Tình Anh Lấp Lánh Tựa Ánh Sao Trời

Chương 30: Phát Hiện.




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Mai đã dần quen với công việc nên đã bớt bối rối khi ngồi trước đống giấy tờ dày đặc trên bàn. Cô nhìn đồng hồ trên tường, 12h đã điểm từ lâu, vậy mà lúc này cô còn chưa thể rời khỏi nơi này. Làm một người đứng trên đỉnh cao quyền lực sẽ được hưởng thụ những đãi ngộ và sự sùng kính của mọi người. Nhưng đổi lại, mệt mỏi và áp lực ập đến cũng nhiều không kém.


Có điều Dương Mai thích cảm giác đó, sự mệt mỏi và nỗi áp bách ấy đều đáng tự hào, đáng để cô trả giá tất cả mọi thứ. Kể cả khi, "thứ" ấy bao gồm cả tình cảm của cô, từ tình chị em, cho tới tình yêu trai gái!


"Chị Mai!" Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, mấy giọng nữ ríu rít như chim Vành Khuyên líu lo "Chị còn chưa nghỉ sao? Bọn em mua đồ ăn trưa cho chị này!"


"Chị đừng cố quá!" Một người khác nịnh thêm vào "Công việc lúc nào xử lý chẳng được chứ, bữa trưa cả ngày chỉ có một lần! Chị nghỉ tay ăn trưa đã được không?"


"Bọn em mua món chị thích đấy! Chị qua phòng nghỉ cùng ăn với chúng em nhé!"


"Cảm ơn!" Dương Mai nói vọng ra, lập tức đứng dậy đi ra ngoài mở cửa. Bên ngoài tập hợp gần như đầy đủ nhân viên của phòng thư kí - trợ lý. Mấy nam thanh nữ tú trí não siêu việt đều đang nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ tựa như cung phi mong được hoàng thượng thị tẩm.
Dương Mai rất hưởng thụ cảm giác này, cô sung sướng gật đầu, vui vẻ "Chúng ta cùng đi đi!"


"Tốt quá!" Mấy cô nhân viên đều nhao lên thở phào "Còn sợ chị lại làm việc nữa, lần nào chị cũng từ chối bữa trưa làm bọn em sợ lắm!"


"Phải đó, không tốt cho dạ dày của chị đâu!"


"Ai da! Chị Mai ăn uống thất thường, làm việc mệt mỏi như vậy mà làn da vẫn căng mọng và trắng mịn quá, chị có dùng kem dưỡng gì không?.."


"Hư, chị Mai đẹp từ lâu rồi giờ cô mới biết à?"


"Phải đó, phải đó, chị ấy.."


Những lời ca tụng có cánh cứ như vậy bay bổng xung quanh Dương Mai. Cô không chen vào, cũng không ngăn cản, mặc kệ bọn họ muốn tâng bốc mình đến đâu thì đến. Lâu lâu mới có một dịp như vậy, không nên làm mất hứng của người khác, và cũng là hứng của chính mình nữa!


Phòng nghỉ của công ti khá rộng rãi, bình thường nơi đây còn kiêm thêm làm phòng nghỉ trưa của một vài người nên bày trí trong phòng không tránh được sự ấp áp tựa như một căn nhà nhỏ. Một bàn lớn quây quanh tivi màn hình phẳng treo trên tường. Mấy chiếc giường nho nhỏ kê san sát cạnh cửa sổ có tầm nhìn phóng ra toàn thành phố. Bồn hoa rực rỡ sắc hương, chậu cây cảnh xanh mát.. Ừm, đúng ra rất thoải mái!
Dương Mai vẫn là tâm điểm chú ý, cô ngồi giữa đám người nhìn mấy kẻ nịnh hót này thi nhau nhấc những món ăn ra khỏi những khay giữ nhiệt. Vài món là đồ cao cấp cô ưa thích, phải xếp hành hoặc đặt trước mới có thể mua được. Còn đâu đa phần đều là hàng ngon ở những cửa hàng có tiếng. Xem ra lấy lòng cũng chuyên nghiệp lắm, đầu tư kĩ đến mức này cơ mà!


