Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 7: Ta đã nói, ta mang ngươi bỏ trốn




Mặc Ngưng Sơ run sợ một hồi, lúc mỹ nam phát hỏa sắc mặt âm trầm, đường cong duyên dáng của hàm dưới căng đến khít khao, trong con mắt đen thẳm có loại cảm xúc không rõ, hắn thủ sẳn ngón tay ở cổ tay nàng như là móc khóa, cơ của nàng đau lên.

Nàng không biết mình đã làm cái gì khiến hắn tức giận đến vậy, thử đẩy đẩy hắn, an ủi có chút lấy lòng "Dù sao cũng không phải tiểu hắc cẩu nhà các ngươi, ta chỉ là không muốn gả...."

Lời nói còn lại của nàng bị động tác ném mạnh lên giường dụi tắt, Mặc Ngưng Sơ thân thể mểm nhũn chui vào trong chăn bông màu trắng, hỗn loạn cuộn tấm màn lụa mỏng treo một bên giường, bay bay rơi xuống, mà ở trước đó, một bóng dáng cẩm sắc cũng đè xuống, bàn tay kìm lại ở hai bên má nàng, đem người giam cầm ở trong.   Mặc Ngưng Sơ muốn lui về sau khe hở giữa hai cánh tay hắn, nhưng mà tay hắn bắt được mắt cá chân nhỏ nhắn của nàng, một lần nữa kéo nàng đến dưới thân, giữ vòng eo nàng vặn vẹo vùng vẫy, hai tay quơ loạn cũng bị kẹp trên đỉnh đầu.

Tóc đen như hoa sen tán loạn ở trên gối, gương mặt tiểu bạch thỏ kia đỏ khủng khiếp trừng mắt, tâm ý hoảng loạn.

"Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?" Nàng không nghĩ ra, nàng đã trêu chọc hắn cái gì?

Từ lúc mới bắt đầu, nàng thẳng đến đối tượng  hắc diện trung khuyển quân ngơ ngác ngây ngốc, không cẩn thận nhận sai người trong lòng người khác.   Nam tử không trả lời, bỗng chốc hung hăn hôn môi nàng, không dịu dàng, thậm chí mang theo hương vị trừng phạt, thô lỗ ngấu nghiến cánh môi nàng, hương u trà thoang thoảng tại chóp mũi, ngay cả bàn tay nắm hai cổ tay nàng cũng phát ra vẻ tình dục.   Hơi thở quấn giao, nàng hô hấp ít ỏi, ngực như bị lửa lớn thiêu đốt, đốt vào tứ chi bách hài (toàn thân) của nàng, chỗ môi kề nhau nóng hổi đau đớn, mà toàn thân thì lại lạnh lẽo.

Nàng muốn nghiêng đầu, nhưng ngón tay hắn nắm cằm dưới của nàng, không để nàng vùng vẫy chút nào, đầu lưỡi hắn tiến vào thật sâu trong miệng nàng, hôn quấn lấy từng chút từng chút. Mặc Ngưng Sơ chưa biết mùi đời, thật là không chịu nỗi thiêu đốt như vậy, trong lúc vô thố, cắn xuống đầu lưỡi dữ dội trong miệng mình --   Mùi máu lập tức lan ra, cuối cùng động tác của nam nhân cũng ngừng lại.   Nhưng môi của hắn vẫn dán môi nàng như cũ, sắp sôi trào nhiệt độ nóng bóng.

Mi mắt hắn nửa buông xuống đánh giá nàng gần kề, một ngón tay mò lên khóe mắt nàng, Mặc Ngưng Sơ mới phát hiện, mình sợ đến rơi lệ.   Lúc này, động tác của hắn dịu dàng như thế, ngón tay cũng tràn ngập thương tiếc, tương phản với hành động thô lỗ ban nãy.

Mặc Ngưng Sơ vì biến hóa bất thình lình của hắn mà có chút sững sờ, nam tử cũng đã từ từ khởi động thân thể, trên ngón tay phải thon dài còn có một viên Thủy châu óng ánh, khớp xương rõ ràng, dường như yêu tinh.  

Mặc Ngưng Sơ ngơ ngác nhìn hắn, trong khoảnh khắc, hắn đem giọt lệ kia cho vào trong miệng, nhẹ nhàng liếm sạch. Toàn bộ động tác trôi chảy tự nhiên, bày ra một gương mặt chói lóa ôn hòa mà đạm mạc, biểu cảm không dư thừa.  

Vì thế, Mặc Ngưng Sơ triệt để choáng váng.  

Nam nhân thản nhiên nhìn nàng, sắc mặt bình tĩnh tiêu sái xuống giường, giống như toàn bộ chuyện vừa nãy chưa từng xảy ra, không khí xung quanh hắn lại lần nữa khôi phục xa lạ lạnh lùng, cách người ngoài ngàn dặm, không hợp với không khí ái muội lúc nãy.

"Ta nói rồi, ta mang ngươi bỏ trốn." Rốt cuộc hắn cũng lên tiếng, tiếng nói xa xôi gọn gàng, truyền đến tai Mặc Ngưng Sơ, nghe giọng điệu như "Ta muốn đưa ngươi xuống hoàng tuyền"   Nàng ôm chăn núp ở góc giường không dám nhúc nhích, nhìn nam tử bước xa nàng, vẻ mặt lạnh lẽo nói với nàng "Từ hôm nay trở đi, ngươi có thể gọi ta là Lân Xuyên."