Tìm Lại Yêu Thương Ngày Xưa

Chương 14: chương 3.2





- Hay không?
- Rất đặc sắc – Cô thản nhiên đáp.
- Anh cũng nghĩ vậy – Vũ Phong cũng đắc chí gật đầu, tay xoa xoa má đã bị đỏ hồng in dấu bàn tay trên mặt cậu.
Ngọc Loan nghe xong thì cảm thấy nóng máu, cái tên đàn ông lăng nhăng này, quen một lượt con gái rồi lại bỏ rơi con người ta một lượt. Còn tỏ vẻ thích thú nữa chứ, đúng là đáng ghét vô cùng. Cô nhịn không được bèn liếc anh nói:
- Đáng lí ra nên dùng axit thay vì mấy cái tát, cái đó còn đặc sắc hơn .
Dù cô ác ý nói như thế nhưng Vũ Phong chỉ cười lớn rồi xoa đầu cô như đứa trẻ, sau đó giành lấy bịch bánh trên tay cô bắt đầu ăn một cách ngon lành.
Thái độ của anh, khiến Ngọc Loan tò mò vô cùng, cô khẽ liếc nhìn anh nửa muốn hỏi, nửa lại sợ rước phiền phức vào người. Chỉ sợ anh lại lôi cô vào mấy chuyện điên khùng của anh nửa.
Nhưng chờ hoài không thấy anh phản ứng gì. Cô bèn lén lút quay mặt lại nhìn anh, thấy Vũ Phong có vẻ an nhàn vô cùng, ăn bánh.
- Xong hết rồi chứ? – Cô cáu giận hỏi, đột nhiên bị lôi đến đây để xem mấy chuyện vô vị này, cô cảm thấy bực dọc vô cùng, muốn ra về lại gặp ngay cái vẻ nhàn rỗi thật là chướng mắt của anh.
Vũ Phong chậm rãi phủi tay sạch sẽ rồi đưa tay lên trước mặt xem giờ. Hành động chậm chạp của anh khiến Ngọc Loan tức giận vô cùng.

- Hình đâu? – Cô xè tay trước mặt của Vũ Phong yêu cầu.
- Hình gì? – Vũ Phong nhún vai làm ra vẻ không hiểu cô hỏi gì cả
- Hình hồi nhỏ của em anh giữ – Ngọc Loan trợn mắt nhìn Vũ Phong đáp.
- À ….- Vũ Phong vỗ trán làm như vừa nhớ ra, rồi nheo mắt nhìn cô đầy ý châm chọc – Hình từ lúc nhỏ, em nghĩ bây giờ anh vẫn còn giữ sao?
- Anh…anh….- Ngọc Loan tức giận chỉ tay vào Vũ phong nói không nên lời, hóa ra anh ta lừa cô.
- Đi thôi, để chuộc tội, anh đãi em ăn một bữa no say – Vũ Phong đứng dậy kề tay vô cổ cô kéo đi.
Nhưng Ngọc loan đâu có tâm trí hay bụng dạ nào để ăn, cơ cảm thấy sự tức giận dâng cao lên tận ngực, hơi thở bị dồn nén cuối cùng bùng phát ở giây phút cô hất tay Vũ Phong ra người mình.
- Này em sao thế – Vũ Phong nhìn cô la lên hỏi.
- Anh là đồ khốn – Ngọc Loan ghiến răng mắng một câu rồi quay lưng bỏ đi.
Nếu có thể cô thật sự muốn lao đến đánh cho anh một trận nhừ tử , không ngờ cô ngốc nghếch đến nỗi đi tin lời anh như thế. Chờ anh một buổi , phí mất thời gian quý báu của mình, cô đúng là quá ngốc mà. Nhưng đối với hạng người nhìn vào là biết hạ lưu như anh thì có tranh cãi chỉ tổ làm phí thời gian thêm mà thôi.
Cho nên cô quyết định thà rằng bỏ ra về còn hay hơn, từ nay về sau, nhất quyết không thèm nhìn mặt hắn ta nữa. Tuyệt đối không dính líu đến hạng người như anh ta nữa.
Ngọc loan tự dặn lòng mình như thế.
Nào ngờ cô vừa đi được vào bước thì phía sau lưng vang lên tiếng cười khúc khích, sau đó nghe tiếng Vũ Phong nói qua điện thoại:
- A lô, mẹ à, có đúng là tấm hình bé gái đó là của con gái chú Nam không hả mẹ. Hình như tên Ngọc Loan đúng không ạ.
……
- Đúng là em ấy hả mẹ.
……