"Chị Mai, mấy món đạm bạc thôi.." Một người đưa bát đũa sạch sẽ đến cho cô "..Chị đừng chê nhé!"


"Tâm sức của mọi người sao tôi dám chê chứ?" Dương Mai gắp đồ ăn, cắn thử một miếng. Lúc này mọi người mới dám cầm bát đũa của mình lên, lớn tiếng mời cô sau mới dám ăn "Ngon lắm, mọi người tự nhiên đi!"


"Ngon thật! Chị Mai ăn thử món này đi!"


"Ôi, ăn cái này mà có cafe con hồ ly kia pha nữa thì tuyệt!"


"Công nhận! Nó pha trà cũng ngon nữa.. Ai.. Nhắc nó làm gì chứ? Nghĩ tới nó lại cảm giác khó ăn!"


"..." Con hồ ly? Hồ ly nào vậy? Dương Mai mới đắm mình trong công việc có mấy ngày mà đã bỏ qua mất chuyện thú vị gì à? "Mọi người đang nhắc tới ai thế?"


"Chị Mai không biết nó à?" Một cô gái tái mặt, dường như nghĩ tới chuyện gì đó đáng sợ lập tức nhỏ giọng "Chị Mai ơi, con nhãi mới được phó tổng Lâm nhận vào làm cách đây mấy tuần. Nó gớm lắm đấy, quyến rũ kiểu gì để ông Lâm cho làm chân trà nước đưa nhận tài liệu mà lương cao chót vót!"


"Quyến rũ được cả ông Lâm?" Có người như vậy à? Cô nhớ không nhầm thì ông này thuộc thế giới thứ tư cơ mà. Ngoài bản thân ra lão có yêu ai quái đâu, tự dưng lòi ra một cô gái có thể xoay lão như vậy? Ai da, thú vị ghê, Dương Mai có nên mua chuộc cô ta, khiến cô ta giúp mình quấy nhiễu lão không ta? "Ghê gớm nhỉ? Chắc xinh đẹp lắm hả? Có trẻ không?"


"Ghê chứ chị!" Cô gái bên cạnh bĩu môi "Xinh bình thường nhưng ngọt như mía, anh nào cũng thích!"


"Dạo này cô ta hay qua lại chỗ quyền chủ tịch lắm đấy chị!" Một người khác thêm vào "Em sợ cô ta muốn câu luôn anh Tuấn ấy, chị Khả không ở công ti, ai biết được kẻ không biết xấu hổ như cô ta sẽ làm ra chuyện kinh khủng gì!"


"Qua lại chỗ Lê Tuấn?" Dương Mai nhíu mày, nỗi nghi hoặc trong lòng cô nổi lên như sóng dậy. Lê Tuấn là đồng minh đáng tin cậy, nhưng trong chuyện tình cảm cô thật sự không dám chắc. Nếu anh đã phản bội Dương Khả được một lần thì với cô chắc chắn cũng có thể! Chưa kể Dương Khả còn là vợ anh ta, còn cô, cô là gì chứ?
Nheo mắt nghĩ lại, Lê Tuấn vốn là người nhu cầu mạnh mẽ. Nhưng đúng thật mấy tuần này anh rất ít khi gọi cô ra ngoài. Trước thì Dương Mai có lẽ sẽ nghĩ vì anh muốn qua mặt đám chó săn Dương Khả, Đông Phong.. giờ nghĩ lại mới thấy nhiều nghi vấn hết sức.
"Cô ta lại to gan thế? Là ai vậy nhỉ? Sao tôi chưa gặp bao giờ?"


"Chị cứ muốn một tách cafe là sẽ biết cô ta ngay thôi!"


"Đúng đấy chị! Thôi chị đừng nghĩ đến con nhãi ấy nữa, ăn mất ngon!"


"Mau ăn đi chị, nguội cả rồi!"


