Tình Chung (Tình Cuối)

Chương 62: C62: Cảnh trong mơ - quá khứ 3




Trong miệng Bạch Kính toàn là mùi máu tươi, hắn né tránh môi của Lý Thư Ý, quát nhẹ: "Cậu nháo vẫn chưa đủ đúng không?"

Lý Thư Ý cười giễu cợt, lại một lần nữa nghiêng đầu hôn hắn, còn đưa tay xuống phía dưới, cởi bỏ thắt lưng của Bạch Kính, luồn vào trong qu.ần lót.

Bạch Kính vừa sốt ruột vừa tức giận, hắn chưa bao giờ ngượng ngùng đến như vậy, vừa định thô bạo gạt tay của Lý Thư Ý đi thì căn nguyên bên dưới của hắn đã bị y nắm chặt.

Hắn cũng là một người bình thường, lại bị người ta hôn hôn rồi sờ so,ạng nhiều như thế, không có phản ứng thì nhất định là gặp quỷ rồi, thế nên chỗ nào đó đã căng cứng.

Lý Thư Ý vừa hôn hắn vừa chậm rãi chuyển động bàn tay, vật kia ở trong tay càng ngày càng lớn hơn nữa, Bạch Kính không còn phản kháng như lúc ban đầu, nhưng hắn cũng không có ý muốn chủ động.

Lý Thư Ý lùi lại phía sau, nhìn thấy dấu vết trên môi Bạch Kính do chính mình làm ướt, liền vươn đầu lưỡi liếm nhẹ, ở bên tai hắn th.ở dốc: "Bạch Kính, C.M.N cậu có phải là đàn ông không?"

Bạch Kính đã bị Lý Thư Ý kíc.h thích đến độ cả người nóng như lửa đốt, vẫn cố hết sức để khống chế bản thân. Lại nghe được những lời này, sợi dây kéo căng trong đầu "Phựt" một cái đứt đoạn, hắn xoay người dùng sức đè người kia vào tường, mím môi dành lại thế chủ động.

Lý Thư Ý theo động tác của hắn cũng mở miệng, một tay mò vào trong vạt áo của Bạch Kính, ngón tay từ thắt lưng lướt qua những múi cơ trơn bóng mạnh mẽ rồi lại chậm r,ãi vu,ốt ve lưng hắn.

Khi hai người tách ra một lần nữa, Bạch Kính cũng có chút khó chịu mà th.ở dốc, Lý Thư Ý nhìn thấy một người luôn bình tĩnh như Bạch Kính lại bị mình khiêu khích thành như vậy y không nhịn được mà bật cười.

Sắc mặt Bạch Kính âm trầm đẩy Lý Thư Ý lên giường, chỉ một hai động tác đã lột sạ.ch đồ trên người Lý Thư Ý.

Da của Lý Thư Ý vốn đã rất trắng, thân thể quanh năm luôn mặc tây trang lại khiến cho làn da càng trắng hơn nữa, có điều hàng ngày y vẫn chăm chỉ luyện tập, lớp cơ trên người tuy không nổi bật nhưng lại rất cân đối, không hề để lộ chút yếu ớt nào cả.

Bạch Kính không thể hình dung được chiếc cúc áo sơ mi bình thường này sao lại phải cài vào hết vậy.

Hắn tách hai chân của Lý Thư Ý ra.

Lý Thư Ý mở rộng chân đối mặt với hắn, không chút ngại ngùng lấy ra gel bôi trơn ở dưới gối ném cho Bạch Kính nói: "Tôi đã rửa sạch rồi."

Bạch Kính sửng sốt, liếc mắt nhìn y hỏi: "Cậu đã chuẩn bị trước khi tôi tới đây?" Chẳng trách Lý Thư Ý cứ nhất định muốn hắn phải tới nhà nói chuyện, hóa ra là có "chuyện" đang chờ hắn.

