Tìm Thấy Bắc

Chương 21: Phiên ngoại 51 – 55




51.

Tới cuối năm, mấy ngày này Trần Trác vẫn luôn tan tầm muộn, chính là Ký Tiểu Bắc hoàn toàn không hỏi hắn tại sao lại tan tầm muộn như vậy,

Trần Trác nói bóng nói gió: Cuối năm thật bận rộn a.

Ký Tiểu Bắc: Đúng vậy, mỗi tối anh đều về muộn.

Trần Trác: Vì cái gì em cũng không hỏi anh xem tại sao anh lại về muộn như thế.

Ký Tiểu Bắc: Vậy tại sao anh lại về muộn như thế?

Trần Trác:… Lễ thường niên cuối năm, phòng anh muốn luyện tập tiết mục, khiêu vũ.

Ký Tiểu Bắc: Vậy anh cố gắng lên a!

Trần Trác:…

Lại qua mấy ngày, Trần Trác nhịn không được nhắc tới chuyện này.

Trần Trác: Sao em không quan tâm tới chuyện anh nhảy như thế nào?

Ký Tiểu Bắc: Vậy anh nhảy như thế nào?

Trần Trác: Phối hợp với bạn nhảy rất ăn ý.

Ký Tiểu Bắc: Hả? Còn có bạn nhảy? Em nghĩ các anh nhảy giống ngoài quảng trường.

Trần Trác thêm mắm thêm muối: Không phải, là kiểu một nam một nữ, ôm eo bá vai.

Ký Tiểu Bắc: Ồ…

Trần Trác: Em ồ một cái liền xong rồi? Cũng không ăn chút dấm nào sao?

Ký Tiểu Bắc: Sau khi gặp qua bạn đại học của anh lần trước, em đã nghĩ rất nhiều! Anh cũng không thích nữ, tại sao em phải ăn dấm chua?

Trật tự rõ ràng, logic chặt chẽ, Trần Trác thiếu chút nữa bị thuyết phục.

Vì vậy qua mấy ngày, hắn đổi sang cái khác.

Trần Trác: Bọn anh sửa lại tiết mục của buổi lễ cuối năm, biến thành nam nhảy cùng nam.

Ký Tiểu Bắc: Hả? Nam cùng nam? Cũng phải ôm eo bá vai?

Trần Trác: Đúng vậy.

Ký Tiểu Bắc có chút nóng nảy: Vậy… vậy diễn cùng anh có soái hay không?

Trần Trác: Soái a, lần trước anh với cậu ta không quen lắm, mấy ngày nay sắp xếp tiết mục mới quen thân.

Ký Tiểu Bắc: Ồ…

Buổi tối sau khi Trần Trác đánh răng xong vào phòng, Ký Tiểu Bắc đã ngủ rồi. Trần Trác ngồi xuống bên cạnh giường, Ký Tiểu Bắc nửa tỉnh nửa mơ hỏi: Anh ta thật sự rất soái sao?

Trần Trác mừng muốn chết rồi, sao lại có người lúc thức không ăn dấm, lại ghen trong mộng: Không soái bằng em, yên tâm đi.

Nghe hắn nói xong, Ký Tiểu Bắc lập tức trở mình, cảm thấy mỹ mãn ngủ o o.

52.

Trước kia khi Ký Tiểu Bắc ở một mình, nhân viên trong chung cư sẽ định kỳ đến cửa phục vụ cậu, giúp cậu giải quyết một số vấn đề bản thân không giải quyết được, ví dụ như cắt móng tay vv.

Lúc sau cậu và Trần Trác dọn đến chung cư mới, bởi vì có Trần Trác chăm sóc, cũng không đi đăng ký phục vụ. Ban đầu không có cảm giác gì, sau khi qua một đoạn thời gian móng tay chậm rãi mọc dài, chính là Ký Tiểu Bắc không có ý định nói với Trần Trác.

Cậu gọi điện cho dì nhỏ xin giúp đỡ, hẹn lúc Trần Trác đi làm. Không nghĩ tới dì nhỏ cả một tuần đều không có nhà, càng không nghĩ tới dì nhỏ đã gọi điện cho Trần Trác, phái nhiệm vụ cho hắn.

Kỳ thật Trần Trác có chút nghĩ mãi không ra, vì cái gì Ký Tiểu Bắc bỏ gần tìm xa, không trực tiếp xin hắn giúp đỡ.

Vì vậy sau khi Trần Trác về nhà cố ý không chủ động nói, hỏi trước: Em có chuyện gì muốn nói với anh không?

Ký Tiểu Bắc: Không có a…

Cả ba ngày đều là như vậy, lúc ngủ móng vuốt nhỏ kia của Ký Tiểu Bắc còn cào nát lưng Trần Trác. Đến ngày thứ tư, Ký Tiểu Bắc không cẩn thận gãi ra một đường ở trên cánh tay mình.