"..."


Dương Mai làm gì còn tâm trí ăn uống chứ, cô còn đang tức điên lên đây này!
Trong lòng lúc nào cũng đinh ninh mối quan hệ giữa cô và Lê Tuấn là lợi dụng lẫn nhau, cộng sinh cùng có lợi. Nhưng phụ nữ luôn mềm yếu như vậy, ở cạnh ai đó lâu ngày tự dưng sẽ nảy sinh tình cảm, ham muốn chiếm hữu. Nghĩ tới chuyện Lê Tuấn có thể đã lén lút cắm sừng sau lưng mình Dương Mai lại có cảm giác tức giận khó hiểu.


Cô kết thúc bữa ăn nhanh chóng sau đó kiếm cớ mệt mỏi trở về phòng. Đám nhân viên ai nấy đều xem sắc mặt của cô, ánh mắt họ trao đổi với nhau Dương Mai đều thấy hết nhưng lại giả như không biết gì. Họ nói với cô về sự xuất hiện của hồ ly tinh kia chắc chắn không chỉ với mục đích cảnh cáo cô nên giúp em gái yêu của mình giữ chồng. Chắc chắn con hồ ly đó đã được ai đó trợ giúp đè đầu cưỡi cổ họ rồi. Và vì sự bao bọc của kim chủ đó mà họ không còn khả năng bắt nạt hay nói xấu con hồ ly đó nữa nên mới tìm cô, hòng nhờ cô trút giận thay.
Dương Mai xuống xem thử cô ta là ai mà bản lĩnh lại lớn đến thế, cũng muốn cảnh cáo cô ta đừng đũa mốc đòi chòi mâm son. Nhưng cô lại không thích bản thân biến thành con cờ của một đám cấp dưới ngu ngốc. Vậy nên lúc này chỉ còn cách chậm rãi chờ đợi, chờ đến lúc đám người kia quên bẵng đi, cô sẽ ra tay.


Thật ra nếu mua chuộc được cô ta làm việc cho mình cũng không tệ. Lê Tuấn cô sẽ tìm cách giữ chặt, còn cô ta chỉ cần tập trung vào phó tổng Lâm là được. Từ bé đến giờ Dương Mai chưa thấy một người phụ nữ nào lọt được vào mắt xanh của lão ta đâu. Nam không ăn nữ không ăn, con người này đúng là kì cục. Giờ chỉ cần nắm được thóp của lão thì sợ gì không chiếm được tập đoàn này? Dương Khả tin tưởng lão như thế cơ mà.. Ai da, nghĩ thôi đã thấy mọi chuyện đơn giản hẳn rồi!


Loanh quanh mãi mới hết nửa buổi chiều, Dương Mai nhìn đống sổ sách trên bàn một cái rồi quyết định đứng lên. Có vài phần cô chưa hiểu hết nên lúc này cần qua chỗ Lê Tuấn yêu cầu anh giảng giải cho mình. Phải tự công nhận cô cũng rất giỏi, Dương Mai từ nhỏ theo học mấy cái điều dưỡng chán chết, ấy vậy mà giờ cô chỉ cần làm quen chút ít đã có thể xử lý thành thạo những giấy tờ phức tạp này rồi. Không phải tự khen chứ cô đúng thật quá thông minh, thông minh tới mức chính cô cũng phải phục cô sát đất!
Ôm đống giấy tờ, Dương Mai chỉnh trang lại một chút rồi nhanh chóng sải bước. Hành lang cao tầng lúc này vắng tanh vắng ngắt, không một bóng người qua lại. Các cửa phòng đều đóng chặt, đằng sau mỗi cánh cửa là một đám người mệt mỏi đang ra sức làm việc, bán mạng cho công ti. Rất nhanh thôi nơi này sẽ thuộc quyền sở hữu của cô. Dương Mai tự an ủi như vậy trong lòng, sung sướng cảm thấy đoạn đường đi từ phòng cô sang chỗ Lê Tuấn ngắn có một mẩu, đi xíu đã xong!


