Tim Đập Trên Đầu Lưỡi

Chương 44: Sống cùng nhau đi, Khả Tụng




Editor: tu tai

"Vậy sao, đúng lúc em cũng có lời muốn nói với anh."

Elis nhướn nhướn máy, cùng Giang Thiên Phàm đi tới gốc cây trong sân.

"Hôm nay anh cố ý, đúng không? Vì để cho em dưới tình huống không biết gì tán thành Lâm Khả Tụng, Brodie cùng Hàn Bân cũng chỉ là làm nền mà thôi. Mục đích của anh hoàn toàn cũng không phải vì thử món ăn của nhà hàng mới hay là khảo nghiệm tài nghệ của đầu bếp mới!" Elis dùng vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói.

Phía xa xa, Lâm Khả Tụng đứng ở cửa, nhìn hai người đứng dưới tàng cây, cô chợt hơi lo lắng Giang Thiên Phàm và Elis sẽ nổi lên tranh chấp.

"Đúng, đây là phương pháp để em vứt bỏ thành kiến mà đánh giá một cách chân thật nhất. Em đã nếm ra ba món ăn này không phải do anh làm ra, nhưng phản ứng đầu tiên của em cũng không hề nghĩ đến Khả Tụng, ngược lại cảm thấy là anh muốn giới thiệu đầu bếp mới với mọi người. Cho tới bây giờ trong lòng em cũng chưa từng công nhận tài hoa của Khả Tụng, thậm chí chưa từng nghĩ rằng cô ấy có năng lực như vậy."

"Cô ấy có tài hoa gì chứ? Cũng chỉ là ba món ăn mà thôi, bắt chước mà thôi, ai không biết chứ?" Elis ngẩng đầu lên, vẫn khinh thường như cũ.

"Anh cũng chưa từng trình bày với cô ấy anh làm ba món ăn này như thế nào. Là chính cô ấy bằng vị giác của mình mà suy nghĩ ra. Elis, rốt cuộc thì em đang hoài nghi ánh mắt của anh, hay là bởi vì những nguyên nhân gì khác mà bất mãn với Khả Tụng đây?"

So với Elis đang bực bội, có vẻ Giang Thiên Phàm hoàn toàn bình tâm tĩnh khí.

"Em thực sự có thành kiến với cô ấy. Một cô gái không có một chút kinh nghiệm nào thậm chí không hề có lòng nhiệt tình yêu thương với nghề này, lại bị anh nâng niu trong lòng bàn tay? Anh có nghĩ tới cảm thụ của em hay không?"

"Em đã rất xuất sắc rồi, Elis. Anh đã không còn gì có thể dạy em nữa rồi."

Giang Thiên Phàm chống gậy dò đường, vẫn là giọng nói không nhanh không chậm như cũ.

"Ha...... Dạy em? Giữa em và anh chỉ tồn tại dạy dỗ tay nghề nấu nướng thôi sao?" Elis phát ra một tiếng tự giễu, dùng ngón tay đâm vào ngực Giang Thiên Phàm một cái, "Thật ra thì lòng của anh, đã sớm vượt qua giới hạn một người thấy. Em chờ xem, anh có thể biến mục nát thành thần kì hay không."

Nói xong, Elis liền xoay người rời đi.

Giang Thiên Phàm xoay người lại, đi tới cửa, Lâm Khả Tụng vẫn đứng ở nơi đó như cũ.

Cô biết, chuyện giữa Giang Thiên Phàm và Elis chưa bao giờ là chuyện mà cô có thể nhúng tay vào. Nhưng có một chút, cô rất rõ ràng dụng ý hôm nay Giang Thiên Phàm chuẩn bị tất cả những thứ này.

"Cám ơn anh."

Theo phía sau anh, đạp bóng dáng của anh, Lâm Khả Tụng cúi đầu nhẹ nói.

"Giọng nói của cô nghe không hề tự tin chút nào. Cho nên tâm tư của tôi hoàn toàn lãng phí."

Giọng nói của Giang Thiên Phàm lành lạnh, trong nháy mắt khiến Lâm Khả Tụng luống cuống.

"Không phải vậy! Bây giờ tôi đã có tự tin rồi! Mặc dù loại tự tin này còn chưa tới mức tràn đầy, nhưng mà tôi lại biết chỉ cần tôi chịu cố gắng hết sức đánh một trận, thì tôi có thể thắng!"