Lý Thư Ý không nói nhưng nụ cười trên môi khá hờ hững. Ánh mắt của Bạch Kính tối sầm lại, giọng nói đầy kinh ngạc: "Lý Thư Ý, đây là thứ cậu muốn sao."

Bạch Kính lật người của Lý Thư Ý lại, cẩn thận giúp y bôi trơn. Hắn trước đây không hề có kiên nhẫn với những người bạn giường của mình, nhưng Thư Ý của hắn lại không giống với những người đó, hắn sợ lúc sau y sẽ không chịu được. Nghĩ cũng thật là buồn cười, rõ ràng Bạch Kính không hiểu chút gì về đời sống cá nhân của Lý Thư Ý, nhưng hắn lại cứ chắc chắn rằng chưa từng có người nào chạm vào Lý Thư Ý ngoại trừ hắn. Một người kiêu ngao như Lý Thư Ý sao có thể chịu khuất phục dưới thân những gã đàn ông khác? Cái suy nghĩ này vừa thoáng qua, hắn thậm chí còn không chịu ngẫm lại xem logic bên trong có đúng hay không.

Đến lúc đưa được bốn ngón tay vào, Bạch Kính đổ hết chất bôi trơn còn lại lên hạ thể thẳng đứng của mình, sau đó tiến tới, dùng căn nguyên to lớn chèn ép vào hoa huy*t đỏ hồng bên dưới từng chút một.

Lúc bị vật kia chèn vào, thân thể của Lý Thư Ý thoáng cứng đờ nhưng rất nhanh đã thả lỏng trở lại. Y vùi mặt vào trong gối, Bạch Kính không thể nhìn rõ vẻ mặt của y, cũng không nghe y nói dừng lại, thế nên chỉ trong tích tắc đã đâ,m vào chỗ ,sâu nhất.

"Ưm" rốt cuộc Lý Thư Ý cũng kêu lên một tiếng.

Trên trán Bạch Kính đầy mồ hôi, quai hàm siết chặt, cánh tay nổi đầy gân xanh. Hắn áp vào lưng Lý Thư Ý, liên tục hôn lên gáy y để giúp y thả lỏng, đến khi hoa huy*t của y hơi mở ra, hắn mới mạnh mẽ mà trừu động.


Hắn di chuyển với tốc độ thực nhanh, dùng toàn lực áp chế Lý Thư Ý, không hề cho người kia có bất kì phản ứng nào. Lý Thư Ý bị xuyên xỏ tới mức thắt lưng cũng run rẩy, thấy y không chịu được nữa, Bạch Kính liền lui ra.

Hắn xoay người đã hoàn toàn vô lực dưới thân lại đối mặt với mình, tách mở hai mép đùi của Lý Thư Ý, cọ cọ bên ngoài hoa huy*t một hồi, sau đó lại tiếp tục đẩy mạnh vào.

Lý Thư Ý dùng mu bàn tay che miệng của mình lại, cho dù Bạch Kính có thô bạo đến đâu y cũng chỉ phát ra vài âm thanh ngèn nghẹt từ xoang mũi. Loại nhẫn nhịn này còn kíc.h thích hơn cả mùi vị của tìn,h dục, Bạch Kính đưa tay xuống nắm lấy cổ chân của Lý Thư Ý càng tách rộng chân của y ra thêm nữa, cúi đầu nhìn căn nguyên thô to của mình đang không ngừng ra vào trong cơ thể của Lý Thư Ý, giọng nói dữ dằn hỏi: "Tôi có phải là đàn ông không?"

Lý Thư Ý híp mắt, cắn chặt môi không nói lời nào.

Bạch Kính lại tiến vào sâu hơn nữa chạm đến chỗ mẫn cảm nhất của Lý Thư Ý, hỏi: "Tôi có phải là đàn ông không? Hửm?"

Có thứ gì đó trong đầu Lý Thư Ý nổ tung, khóe mắt đỏ bừng, cả người run lên.

