Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 52: Người nguy hiểm (1)




"Gia, trận lửa tai họa đó rất dị thường, là có người bắn hỏa tiễn đốt khách điếm, thuộc hạ đã phái người thăm dò xung quanh, bắt được mấy người nhưng đều là tử sĩ, họ lập tức cắn thuốc độc tự sát...Đầu tiễn chế tác kỳ diệu, thêm một thời gian nữa nhất định sẽ tra được dấu vết để lại. Mặt khác, công tử Tịch và Vi Lộ công chúa ở lại cảng chờ cứu viện, dường như hiểu lầm rằng chúng ta là người phóng hỏa, mà Vi Lộ công chúa khẳng định chắc chắn trận phóng hỏa này nguyên nhân là nàng, thuộc hạ cũng đã phái người đi thăm dò tình hình của Ô Sáp quốc của Vi Lộ công chúa." Thưởng Tự quỳ trên mặt đất, nâng mật tín do bồ câu truyền đến trong tay, hắn cúi đầu thấp xuống một chút "Gia, kinh thành đã không thể duy trì được, nếu người vẫn không trở về, sự tình bại lộ, chỉ sợ sẽ xảy ra nguy hiểm lớn hơn nữa."

Lân Xuyên ngồi ở chính giữa giường, một tay nâng cắm, một tay cầm mấy công văn cần xử lý mấy ngày gần đây.

Thậm chí hắn cũng không thèm ngước mắt.  

Thường Tự đợi thật lâu, thật lâu cũng không có lời đáp lại, trong lòng càng thêm sợ hãi, dập đầu thật mạnh, nói "Bệ...."  

"Thường Tự" Một giọng nói lạnh lẽo cắt ngang hắn.

"Ngươi đã theo ta bao lâu?" Lân Xuyên ngước mắt, ngón tay thon dài đặt ở trên trang giấy chi chít chữ, ý vị hơi lạnh lùng.

"Mười bảy năm" Thường Tự cúi đầu nói.

Từ ám vệ trở thành thị vệ bên cạnh, đã trọn vẹn hơn mười bảy năm, Lân Xuyên cho hắn quyền lợi sống trong ánh sáng một lần nữa, cho hắn quyền lợi ra khỏi cảnh bảo vệ người trong bóng tối.   "Trận lửa này rốt cuộc là nhằm vào ai.... Ta không muốn hỏi đến." Lân Xuyên mím môi. "Những thứ giấu trong bóng tối có một ngày cũng sẽ hiện ra nhanh thôi, ta không muốn lãng phí tinh lực đi tìm bọn họ, những gì tới nó sẽ tới, không phải sao?.... Còn kinh thành, ta có thể trở về, nhưng ngươi có biết, tại sao bọn họ vội vàng hy vọng ta quay về? Ta không có ở kinh thành, thiên hạ bất chính như ý bọn họ sao?"   Thường Tự nghẹn lời.  

Lân Xuyên nhìn hắn nói "Ngươi đi theo ta 17 năm, ở bên cạnh ta, ta là người thế nào ngươi rõ ràng nhất, nhưng mà mục đích của chuyến đi này, e là làm bọn họ sợ hãi..."  

"Là thuộc hạ ngu dốt." Thường Tự quỳ dưới đất, có chút xấu hổ. Là hắn tính tình nóng vội, luôn luôn không giúp được chủ tử.  

Một lần nữa Lân Xuyên tập trung trả lời thư trên bàn, tiếng động lật sách vang lên trong phòng, lư hương để trên ngăn tủ tỏa ra mùi vị bạc hà the lạnh, có tác dụng nâng cao tinh thần.  

Thuyền hoa đã từ từ chạy đến một cảng khác, thấp thoáng nơi xa hiện ra thành trấn.  

Thường Tự không nhịn được an tĩnh trong phòng, ngẩng đầu nói "Gia, xin cho thuộc hạ bôi thuốc cho người."  

"Chỉ là vết thương nhỏ, không cần."  

"Nhưng cái này không phải vết thương nhỏ." Thường Tự cũng là một người cố chấp vì vết thương trên thân thể của Lân Xuyên, hắn cũng chỉ là căn cứ vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của chủ tử mình "Chủ tử, ta biết người giận ta. Ta tự tiện để lại tiểu thư Tiểu Đào Tử khách điếm một mình. Là lỗi cũa ta. Người phạt ta ra sao ta cũng bằng lòng, nhưng, thỉnh người để cho ta thoa thuốc cho người."  

Lân Xuyên thản nhiên nói "Ngươi có thể lui xuống."  

Thường Tự cắn răng, quyết định của chủ tử không cho phép ai có thể thay đổi, giống tiên nhân trên trời, bị thương như vậy chỉ bôi thuốc đơn giản như vậy cũng sẽ không khỏi được.  

Hắn lo lắng, vết thương sẽ chuyển biến xấu, hậu quả đó thật khôn lường. 

Đột nhiên, hắn nhanh chóng quay đầu nhìn ra cửa, kiếm trong tay đã xuất ra, lạnh lùng nói "Ai?"  

Trong ánh sáng của kiếm, một cái đầu nho nhỏ đang núp, bàn chân trần dẫm nát trên mặt đất, y phục trắng trên người bị gió thổi bay lượn, một đôi mắt mở to, hít thở không đều.  

Thường Tự sửng sốt "...Tiểu thư Tiểu Đào Tử"  

Lông mi Lân Xuyên nhúc nhích, ngẩng đầu, liền thấy tiểu nha đầu thương tích đầy mình, đường đường chính chính đứng ở cửa, thừa cơ Thượng Tự sững sờ, trong chớp mắt đã nhảy vào muốn chui vào sau lưng hắn.  

Lân Xuyên nhíu mày, cầm lấy cổ tay của nàng, quay đầu sang nhìn nàng, ra lệnh lạnh lùng "Quay về."  

Mặc Ngưng Sơ giật mình, nam nhân này lúc nóng lúc lạnh như vậy khiến người ta không thích nghi kịp, nàng cong môi, rầu rĩ "Để cho ta xem thương tích của ngươi."

"Cút" Người đối diện nói ra một chữ đầy ương ngạnh lạnh lùng.  

Mặc Ngưng Sơ nén giận, nàng căm giận nhìn đôi mắt đen của nam nhân, lại bị oai thế bên trong mắt chấn động, ánh mắt đó sâu thăm thẳm, như một loại vòng khóa nàng.  

Mặc Ngưng Sơ khó thở, dường như nàng đều biết, nhưng cho đến bây giờ mới cảm nhận được rõ ràng -- Hắn là người nguy hiểm như vậy.