Tiếu Nam ra thì còn có cha Tiếu và Chân Bảo nữ sĩ, ba người đều ăn mặc rất chính thức. Tiếu Nam cũng khó có được khi mặc âu phục. Thường ngày anh đều mặc quần áo theo phong cách đơn giản, tùy ý, xuân hạ thu đông nếu có thể mặc áo T-shirt thì nhất định không mặc quần áo khác. Bản thân anh vốn đã là cái giá treo quần áo*, mặc T-shirt thôi cũng đẹp lắm rồi, hiện giờ lại mặc bộ tây trang được cắt may khéo léo, không đeo caravat, áo sơ mi bên trong cài đến nút cuối cùng, không hiểu sao lại có vài phần cảm giác cấm dục.

*Ý chỉ mặc gì cũng đẹp.

Lê Trà Trà nuốt nước miếng, trong thoáng chốc lại không thể dời mắt.

Thẳng đến khi Chân Bảo nữ sĩ hơi hơi kinh ngạc nói: "Trà Trà, sao con dậy sớm thế?"

Lúc này cô mới hồi phục tinh thần, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói: "A, chúc dì buổi sáng tốt lành, con... con quen dậy sớm như vậy rồi." Nói xong, Lê Trà Trà lại quay sang cha Tiếu: "Chúc chú buổi sáng tốt lành." Sau đó tầm mắt lại dừng lên người của Tiếu Nam, có chút không được tự nhiên, nhẹ nhàng gật đầu, liền coi như đã chào hỏi.

Chân Bảo nữ sĩ lại nói: "Hôm nay nhà dì phải đến chúc tết trưởng bối, sau khi ăn cơm chiều mới về, nếu con ở nhà một mình nhàm chán quá thì có thể xuống dưới xem phim, hoặc đọc sách cũng được, hay ra ngoài chơi trò chơi..." Hình như nghĩ đến cái gì, Chân Bảo nữ sĩ lại mở điện thoại ra nhìn, nói: "Trong tiểu khu có một tiệm salon, ngay ở khu sáu ấy, mùng ba đầu năm đã mở cửa rồi, nếu con chán thì có thể qua đó làm spa, làm thân thể hay làm mặt cũng được, đợi lát nữa dì sẽ gọi cho bên đó, con cứ trực tiếp đi qua, dì có thẻ không giới hạn số lần trong năm nay mà."

Lê Trà Trà vội nói: "Con tự chơi một mình được rồi, cảm ơn dì ạ."

Chân Bảo nữ sĩ nói: "Cũng được, vậy con ở nhà đợi nhé, có chuyện gì thì nhớ gọi điện cho dì."

Cha Tiếu nói: "Yến tiệc nhà mình cũng lớn, một mình ở nhà nếu xảy ra chuyện gì thì sao, hay là mang con bé theo..."

Chân Bảo nữ sĩ giận dỗi liếc mắt chồng mình một cái: "Con gái với con trai rất khác nhau đó, vẫn là nên cẩn thận một chút, anh đấy, lớn đầu rồi cũng không biết quan tâm tới con gái một chút nào, được được, không nói nữa, nhanh tới nhà gia gia (ông nội) chúc tết đi."

Tiếu Nam khẽ nói với Lê Trà Trà: "Chờ tôi về, chán thì có thể chơi game, chỗ để máy tính em biết rồi đấy."

Ánh mắt Lê Trà Trà có chút lập lòe, đáp một tiếng.

..........

Cha Tiễn đánh xe ra, Chân Bảo nữ sĩ ngồi ở ghế lái phụ, Tiếu Nam thì ngồi ở phía sau.

Cha Tiếu nghiêng người thắt dây an toàn cho vợ mình.

Trên mặt Chân Bảo nữ sĩ có vài phần phiền muộn.

Cha Tiếu hỏi: "Lo lắng?"

Chân Bảo nữ sĩ than nhẹ một tiếng.

Cha Tiếu nói: "Đừng lo lắng nhiều, hằng năm đều như vậy thôi, cha đối với A Nam kì vọng quá cao. Em cũng biết tính tình của ông ấy rồi, ai mà dám phản lại thì ông ấy càng hăng hái, càng muốn ép buộc. Tiểu tử thối kia không lại luôn không nghe theo, luôn có ý nghĩ riêng của mình, như vậy thì chúng ta có thể làm gì được đây? Cha nhiều lắm cũng chỉ ở trước mặt mọi người mắng nó một trận thôi, cũng không chết được."

Chân Bảo nữ sĩ trừng lão chồng nhà mình một cái: "Tết nhất, nói những điều không may mắn đó làm gì! Mới nãy anh cũng vậy, anh biết rõ tình huống gia đình của chúng ta, thế mà còn nói muốn mang Trà Trà đi. Hôm nay em nói luôn cho anh biết, đó là con dâu tương lai của em, anh không đau lòng nhưng em đau lòng, mang tới nhà chính để anh trai anh, mấy bác mấy chú như ác lang mãnh hổ kia ăn con bé hả?"

Nói đến chỗ này, bà liền liếc mắt nhìn thằng con nhà mình một cái.

Anh đang đeo tai nghe, ngồi yên trên ghế sau, một bộ dáng thất thần, vừa nhìn liền biết không nghe được đoạn đối thoại vừa rồi của hai người.

Chân Bảo thu hồi ánh mắt, nói với chồng: "Chúng ta giúp con trai ở tuyến ngoài, anh nói nhiều lời hay về nó cho em, chuyện của Trà Trà đừng vội, hiện tại bọn nó còn nhỏ, có nói chuyện yêu đương thì lão gia tử cũng sẽ không làm gì cả, về sau bàn đến chuyện cưới hỏi thì chúng ta thuyết phục ông sau."

Cha Tiếu: "Được, nghe em."