Vì vậy Trần Trác quyết định cưỡng chế thi hành, bắt lấy hai cổ tay cậu ấn cậu vào ngực, cắt móng tay cho cậu. Móng tay Ký Tiểu Bắc nhỏ nhỏ tròn tròn, mỗi móng tay đều có một mặt trời nhỏ. (*小太阳 cái phần trắng trắng chỗ đầu móng tay ak.)

Trần Trác cầm tay cậu: Lần sau nói thẳng với anh, cắt móng tay còn phiền dì nhỏ đi một chuyến, có xấu hổ hay không?

Ký Tiểu Bắc cào cào lòng bàn tay hắn: Bảo anh cắt mới xấu hổ a.

Trần Trác cắt cho cậu một móng liền ở trên ngón tay thon thon hôn một cái: Không xấu hổ, ngoan.

53.

[ Bạn trai sẽ rất làm nũng là một loại trải nghiệm như thế nào?]

Cảm ơn đã hỏi*. Thật nhiều người tìm tôi trả lời vấn đề này, nói thật tôi đã nghĩ nửa ngày. Phải nói thế nào đây, lúc đầu tôi cũng cảm thấy em ấy thích làm nũng, lúc sau phát hiện em ấy nói chuyện với ai đều là mềm mềm nhão nhão như thế, căn bản không phải đang làm nũng với tôi.

(*谢邀 tạ yêu: tỏ vẻ lúc người khác xin trả lời vấn đề thì khách khí đáp lại.)

Rất buồn bạn có biết không! Bởi vì này liền có nghĩa, em ấy sẽ làm nũng đối với dì hàng xóm dưới lầu, sẽ làm nũng với bảo vệ chung cư, sẽ làm nũng với đồng nghiệp của tôi, sẽ làm nũng với tỷ tỷ order ở tiệm trà sữa…

Cho nên vấn đề này, tôi rất khó trả lời, không bằng chia sẻ mấy chuyện xấu mà em ấy làm ra đi.

Liền vào tuần trước hai chúng tôi cãi nhau, nguyên nhân cãi nhau là em ấy nấu cơm bị phỏng tay. Bởi vì một vài lý do tôi không muốn em ấy bận rộn mấy chuyện trong phòng bếp khi ở nhà một mình, chính là em ấy không nghe, vì vậy hai chúng tôi cãi nhau một trận.

Em ấy thề với trời hôm nay tiếp tục để ý tới tôi chính là heo. Tôi nói, ai nói chuyện với ai trước là heo, kết quả đến chín giờ em ấy nhịn không nổi trước.

Tôi ngồi trên ghế sô pha xem tivi, em ấy dùng một loại góc độ tinh xảo, chui đầu vào trong khuỷu tay tôi.

Em ấy đưa tay sờ sờ mặt tôi, tôi cố ý không để ý tới em ấy.

Em ấy sờ sờ cổ tay, tôi còn không động.

Tiếp đó em ấy sờ một đường xuống dưới…

Tôi hít sâu một hơi, nắm lấy cổ tay em ấy: Mới mấy tiếng liền chơi lưu manh?

Em ấy đặc biệt vô tội nói: Anh nói trước anh là heo!

Tôi làm bộ đánh vào lòng bàn tay cậu: Em muốn làm gì?

Em ấy tiếp tục giả vờ vô tội: Em tìm nơi nóng nhất để làm ấm ấm tay.

Tiếng địa phương của em ấy thích nói lặp từ*, bình thường em ấy vẫn thích nói như vậy, đáng yêu muốn chết, ví dụ như vỏ vỏ cua, thịt thịt cua. Nhưng mà tôi hoài nghi nói ấm ấm tay này là em ấy cố ý.

(*Nguyên văn 叠词 trùng lặp chồng.)

Vì vậy tôi rất am hiểu lòng người* mà dùng nơi nóng nhất này làm ấm cái khác của em ấy.

(*善解人意 thiện giải nhân ý.)

54.

[Bạn trai thích hôn là một loại trải nghiệm như thế nào?]

Không mời mà tới. Thực sự không giấu giếm, trong nhà nuôi một yêu quái hôn hôn.

Bởi vì tôi lớn hơn em ấy bảy tuổi, cơ hội làm quen ban đầu có chút giống với hẹn hò trực tuyến, cho nên thời điểm vừa xác định quan hệ, tôi vẫn luôn (giả bộ) rất rụt rè, sợ bản thân làm sợ người bạn nhỏ.