Giang Thiên Phàm dừng bước, xoay người lại.

Bóng dáng của anh giống như một người đang từ từ kéo ra màn che thế giới, có đợt sóng nào đó theo tầm mắt tràn vào đại não của Lâm Khả Tụng.

"Khả Tụng, tôi chưa từng nghĩ muốn em phải thắng, cũng không cần em thắng vì duy trì danh dự của tôi. Tôi chưa từng cố ý muốn em làm ra một loại đồ ăn hay một món ăn nào đó theo phương pháp của tôi, bởi vì tôi chưa từng nghĩ tới biến em thành một tôi khác."

Giọng nói của Giang Thiên Phàm, giống như thời gian đang trôi trong đêm khuya an tĩnh.

Được mất cùng danh lợi chưa từng trói buộc anh.

Thời gian tám năm qua, không phải vì chứng minh bản thân, chỉ vì chính mình trở lại với lĩnh vực yêu thích mà thôi.

Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn rất thuần túy và tinh khiết.

"Tôi chỉ có một yêu cầu đối với em mà thôi. Tôi hi vọng em thật tâm thích công việc em đang làm. Hi vọng công việc này khiến cho em cảm thấy vui vẻ."

Lâm Khả Tụng chợt không biết nên trả lời Giang Thiên Phàm thế nào.

Cô chỉ có thể ngước nhìn anh, bởi vì một giây kia anh đến gần cô hơn so với tưởng tượng như vậy, rồi lại xa xôi như vậy.

Giang Thiên Phàm vươn tay ra tìm kiếm trong không khí, vỗ nhè nhẹ lên bả vai Lâm Khả Tụng.

"Hoặc là như vậy đi, Khả Tụng. Nếu như em làm ra một món ăn gì đó khiến tôi cảm thấy ngon, thì tôi sẽ đồng ý với em một điều kiện. Cho dù điều kiện này khó thực hiện đến mức nào, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức làm được, cho dù cần bao nhiêu thời gian tốn hao bao nhiêu tinh lực."

"Làm ra món ăn gì đó để cho anh cảm thấy ngon còn khó hơn làm ra món ăn khiến thám tử Michelin đều cảm thấy ngon?" Lâm Khả Tụng cười. Anh đối với vị giác theo đuổi thuần túy như vậy, muốn một người chuyên tâm như thế nào mới có thể đạt tới?

"Nhưng mà lời hứa của tôi lại có thể tin hơn so với thám tử Michelin. Thì ngược lại......" Giang Thiên Phàm cúi người xuống, nghiêng mặt sang bên, từ từ dựa về phía cô, tư thế dịu dàng ôn hòa như vậy, khiến trái tim tĩnh lặng của Lâm Khả Tụng nhảy lên, "Nếu như bị tôi cảm thấy em lại không tự tin, muốn trốn tránh nữa, tôi sẽ hôn em. Mặc kệ chung quanh có nhiều người, mặc kệ ở nơi nào, mặc kệ em không muốn thế nào."

"Điều này sao có thể chứ?" Lâm Khả Tụng hô lên.

Đây thực sự là điều khoản bá đạo?

"Đương nhiên có thể rồi."

Giang Thiên Phàm xoay người sang chỗ khác, tự mình đi về phía trước.

Lâm Khả Tụng nhanh chóng đuổi theo: "Nếu như anh muốn khích lệ tôi..., không cần dùng loại phương pháp này! Thật! Anh có thể phạt tôi chép sách dạy nấu ăn! Có thể phạt tôi 48 giờ, không phải 72 giờ đọc tin tức liên tục gì đó! Thật sự không cần như vậy!"

"Nụ hôn của tôi là sự trừng phạt đối với em sao?"

Giọng nói của Giang Thiên Phàm lại lạnh mấy phần.

Ai mẹ ơi...... Trái tim nhảy được sắp rách ra rồi, nếu anh nhiều tới mấy lần nữa, không phải cô sẽ về Tây Thiên?

"Không...... Không phải...... Tại sao có thể chứ?"

"Tôi thích em, những lúc em cảm thấy không tự tin còn có chán nán, vì cái gì tôi không thể hôn em?"

Rõ ràng giọng nói không hề có chút leien quan nào với "Thâm tình khẩn thiết", rơi vào trong lòng Lâm Khả Tụng, có loại cảm giác động lòng người.