Cửa phòng lớn bằng gỗ, trên cửa có một khung nhôm mạ vàng kim ghi rõ: Quyền chủ tịch Lê Tuấn. Dương Mai không hề chần chừ, đưa tay lên tay nắm cửa xoay một cái, mở bật cửa ra ngoài. Cảnh tượng bên trong đột ngột đập vào mắt khiến cô giật nảy mình đứng sững lại. Hồi lâu trái tim trong ngực mới bình tĩnh lại, tâm trí vốn sục sôi mới yên lặng xuống.


Ở phía sau bàn làm việc, Lê Tuấn vẫn ngồi ung dung, ngả người ra tựa lưng nheo mắt nhìn xuống dưới chân bằng ánh mắt hưởng thụ. Dưới hai chân anh là một cô gái có mái tóc đen nhánh mượt mà. Nếu đứng từ góc độ này của Dương Mai nhìn vào, hai người họ chẳng khác nào đang cùng nhau làm chuyện cẩu thả!


"Chị Mai?" Lê Tuấn nhíu mày nhưng cũng không trách cứ chuyện Dương Mai vào phòng không gõ cửa. Bình thường hai người tới phòng nhau có bao giờ gõ, cứ thế là mở ra đi vào thôi. Lê Tuấn hôm nay cũng hơi bất cẩn thật, trêu đùa Miên Miên mà lại quên không bảo cô kéo chốt trước khi đóng cửa phòng.
Ai da, anh nghĩ hơi nhiều rồi, Miên Miên trong sáng như vậy làm gì có chuyện cô sẽ khóa cửa phòng khi ở riêng với anh chứ? Ha ha ha..
"Miên Miên, nhặt xong hết đống giấy tờ đó chưa? Xong thì mau ra ngoài đi!"


"Dạ!" Miên Miên ngoan ngoãn gật đầu, giọng nói mềm nhẹ như gãi vào lòng khiến Dương Mai không tự chủ được nổi nóng. Ra chỉ là nhặt giấy tờ dưới đất, chắc chắn cô ta bất cẩn làm rơi đồ nên mới bị Lê Tuấn phạt nhặt cho sạch.
Nhưng nhìn mặt Lê Tuấn chẳng có chút cảm giác gì là đang tức giận phạt người cả. Xem ánh mắt anh ta dường như đang trêu đùa con gái nhà lành, rất vui sướng nữa thì phải!
"Chào chị ạ, em sẽ ra ngoài ngay!"


"Cô là Miên Miên?" Dương Mai thoáng thấy mặt cô nhân viên này thì lập tức nổi lên tâm phòng bị. Người này cô đã từng thấy ở trong phòng Lê Tuấn một lần rồi, khi đó cô không để tâm, chứ giờ nhớ lại mới thấy lúc đó không khí trong phòng rất kì quái. Cô gái này còn đẹp như vậy, dịu dàng như vậy, đáng ghét như vậy..
Đúng! Là đáng ghét!
Trực giác của phụ nữ nói cho Dương Mai biết con nhãi này đang giả ngây giả ngô ý đồ quyến rũ Lê Tuấn! Khỏi đoán nhiều, nó chắc chắn là con hồ ly trong miệng đám nhân viên nói đây!
Gớm ghê thật, kiểu này bảo sao ai cũng nói nó nguy hiểm. Đàn ông gặp nó không bị mê hoặc mới là lạ đấy!
"Cô ra ngoài đi, chút nữa pha cho tôi một tách cafe!"


"Pha cafe?" Miên Miên đặt toàn bộ giấy tờ lên bàn cho Lê Tuấn, vừa định đi ra ngoài lập tức bị câu nói này làm cho khựng lại. Cô ta nở nụ cười tái nhợt với Lê Tuấn, sau đó gật đầu khó khăn "Em hiểu ạ, em sẽ pha ngay!"