- Dạ con biết rồi…..
Ngọc Loan nghe xong thì dừng bước, khi nghe Vũ Phong kết thúc cuộc nói chuyện, cô quay đầu nhìn lại anh. Nào ngờ Vũ Phong đang ngồi thảnh thởi ở ghế đá, hai chân sải dài đầy ung dung, trên môi nở một nụ cười đắc ý nhìn cô. Trên tay anh là tấm hình hồi bé tí của cô, tay anh lắc lắc tấm hình trước mặt cô như khiêu khích như châm chọc.
Ngọc loan tức giận, Vũ Phong rõ ràng là cố ý trêu cô mà. Cô đứng im nhìn tấm hình trên tây Vũ Phong hồi lâu rồi nhanh chóng lao về phía anh quyết tâm đoạt lại tấm hình của mình bằng mọi giá.
Vũ Phong như đoán biết trước cô sẽ lao đến, anh vội vàng đứng lên, giơ cao cánh tay cầm tấm hình lên cao, khóe môi nhếch lên đầy thách thức chờ cô đến.
Ngọc Loan cao 1m66, cô được xem là có chiều cao khá chuẩn, nhưng so với người cao 1m84 như Vũ Phong thì quả thật là một trời một vực. Nội việc đứng bên cạnh, cô thua anh cả cái đầu rồi, cho nên dù cô có nhón gót chân, hay nhảy lên cao thế nào cũng không tài nào với tới được.
Trong khi mặt cô đỏ bừng, thở hổn hển thì Vũ Phong cứ ung dung giơ một cánh tay lên cao, thỉnh thoảng chỉ nhón chân một cái, vậy mà Ngọc loan đành chịu khuất phục trước anh.
Đến cả một góc hình, cô cũng không thể chạm tay đến được.
Ngọc Loan quyết tâm cướp lại lần cuối tấm hình trong tay Vũ Phong, cô nắm chặt vạt áo trước ngực anh, nhảy lên một cái, nhưng Vũ Phong đã nhón người lên , khiến Ngọc Loan mất đà trượt ngã về phía sau, tay cô đang nắm chặt áo Vũ Phong, cho nên kéo theo cả anh cùng ngã xuống đất.
Vũ Phong vì đang vui vẻ trêu chọc Ngọc Loan, thấy cô ngã muốn đỡ lấy cô, nào ngờ bị cô kéo theo, lại vừa nhón chân lên nên nhất thời mất thăng bằng, không trụ vững thế là ngã theo Ngọc Loan.
Ngọc Loan bị té, cứ tưởng lần này sẽ tiêu , vì cô biết mình còn kéo theo cả Vũ Phong nữa, cả thân hình cao lớn nặng như chì của anh mà ngã lên cô thì đúng là rất thê thảm.
Cô nhắm mắt lại chờ đợi một cơn đau ập đến, nhưng chỉ có chút ê ẩm mà thôi, hoàn toàn không có sự đau đớn như trong tưởng tượng. Cứ nghĩ đầu sẽ bị va đập mạnh xuống đất, không ngờ lại được một cánh tay khỏe mạnh đỡ lấy. Chỉ có điều cả thân hình của Vũ Phong đúng là đè ập lên cô, môi anh cũng đập lên môi cô, răng hai người va đập vào nhau gây nên một trận đau ê ẩm.
Sau mấy giây choáng voáng, cả hai mới bừng tĩnh, bốn mắt lập tức chạm nhau. Một tay cô còn đang nắm chặt lấy vạt áo của Vũ Phong, nhưng Vũ Phong thì một tay đỡ lấy đầu cô, một tay thì lại đang đặt trên ngực của cô.
Cảm giác mềm mại từ ngực cô truyền đến khiến tay Vũ Phong như có một luồng điện đi ngang làm cho nó nóng lên muốn phỏng. Nhất là anh nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt của cô, càng khiến anh bấn loạn hơn.

Dù cách một lớp áo, nhưng Ngọc Loan vẫn cảm giác được độ nóng của bàn tay Vũ Phong đang đặt trên người mình. Cô nhìn thấy trong đôi mắt Vũ Phong một sự bối rối, dù là thế nào thì với tình huống này, thật đúng là khiến người ta không biết phải phản ứng tiếp theo thế nào.
Dù không phải là nụ hôn thật thụ, dù rằng đó là một sự va đập đến nỗi khiến răng đau ê ẩm, nhưng cảm giác mờ môi mềm mại, hơi thở nồng nàn phả ra, cộng với sự tiếp xúc thân thể quá đỗi gần này, khiến cho cả hai người gần như bị đóng băng tại chỗ, chỉ có thể đưa mắt nhìn nhau, mà quên mất nên làm gì tiếp theo sau đó.
Mãi cho đến khi một em bé nhìn thấy hai người họ nằm lên nhau dưới đất, mới lớn tiếng nói:
- Mẹ ơi, hai anh chị đó bị té kìa.
Người mẹ từ nãy giờ không nhìn thấy hai người họ, nghe tiếng con trai nói mới nhìn qua, thấy cảnh như vậy lập tức hiểu lầm. Vội bế con trai lên nói nhỏ rồi bỏ đi:
- Không phải đâu con, hai anh chị ấy đang yêu nhau đấy. Con đừng bắt chước nha, đây là công viên đó.
Ngọc Loan càng nghe thì gương mặt cô càng đỏ bừng lên đầy xấu hổ, tim cô đập loạn cả lên. Vũ Phong lúc này cũng đã bừng tĩnh, vội vàng đứng bật dậy. Sửa soạn lại quần áo của mình.
Cả hai người đứng quay lưng lại với nhau, xấu hổ khiến hai người không biết nên nói gì nữa.
Đọc tiếp Tìm lại yêu thương ngày xưa – chương 3.3