Anh nhiều lần nói "Thích cô", Lâm Khả Tụng bỗng không biết nên đối mặt như thế nào.

Vào lúc Lâm Khả Tụng đang cúi đầu, chợt có cái gì bất ngờ chạm vào gương mặt của cô.

"Ai nha!" Lâm Khả Tụng ngước mắt lên, chống lại Giang Thiên Phàm hơi hơi nghiêng người tới.

Anh lại hôn cô, mặc dù chỉ là chuồn chuồn lướt nước.

"Em không tin tôi thích em, không phải bởi vì em không thích tôi, mà bởi vì em không tin tưởng mình có điểm nào để tôi thích."

"A......" Cô lại bị Giang Thiên Phàm xem thấu sao?

Giang Thiên Phàm lại có khuynh hướng dựa sát tới, Lâm Khả tụng vội vàng bụm mặt lui về phía sau: "Tôi rất tự tin! Hiện tại tôi tuyệt đối tin tưởng anh yêu thích tôi! 100% không hề hoài nghi!"

"Có thật không?"

"Thật! Tuyệt đối! Anh không nghe thấy sự tự tin trong giọng nói của tôi sao!"

Lâm Khả Tụng rất khẳng định giờ phút này cô thực sự như đinh chém sắt không hề do dự!

Giây phút anh nâng người lên kia, Lâm Khả Tụng cảm giác hình như cô nhìn thấy nụ cười yếu ớt trên môi của anh.

Vừa rồi là anh cố ý trêu đùa cô sao?

Làm sao có thể? Đây tuyệt đối không phải Giang Thiên Phàm!

Bác sỹ Tạ ông đang ở đâu? Nhanh tới đây xem bệnh cho người này một chút!

"Được rồi, ngày mai chúng ta có thể thử hải sản một lần." Giang Thiên Phàm nói xong, liền đi vào trong phòng.

Khi cửa phòng của anh từ từ đóng lại, Lâm Khả Tụng dùng sức thở ra một hơi.

"Mẹ ơi...... Mẹ ơi......"

Lâm Khả Tụng nắm tay đi ở trong hành lang, cô phát giác cuộc sống của mình giống như gặp phải một cái khiêu chiến nghiêm túc hơn cả thi tốt nghiệp trung học.

Đó chính là bị Giang Thiên Phàm "Thích"!

Cả buổi tối, Lâm Khả Tụng lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được. Chỉ cần vừa nhắm mắt lại, trong đầu cô lại nổi lên hình ảnh bị Giang Thiên Phàm hôn.

Giống như đóa hoa chợt nổ rộ trong một đêm, tạo ra thế giới của cô.

Điện thoại di động rung một cái, là một tin nhắn đến từ Tống Ý Nhiên: Sống cùng nhau đi.

Lâm Khả Tụng nhìn thấy cái tin nhắn ngắn này liền ho khan kịch liệt. Tên ngu ngốc này, tám phần là nhắn tin cho người đẹp nào đó kết quả lại gửi sai người.

Cô không khỏi trả lời: Đầu bị đập vào cửa hả?

Tống Ý Nhiên: Sống cùng nhau đi, Khả Tụng.

Lâm Khả Tụng: Cút đi.

Tống Ý Nhiên: Anh bảo đảm không ngại buổi tối em còn nghe nhạc xem phim, không ngại em ngồi trên ghế salon ăn khoai tây chiên vung vãi khắp nơi kéo con gián đến, không ngại em về sau chín giờ tối mới tắm.

Lâm Khả Tụng không khỏi bật cười: Được, anh qua đây mua ngôi biệt thự đi!

Tống Ý Nhiên: Vậy thì vui vẻ quyết định như vậy.

Nhìn cái tin nhắn ngắn này, Lâm Khả Tụng chợt ngồi dậy, thầm nghĩ không thể nào, mặc dù Tống Ý Nhiên luôn luôn đốt tiền, nhưng từ đâu mà anh có nhiều tiền như vậy? Khu nhà này của Giang Thiên Phàm vừa nhìn cũng rất cao cấp, lui tới ra vào đều là giới thượng lưu của Newyork. Nhưng là với tính cách thiếu não của Tống Ý Nhiên, rất có thể sẽ làm như vậy thật!