Bạch Kính nhìn thấy dáng vẻ bị kh.oái cảm mãnh liệt tấn công của y hắn không cần hỏi nữa, bóp chặt cằm để Lý Thư Ý không cắn vào môi, cúi xuống liếm nhẹ vào cánh môi hằn vết răng ấy, sau đó nâng chân của y vòng qua eo mình, vừa hôn vừa thú,c mạnh.

Lý Thư Ý ôm chặt Bạch Kính, da thịt hai người chạm vào nhau, nhiệt khí trên cơ thể như sắp tan ra.

Lý Thư Ý nghẹn không thở nỗi, khó khăn giãy giụa một hồi cũng thoát khỏi môi của Bạch Kính, còn chưa kịp mở miệng chửi bới thì đã bị xuyên thêm vài phát nữa.

Trái tim trong lồng ngực của Lý Thư Ý như sắp bay ra ngoài, y nhíu mày, giọng nói đứt quãng: "Cậu.... Chết tiệt cậu..... chậm lại."

Từ lâu Bạch Kính đã phát hiện Lý Thư Ý đối với chuyện giường chiếu rất kiềm chế, nhìn thì có vẻ không quan tâm lắm, nhưng thân thể lúc này lại phản ứng rất thành thực. Đột nhiên nghĩ đến một khả năng nào đó, hắn dừng lại, nghiêm túc hỏi: "Cậu đã từng làm chuyện này với ai bao giờ chưa?"

Lý Thư Ý biết Bạch Kính đang bẫy mình, vật t.o lớn như thế xuyên vào trong thân thể sao có thể không khó chịu được chứ.

Nhưng y không muốn trả lời chút nào.

Y đưa tay đẩy bộ ng.ực rắn chắc của Bạch Kính đi, nhưng bên kia lại hoàn toàn không nhúc nhích, chống tay xuống giường, còn muốn rút vật thô cứng kia ra, thế nhưng Bạch Kính đã ấn hai tay y lên đỉnh đầu, lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào mắt y hỏi: "Cậu đã làm thế này bao giờ chưa?"

Lý Thư Ý nghiến răng, một tia ngượng ngùng thoáng hiện trên mặt: "Tôi chưa làm! Nếu tôi chưa làm thì sao hả?"

Nếu như tôi chưa từng làm vậy thì cậu sẽ chấp nhận tình yêu của tôi sao? Cậu sẽ nhìn đến tôi nhiều hơn sao? Sẽ chủ động ngủ với tôi mà không cần phải cưỡng ép sao?

Câu trả lời này có ý nghĩa gì đâu chứ.

Bạch Kính không nói nữa, ôm lấy y rồi lại bắt đầu vận động, mãi cho đến khi Lý Thư Ý không chịu nổi nữa, nhỏ giọng cầu xin thì hắn mới chịu bắn ra.

Bạch Kính không nhớ nỗi đêm đó bọn họ đã làm bao nhiêu lần nhưng Lý Thư Ý đều thực phối hợp với hắn, hắn cũng không cần phải kiềm chế mà chỉ điên cuồng phát tiết.

Đó là lần đầu tiên hắn không nghe thấy tiếng rê,n rỉ lúc "....", lần đầu tiền hắn cảm thấy không hài lòng với kĩ năng "....", nhưng cũng là lần đầu tiên hắn mất khống chế trong lúc ho.an ái.

Lý Thư Ý lúc bình thường thì lạnh lẽo như một tảng băng, khi quyến rũ hắn thì lại giống như một ngọn lửa, cứ thế lí trí của Bạch Kính bị đốt cháy sạch sẽ.


Hắn chỉ muốn tiếp tục làm, làm và làm cho đến khi y phải chịu cúi đầu khuất phục cầu xin mình đến thỏa mãn.

Bạch Kính từng cho rằng mình không cần phải tìm kiếm cảm giác chinh phục ở trên giường, nhưng Lý Thư Ý đã hoàn toàn dập tắt suy nghĩ trong lòng của hắn.

Hóa ra hắn vẫn rất thích cảm giác chinh phục này, đặc biệt là cảm giác chinh phục được một người như Lý Thư Ý.

