Tiểu Yêu Tinh Họa Thủy: Xem Trẫm Thu Phục Nàng

Chương 71: Đừng đi (1)




Khi Mặc Ngưng Sơ tỉnh lại, liền viết một phong thơ, nội dung trong đó là cự tuyệt đề nghị của Du Tử Tu, để cho y triệt để hết hi vọng, nàng hoàn toàn bày tỏ ý nghĩ của mình, nàng không muốn liên lụy người nhà. Tuy nhiên tới Hoa Điền Bắc đích thực là vì tìm y, nhưng mà bây giờ đã khác, nàng đã hiểu rõ ý muốn của mình, nàng phải có trách nhiệm với gia đình của nàng, nhiều năm được sống dưới sự bảo vệ như vậy, tiếp theo, nàng cần phải đi rồi.   Y hiểu rõ nàng, giữa nhưng hàng chữ, y có thể nhìn ra được những lời này là sự thật.

Mà nàng đã không muốn gặp hắn, nên có thể nói, nếu như tranh chấp chỉ càng tăng thêm đau khổ.

Nàng không muốn mất đi sự quý trọng sau cùng này, liền sai Tiểu Mỹ đưa thư đến rừng đạo, dặn dò Tiểu Mỹ tuy tiện mướn một người nào đó vào rừng, để cho người đó rống to ba tiếng "Nữ nhân ngu ngốc, Hoa Hải Đường." Sau đó, Tiểu Mỹ chỉ cần đem thư này giao cho cái nữ nhân có cái mặt thối tha đó là được. Mặc Ngưng Sơ cũng chắc chắn Hải Đường nhất định sẽ mở phong thơ ra xem lén, khi xem xong, tâm tình nhất định sung sướng vô cùng, mà Tiểu Mỹ lại câm điếc, ả sẽ không làm khó Tiểu Mỹ.  

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát Tiểu Mỹ liền quay về.

Tâm tình Mặc Ngưng Sơ cũng thật tốt, đi tìm Mặc Liên Thành, tỏ vẻ muốn cùng hắn hồi kinh, chuẩn bị một chút, về nhà bái kiến cha mẹ và Đại ca, Tam ca, rồi nàng có thể tiến cung làm Vương phi nương nương của nàng.   Mặc Liên Thành băn khoăn rất lâu, không tin được lời nói từ đáy lòng của tiểu muội nhà mình, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, mới vỗ vỗ bả vai khen nàng đã trưởng thành. Nhưng hắn lại thấy thương cảm, tiểu muội vẫn còn nhỏ bé như trước, bả vai, thân hình lại gầy yếu như vậy, mặt không to bằng nắm tay của hắn, tựa như gió thổi qua liền ngã. Mà trước kia nàng chưa bao giờ có trách nhiệm với danh tiếng nhà mình, luôn luôn quấy rối, bây giờ đột nhiên lại biết chuyện như vậy, tất phải rời xa bọn họ.

Nếu có thể, bọn họ tình nguyện nàng vĩnh viễn không lớn lên.

Nhìn hai mắt đẫm lệ của tướng quân ca ca oai phong lẫm liệt cực kỳ u buồn là một chuyện rất thú vị, nói vậy, nhóm binh sĩ dưới trướng hắn nhìn thấy bộ dáng này, không chừng đã bị hù chết. Mặc Ngưng Sơ không chú ý cười ha ha, nói muốn trước khi rời đi, phải ăn một bữa tiệc lớn, những tỷ muội đã từng chơi đùa từ nhỏ đến lớn ở biệt viện này cũng nên gặp mặt trước khi đi, miễn cho sau này nhớ đến...  

... Nếu không, về sau sẽ không còn cơ hội tái tụ nữa.

Mặc Ngưng Sơ yên lặng suy nghĩ, không đem câu nói sau cùng này nói ra.

Tiểu muội quá mức hiểu chuyện, Mặc Liên Thành không nhịn được thương cảm, nói vài câu, rồi đi chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ buổi tối cho nàng.

Ngày hôm nay, biệt viện ở Hoa Điền Bắc cực kỳ náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, đèn lồng treo cao, con gái sắp tiến cung làm phi, kỳ thật ở trong mắt người khác là một chuyện đáng chúc mừng, phu quân là hoàng đế bệ hạ trên vạn người, vinh hoa phú quý không cần suy nghĩ, nếu được sủng ái, Mặc gia cũng được vinh quang theo, với bà con dòng họ nhất định cũng không thiếu.