Người này sẽ không thật sự nghĩa khí như vậy chứ? Cô chẳng qua chỉ oán trách với anh đôi câu, anh liền tới giải cứu cô? Nếu anh thật sự có tâm tư này sao lúc đầu ngồi máy bay tới Newyork không mua cho cô vé máy bay cùng hạng thương gia chứ!

Không đúng không đúng, cô cũng không phải là chút oanh oanh yến yến kia của anh, làm sao cô có thể ở biệt thự anh mua chứ!

Nói lung tung, cái gì gọi là mua biệt thự vì cô chứ, có lẽ là anh đã chán phòng ở cảnh biển Manhattan rồi, nên muốn chuyển nhà.

Du học sinh gì chứ! Không chăm chỉ học hành, ngày ngày chỉ biết tiêu tiền bậy bạ!

Hơn nữa, có lẽ chỉ là nói nói mà thôi.

Cảm ơn Tống Ý Nhiên thành công chuyển dời lực chú ý của cô đối với Giang Thiên Phàm, Lâm Khả Tụng kéo chăn qua, khò khè một cái đã ngủ rồi.

Mà lúc này Tống Ý Nhiên đang ngồi trên ghế chân cao ở trong quán bar, nhìn tin nhắn của  Lâm Khả Tụng  mà cười.

"Này! Nghe nói ngày mai cậu sẽ dọn nhà?" Kevin cầm một chai bia, ngồi bên cạnh Tống Ý Nhiên, một tay khoác lên bờ vai của anh.

"Đúng vậy."

"Có muốn mình tìm mấy em gái xinh đẹp đến ăn mừng nhà mới của cậu hay không?"

"Cậu, còn có những em gái xinh đẹp kia của cậu tốt nhất ngày mai cũng đừng xuất hiện trước mặt mình."

"Tại sao?" Kevin lộ ra vẻ mặt hết sức thất vọng.

"Bởi vì mình muốn yên tĩnh, lý do này như thế nào?"

"Cậu thật không có ý tứ!"

Kevin cầm bia đi xa, Tống Ý Nhiên gật đầu bất đắc dĩ cười một tiếng.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lâm Khả Tụng theo thường lệ đứng bên cạnh Giang Thiên Phàm học nấu ăn, anh chỉ điểm luôn vừa đúng, vừa khiến Lâm Khả Tụng suy nghĩ đầy đủ, vừa có thể đúng lúc để cho cô biết trọng điểm ở nơi nào.

Khi cô đang ở trong phòng bếp tìm tòi cách nấu sò biển chiên giòn cùng cá pecca nướng cà chua ô liu, thì bác sỹ Tạ đến. Giang Thiên Phàm đi thẳng ra phòng bếp, trở về phòng nói chuyện cùng bác sỹ Tạ.

Lâm Khả Tụng không tự chủ được bắt đầu phỏng đoán rốt cuộc Giang Thiên Phàm sẽ nói những chuyện gì với bác sỹ Tạ?

Có lẽ, sau khi bác sỹ Tạ khuyên nhủ...... Anh cũng sẽ không lại dùng phương pháp nói "Tôi thích em" cùng với hôn cô để khích lệ cô nữa chứ?

Mà dùng phương thức thực sự bình thường"Tiến hành theo chất lượng", "Xuân Phong Hóa Vũ".

Lâm Khả Tụng ngẩng đầu lên cười một tiếng, Giang Thiên Phàm như vậy lại càng làm cho cô khó có thể tưởng tượng.

Nếu như tất cả đều trở lại điểm ban đầu, mũi dao của Lâm Khả Tụng dừng lại ở dọc thân sò biển, chợt không biết nên xuống dao như thế nào.

Không cần suy nghĩ nữa, tất cả sẽ nước chảy thành sông.

Vừa lúc đó, điện thoại treo tường trong phòng bếp vang lên, truyền đến âm thanh không hề phập phồng: "Hôm nay bác sỹ Tạ sẽ ở lại dùng cơm trưa, món khai vị cùng món chính, liền giao cho em."

"Cái gì? Giao cho tôi......" Lâm Khả Tụng quay đầu lại liếc nhìn phòng bếp, mới vừa rồi cô một mực suy nghĩ lung tung, hoàn toàn không hề suy nghĩ rõ ràng về hai món ăn này!

"Em có thể chuẩn bị bữa ăn tối cho ba vị bếp trưởng nổi tiếng trong nghề, đối mặt với bác sĩ Tạ lại không có tự tin sao?"