Hôm sau Bạch Kính tỉnh dậy đã là giữa trưa.

Trên giường không có người, đến lúc nhỏm dậy mới thấy Lý Thư Ý đang ngồi tựa vào cửa sổ, trên người mặc một chiếc áo sơ mi, bên dưới chỉ có một chiếc qu.ần lót màu trắng, đôi chân thon dài đều lộ ra ngoài.

Trên miệng vẫn còn ngậm một điếu thuốc, gạt tàn thuốc bên cạnh cũng có không ít đầu thuốc lá, không biết người này đã tỉnh dậy từ lúc nào.

Bạch Kính cau mày, nhặt quần của Lý Thư Ý từ dưới đất lên, ném qua cho y nói: "Mặc vào."

Bây giờ đã vào thu, còn trầ.n trụi ngồi trên sàn nhà, đến lúc đó sinh bệnh lại gây phiền toái cho bản thân. Bạch Kính vừa nghĩ vừa mặc quần áo vào, lại nghe Lý Thư Ý nói: "Cậu muốn bạn giường, tôi cũng có thể."

Lại là những lời này.

Nhưng mà lúc này Bạch Kính căn bản không có cách để phản bác.

Giường cũng đã lên, người cũng đã thịt, bây giờ nếu hắn lặp lại câu nói tôi không muốn "làm" với cậu, có phải là có chút buồn cười hay không?

Hắn đồng ý lời đề nghị của Lý Thư Ý, lại nhấn mạnh một lần nữa: "Chỉ là bạn giường."

Hắn xoay người rời đi, cho nên không nhìn thấy ánh mắt của Lý Thư Ý lúc đó, y cúi đầu trên mặt nở một nụ cười tự giễu: "Đương nhiên chỉ có thể là bạn giường."

Mối quan hệ giữa hai người tạm thời được xác định như vậy.

Lúc đầu Bạch Kính còn có chút lo lắng, sau đó lại qua một quãng thời gian dài mới phát hiện Lý Thư Ý vẫn giống như trước kia. Nên làm việc thì làm việc, chuyện nên cãi nhất định sẽ cãi, chưa bao giờ bám dính vào hắn, cũng tuyệt đối không đề cập đến chuyện yêu đương. Hai người ngoại trừ việc lên giường với nhau thì mọi thứ vẫn giống như trước kia không có gì thay đổi.

Bạch Kính hoàn toàn yên tâm. Hắn đối với một Lý Thư Ý không hề dính chút tình cảm ướt át bẩn thỉu lại thấy rất vừa lòng, cũng rất thích thân thể của y, cho nên không nghĩ tới chuyện đi tìm người khác, mối quan hệ này cứ thế duy trì qua hai năm.

Đến khi Bạch Kính tới tuổi lập gia đình, hắn cảm thấy bản thân mình nên sớm ổn định. Vừa lúc mấy chú bác trong gia tộc cũng thúc giục hắn, sau khi bàn bạc trao đổi với các vị trưởng bối, Bạch Kính đã quyết định liên hôn với Phó gia.

Mối quan hệ giữa hắn và Lý Thư Ý vốn không có liên quan tới vấn đề tình cảm, nếu muốn kết thúc cũng chỉ cần một câu nói, cho nên từ trước đến nay hắn ra quyết định đều chưa từng nghĩ tới Lý Thư Ý.

Nhưng không ngờ được chính là sau khi Lý Thư Ý biết chuyện đã nói với hắn: "Cậu không thể kết hôn."


Bạch Kính nghi hoặc hỏi: "Tại sao lại không thể kết hôn?" Tại sao lại không thể, Lý Thư Ý là cái thá gì, có tư cách gì để bắt buộc hắn là không thể?

Lý Thư Ý một mặt lạnh lùng nói: "Cậu không cần phải dựa vào hôn nhân để mở rộng Bạch gia. Chuyện cậu muốn làm tôi đều có thể giúp."