Người tới chúc mừng đông hơn trong tưởng tượng, nhà già trong trấn biết được tin này đều nhao nhao mang theo lễ vật quý giá đến bái phỏng. Mặc Liên Thành vì muốn cho Mặc Ngưng Sơ cảm thấy náo nhiệt, nên đều nhận, cùng lúc đó, nơi nơi trong đại viện đều bày bàn chỉnh tề, còn có lễ vật chồng chất như núi.

Mặc Ngưng Sơ ngơ ngác ngồi trong phòng, bó gối nhìn hoàng hôn hạ xuống phía chân trời, trời chiều chạng vạng, những đám mây cũng đã nhuộm ánh sáng xinh đẹp.

Tiểu Mỹ cũng bị kéo đi hổ trợ, nàng là nhân vật chính đương nhiên là sẽ xuất hiện sau cùng.

Nàng vẫn khó có được một phen ăn mặc tỉ mỉ, chiếc môi đỏ mọng kiều mỵ, con mắt sáng long lanh, chuỗi ngọc lung linh, tóc đen buông xuống bên hông thật dài, khiến cho đám mây phía chân trời thất sắc.

Có lẽ, nàng nên hủy dung chính mình đi, như vậy thì không ai dám cưới nàng.

Mặc Ngưng Sơ cười cười, vốn cho là sẽ bình tĩnh một đêm cuối cùng ở Hoa Điền Bắc, cũng không ngờ có người vẫn không muốn dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.

Chỉ nghe cửa sổ rắc rắc vang lên một tiếng, một bóng người nổi giận đùng đùng chạy vội vào, Mặc Ngưng Sơ quay đầu lại thì thấy thực ra là Hải Đường.

Lúc nàng thấy ả trừng mắt nhìn nàng, không giống chút nào lúc ả phong tình vạn chủng ôm cổ Du Tử Tu ba năm trước, quả thực tựa như hai người, một trời một vực.

"Nữ nhân chết tiệt này." Hải Đường nói năng lỗ mãng "Cuối cùng ngươi dùng phương pháp gì quyến rũ Du đại ca?"  

Mặc Ngưng Sơ tròn mắt, còn chưa có cơ hội phát ngôn, Hải Đường đã nắm lấy cổ áo nàng lôi ra ngoài -- Cái này là cái áo xinh đẹp nhất của nàng, Mặc Ngưng Sơ không muốn bị phá hư, đành phải theo Hải Đường đi đến cửa sổ, lúc sắp bị lôi ra ngoài, nàng bất ngờ thốt lên "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"

Nàng cũng không muốn vào lúc ầm ĩ này lại mất tích, chỉ sợ tính tình ca ca hung bạo kia lại cho rằng nàng mượn yến hội này thừa cơ lẫn trốn.

"Hiện giờ Du đại ca đang muốn đi tìm Mặc Liên Thành. Hắn nói, hắn muốn kết hôn với ngươi, không muốn ngươi gả vào cung. Tên nữ nhân hỗn đản như ngươi, có phải trong phong thư kia ngươi đã ám chỉ trù hoạch hay không? Có phải viết nội dung khác hay không? Ta thật sự xem thường ngươi. Ngươi quả thực là một con hồ ly tinh không hơn không kém." Lúc Hải Đường mắng toàn thân đều run lên.

Mặc Ngưng Sơ thực sợ nàng run rẩy thành bị bệnh kinh phong.

"Nữ nhân ngu xuẩn, ngươi có biết tại sao Du đại ca ưu tú như vậy phải ru rú ở trong rừng đào không? Đều là lỗi của Mặc gia ngươi. Cái này còn chưa đủ sao, ngươi còn muốn để Du đại ca rước lấy họa lớn như vậy, ngươi có biết không, lúc này hắn có rất nhiều phiền toái? Cưới ngươi, cưới ngươi nghĩa là bị ngươi hại chết."

Vì thế Mặc Ngưng Sơ bị nàng quải lên chạy đi.

Cơn gió mát lạnh cũng bất đắc dĩ giống như nàng hay không?

Mặc Ngưng Sơ bị khiêng trên lưng, tâm tình gì cũng không thấy, chỉ có thể đi theo bước chân rất nhanh của Hải Đường lúc lên lúc xuống.

Lúc nàng ngàn lần muốn gả cho Du Tử Tu, hắn không có chút tin tức.   Nhưng giờ lúc nàng không muốn gả cho hắn, hắn lại chủ động đưa đến tận cửa.

Mặc Ngưng Sơ rất muốn cười nhạo bản thân, nhưng lại không cười được một chút nào.