Mặc dù cách điện thoại, Lâm Khả Tụng cũng có một loại cảm giác hơi thở của Giang Thiên Phàm phất qua bờ tai của mình.

Giống như anh đang dựa về phía cô, sắp chạm vào cô.

"Tôi có thể! Chỉ là...... Chỉ là đồ ngọt thì......"

"Không cần đồ ngọt. Nhưng em có thể chuẩn bị một món canh."

Lâm Khả Tụng còn chưa kịp hỏi"Chuẩn bị canh gì", Giang Thiên Phàm đã cúp điện thoại.

May mắn là Lâm Khả Tụng không có chứng sợ hãi lựa chọn, nếu không thì đã do dự chết rồi!

Bác sĩ Tạ mặc dù đã sống ở Newyork lâu rồi, nhưng dù sao cũng không phải là người Âu Mỹ. Theo khẩu vị người Châu Á mà nói, so với canh bí đỏ bơ hoặc là canh cà rốt đặc gì đó..., ông ấy sẽ thích món canh có mùi vị thanh đạm hơn. Hơn nữa nếu như món khai vị là sò biển chiên giòn, nếu như dùng món canh quá mức nồng nặc sẽ làm giảm bớt cảm giác của ông ấy với mùi vị của sò biển.

Lâm Khả Tụng vỗ tay phát ra tiếng: "Vậy thì canh cải trắng bạc hà!"

Tư vị món canh này cô vĩnh viễn đều sẽ không quên! Uống hết tám chén canh, tìm toilet khắp nơi!

Lâm Khả Tụng căn cứ vào ấn tượng của mình, chuẩn bị nguyên liệu, làm được canh mùi vị cũng không kém món canh ngày hôm đó bao nhiêu!

Tiếp theo là sò biển chiên giòn cùng với cá pecca.

Sau khi tất cả món ăn đều bị đưa lên bàn ăn, Lâm Khả Tụng dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp theo yêu cầu của Giang Thiên Phàm, sau đó đi tới phòng ăn.

Cô thật không ngờ là, trước bàn ăn chỉ có một mình bác sỹ Tạ.

Món ăn cô chuẩn bị cho Giang Thiên Phàm cũng đặt y nguyên ở đối diện bác sỹ Tạ.

Nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu, bác sĩ Tạ cười, ông làm một thế tay "Mời ngồi".

"Gần đây, có một nhà hàng mới sắp khai trương, Thiên Phàm sẽ rất bận. Cậu ấy là một người rất nghiêm túc, có thói quen tự mình làm mọi việc."

"A, là như thế."

Vốn dĩ cô cho là sẽ nghe Giang Thiên Phàm đánh giá đồ ăn cô làm, nhưng không ngờ ngày cả một miếng anh cũng chưa ăn.

Bác sỹ Tạ chống cằm, nhiều hứng thú nhìn Lâm Khả Tụng: "Cô có biết nét mặt của cô thoạt nhìn rất mất mác hay không."

"Bởi vì tôi cho là có thể nhận được sự chỉ điểm của anh ấy."

Lâm Khả Tụng cười cười, trước mặt bác sĩ Tạ nói bất kỳ một lời nói trái lương tâm nào cũng đều sẽ bị nhận ra, dứt khoát nói thật.

"Không chỉ là chỉ điểm, còn có khẳng định." Bác sĩ Tạ bổ sung.

"Vậy bác sĩ Tạ? Ông cảm thấy đồ ăn tôi làm có ngon không?"

"Không tệ, hiểu được đổi khách làm chủ, đặt câu hỏi với tôi." Bác sĩ Tạ gật đầu một cái, "Ăn thật ngon. Làm cho người ta hoàn toàn không nghĩ tới là xuất từ tay của một người mới học nghề."

Lâm Khả Tụng bắt đầu cười hắc hắc, múc một muỗng canh, mới vừa đưa vào trong miệng, bác sĩ Tạ nói một câu khiến cô suýt thì phun ra.

"Có phải Thiên Phàm thổ lộ với cô rồi hay không?"

Lâm Khả Tụng trợn to hai mắt, chẳng lẽ chuyện như vậy Giang Thiên Phàm cũng sẽ nói với bác sĩ Tạ sao?