"Pha cafe gì đó không phải việc của Miên Miên nữa!" Lê Tuấn lập tức nói đỡ. Từ ngày cô giúp anh thoát khỏi bọn cướp Lê Tuấn đã âm thầm dọn đường giúp Miên Miên rồi. Đám nhân viên ở công ti nếu dám khó dễ cô nhất định sẽ ăn hành, lao công dám nhờ cô lau dọn thay sẽ ngay lập tức bị sa thải. Sau anh lại điều cô vào một chân bàn giấy, công việc nhẹ nhàng lại phù hợp với chỉ số IQ của cô. Chính vì vậy mà mấy bữa nay Miên Miên tới công ti rất nhẹ nhàng, cũng không có ai dám phiền cô pha cafe, mua đồ ăn giùm, photo tài liệu.. "Cô ấy có công việc của mình, nếu chị muốn uống hãy nhờ trợ lý!"


"Ha ha, nghe mọi người đồn Miên Miên pha cafe rất ngon.." Còn dám công khai bênh cô ta trước mặt cô, Lê Tuấn định làm trò gì đây?
Nói cho mà biết, càng không cho cô uống, cô càng phải uống cho bằng được!
"...Chẳng lẽ tôi lại không có nổi diễm phúc được uống cafe của cô ấy một lần?"


"Thích uống?" Lê Tuấn hất tay ý bảo Miên Miên ra ngoài trước, cô nàng cúi đầu chào sau đó nhanh nhẹn rút lui. Lê Tuấn bê tách cafe còn nóng hổi trên bàn qua đặt xuống trước mặt Dương Mai, lạnh giọng "Vậy uống đi!"


"Sao cậu nói cô ấy không còn trách nhiệm gì với vụ pha cafe?" Dương Mai cười rộ lên, ánh mắt sắc bén quét qua "Tính kim ốc tàng Kiều à em rể?"


"Dương Mai, đừng vô cớ gây sự thế chứ!" Lê Tuấn cảm thấy hơi bị phiền, nói thật, bạn đang say mê chìm trong tình mới ngọt ngào như vậy mà bị tình cũ đến hỏi thăm mà vui được mới tài đấy. Đã vậy gương mặt của tình cũ còn nhăn như táo tàu, nhìn thôi đã thấy chán chết đi được! "Có chuyện gì không? Nếu có thì mau nói còn không thì ra ngoài đi, đừng để mọi người phải nghi ngờ!"


"Lê Tuấn, cậu đuổi tôi đấy à?" Dương Mai cảm thấy đáy lòng rét lạnh. Cô trợn mắt nhìn qua anh ta một cái, nhưng Lê Tuấn hoàn toàn không có ý đấu mắt với anh nên chỉ liếc một cái rồi lập tức xoay đầu.
Dương Mai có xúc động muốn đánh người, nhưng rất nhanh cô đã áp chế được nó xuống đáy lòng. Tình cảm giữa người với người vốn đạm mạc như vậy đấy, chỉ cần chút xíu tác động từ bên ngoài đã đủ khiến nó trở nên rạn nứt, vỡ tan. Thứ duy nhất thật lòng với mình chỉ có thể là khoản tiền mình sở hữu mà thôi.
Đúng vậy!
Cô và Lê Tuấn còn quan hệ, cô không thể vì một đứa con gái không đâu mà khiến cho tất cả mọi sự cố gắng cô sắp xếp và tính toán bao năm qua công cốc được. Vả lại, nếu Lê Tuấn biết cô tính kế hai đứa em của anh ta nhất định anh ta cũng điên như cô lúc này thôi!
"Đừng đi quá giới hạn, tự mình nên biết chỗ nào cần phải dừng lại đi!"


"Tôi không cần cô dạy!"


"Không cần tôi dạy?" Dương Mai nhếch môi cười, đứng lên xoay người bỏ đi "Tôi cũng không muốn dạy cậu, nhưng nếu như không nói chỉ sợ cậu sẽ làm hỏng mất kết hoạch của tôi!"


"..."


"Nếu thật sự như vậy.. Đừng có trách!"