Nói chuyện yêu đương giống như học sinh trung học yêu sớm, lúc nắm tay tôi còn hỏi em ấy có thể nắm hay không, em ấy vẻ mặt không hiểu ra sao hỏi vì cái gì không thể, anh là học sinh tiểu học sao? Tôi vô ngữ cứng họng…

Nụ hôn đầu tiên cũng là em ấy nói ra, đây là lần đầu tiên yêu quái hôn hôn lộ rõ bản tính ở trước mặt tôi. Em ấy đặc biệt thích hôn, mỗi ngày rời giường đều phải hôn, ngủ phải hôn, trước khi tôi đi làm phải hôn, tôi tan tầm về nhà, chuyện đầu tiên em ấy làm chính là quấn lấy tôi hôn hôn.

Có đoạn thời gian, hôn biến thành tiền tệ thông dụng trong nhà. Khi đó em ấy vừa học nấu cơm, nấu một nồi cháo hải sản lớn, bốn nụ hôn bán một chén cháo cho tôi. Sau khi chơi nước xong, em ấy bắt đầu chặn trước cửa phòng rửa tay, muốn thu ba nụ hôn làm tiền qua đường; giấu đồ sạc pin điện thoại của tôi, năm nụ hôn mới bằng lòng trả cho tôi; giúp tôi đánh răng rửa mặt, thu mười nụ hôn phí phục vụ…

Lần đầu tiên tôi đi công tác, buổi tối vẫn luôn nói chuyện phiếm qua video với em ấy. Em ấy buồn ngủ đến mắt đều sắp mở không ra, vẫn là không chịu cúp máy. Thật vất vả dỗ em ấy ngủ, em ấy nói muốn hôn ngủ.

Tôi hôn một cái với camera, em ấy hỏi tôi hôn chưa? Tôi nói hôn rồi a. Em ấy nói anh hôn như thế nào không có tiếng a, không tính, làm lại. Tôi có chút xấu hổ, lại hôn một cái vào màn hình, em ấy nói quá nhẹ, không nghe được. Cứ lặp đi lặp lại bốn năm lần như vậy, cuối cùng em ấy cũng hài lòng. Kết quả một giây trước vừa nói ngủ ngon với tôi xong, một giây sau liền nghiêng đầu ngủ rồi…

Ài, bạn nói cái này ai chịu nổi a, một ngày nào đó cũng sẽ bị yêu quái hôn hôn ép khô rồi.

55.

Thời điểm Ký Tiểu Bắc vừa thẳng thắn thành khẩn quan hệ với dì nhỏ, trong nhà kích động nhất chính là em gái cậu, lôi kéo cậu hỏi chuyện yêu đương của bọn họ, còn tặng cho Ký Tiểu Bắc một hộp quà lớn, nói là quà tân hôn.

Ký Tiểu Bắc sờ sờ cái hộp gói kín mít, sợ mình xé rách không dán lại được, nghĩ chờ Trần Trác về cùng nhau mở.

Ký Tiểu Bắc: Em gái tặng quà cho chúng ta, mở ra nhìn xem!

Đóng gói đặc biệt kỹ, Trần Trác mở cả buổi, phát hiện bên trong có nguyên một bộ đồ dùng, đầy đủ mọi thứ, từ dầu bôi trơn, đến… đắp mông*???

(*臀膜 lần đầu tiên t bít thứ này lun í:))))

Con gái bây giờ sao lại cởi mở như vậy a…

Ký Tiểu Bắc lắc lắc cánh tay hắn: Cái gì vậy?

Trần Trác lúng túng hắng giọng một cái: Cà vạt, kẹp cà vạt cùng khuy măng sét *. (*袖扣)

Hắn cảm thấy nếu như nói thật, Ký Tiểu Bắc nhất định sẽ xấu hổ chết, cho nên thuận miệng nói dối, vội vàng đậy hộp lại.

Ký Tiểu Bắc tin là thật: Ồ, xem ra còn rất đứng đắn, chính là không dùng đến a.

Chuyện này cứ trôi qua như vậy, hơn một tháng sau, Ký Tiểu Bắc cùng em gái trộm đi ăn lẩu.

Em gái vẻ mặt vui vẻ: Anh, món quà lần trước em tặng anh đã dùng chưa? Cảm thấy thế nào?

Kỳ thật Trần Trác đi làm cũng rất ít mặc âu phục, chính là nếu nói chưa dùng lại không tốt lắm, dù sao cũng là tấm lòng thành của em gái.

Vì vậy Ký Tiểu Bắc rất nghiêm túc trả lời: Kỳ thật anh không dùng được, đều là Trần Trác dùng, anh ấy còn bảo anh phải cảm ơn em, nói anh ấy rất thích.

Em gái hoảng sợ làm rớt miếng cá viên vừa gắp xuống đất, bắt đầu cảm thấy kính nể đối với người anh cánh tay nhỏ bắp chân nhỏ này.

Một đoạn thời gian rất dài về sau, em gái đều có một sự hiểu lầm to lớn đối với hai người bọn họ. Mỗi lần gặp mặt, Trần Trác đều rất phiền muộn, cảm thấy ánh mắt của em gái nhìn hắn tràn đầy… trìu mến?