"Thời điểm lần đầu tiên cậu ấy hỏi tôi có biết tư vị thầm mến là gì hay không, tôi biết ngay nhất định là có cái gì đã khiến cậu ấy động lòng." Bác sĩ Tạ duỗi ngón tay ra, tạo dấu một khe hở nhỏ, "Dù là chỉ có một tí tẹo như thế, động lòng chính là động lòng."

"Thầm mến?" Lâm Khả Tụng tò mò ngẩng đầu lên.

Chẳng lẽ Giang Thiên Phàm cũng từng có kinh nghiệm thầm mến sao?

Nam thần cao ngạo lạnh lùng giống như anh?

"Cậu ấy còn hỏi tôi có nhớ rõ hương vị của Băng Đường Hồ Lô."

Đầu ngón tay của Lâm Khả Tụng run rẩy, cái đêm hứng thú rã rời, gần như sắp bị cô lãng quên, còn có đoạn thoại cô có cảm mà phát ngẫu hứng nói với anh đó, anh lại vẫn nhớ?

Thầm mến tựa như mứt quả. Bao lấy vỏ bọc đường ngọt ngào khi thích một người, nhưng chỉ cần cắn, thì sẽ ăn được tư vị vừa chua vừa chát.

"Cậu ấy không hề lạnh lùng giống như trong tưởng tượng của cô, giống như đối với toàn thế giới đều không cảm thấy hứng thú vậy. Điểm nhạy bé nhất của cậu ấy, không chỉ là vị giác, còn có tình cảm của cậu ấy. Khả Tụng, Giang Thiên Phàm thổ lộ với cô như thế nào?"

Mắt bác sĩ Tạ giống như biển sâu không nhìn thấy đáy, ảnh ngược ra nội tâm của cô.

"Anh ấy nói anh ấy thích tôi."

"Nét mặt của cô giống như cũng không khẳng định vậy. Là bởi vì cô còn thích người khác, hay hoặc giả là bởi vì ‘ Tôi thích em ’ cũng không phải điều cô thực sự muốn nghe?"

Lâm Khả Tụng nuốt xuống nước miếng.

Cô vẫn còn đang thầm mến Tống Ý Nhiên sao? Vừa nhìn thấy tin nhắn của anh, cô vẫn sẽ theo bản năng mỉm cười. Mỗi lần bị anh đến gần tim vẫn sẽ đập nhanh như cũ.

Nhưng còn Giang Thiên Phàm?

Khi anh nhích lại gần cô thì không chỉ là nhịp tim, giống như toàn bộ thế giới đều ùa về phía cô.

"Không cần vội vã trả lời tôi. Bởi vì biết rõ tâm ý của mình mới là phương thức đáp lại đối phương chính xác nhất. Đến lúc cô đã chuẩn bị xong, lại đi hỏi chính xác vấn đề kia. Chỉ có hỏi chính xác vấn đề, mới có thể lấy được đáp án chính xác."

"Vấn đề gì?"

Bác sĩ Tạ cười không đáp, lịch sự xoa xoa miệng, đứng dậy: "Cám ơn bữa trưa của cô, hết sức ngon miệng."

Khi bác sĩ Tạ rời đi, chỉ còn sót lại một mình Lâm Khả Tụng ngồi ở trước bàn, tất cả đều yên tĩnh lại.

Giống như đêm bạc màu đó lại sống lại một lần nữa.

Đầu lưỡi của cô còn lưu lại hương vị ngọt chua sau chát của Băng Đường Hồ Lô.

Còn có dưới đèn đường, gò má của Giang Thiên Phàm.

Vừa lúc đó, điện thoại của Lâm Khả Tụng vang lên, cô theo bản năng lấy ra xem, tên của "Tống Ý Nhiên" đang lóe lên, ngón tay của cô run lên, điện thoại di động rơi xuống đất.

"Má ơi!" Lâm Khả Tụng vội vàng nhặt nó lên, "Này, Tống Ý Nhiên?"

"Anh đã tiến vào cùng một khu biệt thự với em."

"......" Hai giây sau, Lâm Khả Tụng mới phản ứng lại được, "Không phải chứ? Anh thật sự vẫn mua biệt thự?"

"Anh thuê. Còn dư lại hơn một tháng nữa, anh đặc biệt đến cùng em. Như thế nào, đầy nghĩa khí sao?"

Trong khoảng thời gian ngắn Lâm Khả Tụng cũng không biết nói cái gì cho phải.

Người này vốn dĩ là như vậy, khi cô la hét muốn anh giúp bận rộn gì đó, thì anh giống như bị chứng mau quên vậy.

Nhưng khi cô không hề ôm hy vọng gì với anh nữa, thế nhưng anh lại luôn có thể làm cho cô bất ngờ.

Ngay sau đó, mã số của một ngôi biệt thự bị truyền đến điện thoại di động của cô, xem ra còn rất gần biệt thự của Giang Thiên Phàm.

"Anh vẫn còn chưa ăn cơm trưa đâu, không phải em muốn tham gia ‘ Đầu bếp xuất sắc’ sao? Tới bộc lộ tài năng đi."

"Anh mua đồ ăn sao? Em bộc lộ tài năng cho anh xem?"

"Có a, trái cà chua cùng trứng gà."

"Thành, anh chờ đi!"

Lâm Khả Tụng không thật sự tin tưởng Tống Ý Nhiên sẽ để cô làm trứng chiên cà chua cho anh. Chắc chắn khi cô đến biệt thự của anh, là có thể thấy một nhóm bạn bè không tốt giơ bia lên ôm mỹ nữ.

Lâm Khả Tụng nói cho Meire cô đi gặp bạn mới dọn tới.

"Dĩ nhiên có thể, đây là tự do của cô mà. Chẳng qua không nên về quá muộn, tiên sinh hi vọng cô đặt nhiều tinh lực nghiên cứu kỹ thuật nấy nướng, đừng làm cho cậu ấy thất vọng."

"Tôi biết rồi! Đi một lát sẽ trở lại!"

"Tiểu bánh bao, cô nói bạn mới dọn tới là vị nào vậy?" Meire giống như tùy ý hỏi.

"A, là bạn thân cùng sang đây với tôi. Chẳng qua là anh ấy sang đây du học."

Lâm Khả Tụng đổi giầy xong, liền đi ra ngoài.

Meire nhìn theo bóng lưng cô rời đi, bấm một số điện thoại.

Tống Ý Nhiên cũng không có thuê một biệt thự rất lớn, khi Lâm Khả Tụng đi tới, mới phát hiện gia cụ trong biệt thự không sai biệt lắm với đồ dùng của Tống Ý Nhiên ở trong căn hộ ở Manhattan.

Hôm nay nhìn qua Tống Ý Nhiên rất hưu nhàn, mặc áo len màu nâu nhạt, quần jean màu xanh đen, đi dép, khẽ mỉm cười, cặp mắt kia dễ dàng đẩy loạn tiếng lòng cô.

"Vào đi."

"Không thể nào chứ? Anh đem cả gia cụ ở bên kia đến hả? Anh cũng không ngại ép buộc?"

"Đồ đạc anh dùng quen rồi sẽ không dễ dàng đổi. Đổi sẽ không ngủ được. Hơn nữa thôi......" Tống Ý Nhiên cố ý kéo dài âm thanh, "Chỉ cần có thể thường nhìn thấy em, ép buộc thế nào anh cũng không ngại."

Anh đưa mặt mình gần sát lại, Lâm Khả Tụng cố làm vẻ ghét bỏ đẩy mặt anh ra, "Anh thôi đi, không phải nói đói sao? Phòng bếp ở đâu, em làm món ‘ canh đỏ địa ngục’ cho anh!"

Nhắc tới cái này, Tống Ý Nhiên không thể nín được cười: "Em có tin không, cho dù em làm đồ ăn có khó ăn đến thế nào, anh đều sẽ ăn toàn bộ."

"Anh cứ chờ đi, em lại không thể nào làm ra món gì khó ăn như vậy nữa rồi."

Khi Lâm Khả Tụng tiến vào phòng bếp không tới ba mươi giây, chỉ nghe thấy cô gọi: "Tống Ý Nhiên! Muối đâu? Đường đâu? Gia vị đâu?"

Tống Ý Nhiên dựa vào cửa phòng bếp, từ từ nói: "Nha...... Quên mất."

"Sao anh không đem đầu mình cũng quên luôn đi hả?" Lâm Khả Tụng hầm hừ nói.

Tống Ý Nhiên cười: "Em có biết lời em vừa nói giống như kiểu người vợ anh đã kết hôn nhiều năm hay không?"

Lại tới lại tới, người này lại đùa kiểu không tim không phổi với cô như vậy nữa.

"Vậy làm món trứng chiên cà chua không có gia vị cho anh, anh phải ăn hết cho em!"