Bạch Kính cảm thấy rất buồn cười, hắn đúng thật là không có suy nghĩ muốn dựa vào hôn nhân để củng cố quyền lực, hắn còn chưa tới nỗi vô dụng như vậy. Chỉ là hắn cảm thấy sớm muộn gì mình cũng phải kết hôn rồi sinh con, nếu đây là con đường mà hắn phải đi thì với tư cách của một thương nhân hắn đương nhiên sẽ chọn con đường có lợi nhất cho mình. Hơn nữa Lý Thư Ý cũng đâu thể làm được những gì hắn muốn.

Hai người lại tan tã không vui.

Vốn dĩ còn cho rằng việc này rất nhanh sẽ qua đi, nhưng ai ngờ từ đó về sau, Lý Thư Ý bắt đầu trăm phương ngàn kế ngăn cản hôn sự của hắn và Phó Oánh.

Khi Bạch Kính còn đang bực bội khó xử thì Tả Minh Viễn lại tới nói với hắn cuộc đàm phán về dự án khoa học kĩ thuật với Hoa Thụy đã thất bại.

Bạch Kính hỏi nguyên nhân.

Tả Minh Viễn không dám nói, chỉ đem tài liệu đưa cho hắn, Bạch Kính mở ra nhìn, sau đó ném luôn tài liệu xuống đất.

Tại sao lại thất bại? bởi vì người phụ trách dự án này là Lý Thư Ý căn bản không có nghĩ đến chuyện muốn hợp tác thành ra đã đắc tội với đối tác ở bên kia.

Bạch Kính đưa tay ấn huyệt thái dương, qua thật lâu mới áp chế lửa giận trong lòng xuống. Lần này hắn mất đi một dự án, lần sau có phải cả công ty cũng mất luôn không?

Không đợi hắn nghĩ ra biện pháp xử lý, Phó Đình đã hẹn hắn ăn cơm, vừa gặp đã đem mớ tài liệu quăng đến trước mặt hắn, hỏi hắn có thể quản được con chó mình nuôi hay không. Lúc đó Bạch Kính mới biết, Lý Thư Ý không chỉ đối đầu với hắn mà ngay cả bên Phó gia y cũng động tay vào rồi.

Bạch Kính lại nhớ đến Tần Quang Chí và Giang Mạn Thanh lúc trước không khỏi thở dài. [Lão Bạch chú đây là đang sợ chú Lý sẽ xử mình như cách đã xử tần Quang chí ó hỏ.. hô hô]

Lý Thư Ý vẫn không hề thay đổi chút nào cả, vẫn tàn nhẫn như vậy. Chỉ cần là chuyện y muốn làm, cho dù phải đặt mạng mình vào đó y cũng nhất định sẽ làm bằng được.

Người như vậy, nếu trở thành đối thủ, hắn không thể giữ lại.

Ngày đính hôn đã tới rất gần, hai người lại hẹn nhau gặp mặt.

Ở trên xe, Bạch Kính kiên nhẫn hỏi một lần cuối cùng: "Cậu có thể dừng lại hay không?"

Lý Thư Ý vẫn là câu nói cũ: "Cậu không thể kết hôn."

Bạch Kính không lên tiếng nữa. Nếu chuyện đã đến mức này không còn đường để cứu vãn, vậy thì không cần nói gì thêm nữa.

Hắn đã nhẫn nhịn Lý Thư Ý quá nhiều lần rồi.

Bọn họ mỗi người ngồi một bên tiếp tục lên đường, không khí trong xe lạnh tới cực hạn.

Lúc đến nơi, Lý Thư Ý bước xuống xe trước, Bạch Kính đi theo sau, kết quả chân vừa mới chạm đất đã nghe thấy tiếng súng. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại đã thấy Lý Thư Ý chắn trước mặt hắn, đưa tay ra đẩy mạnh hắn vào trong xe.

Lại một tiếng súng nữa vang lên, Bạch Kính rõ ràng đã cảm nhận được thân thể của Lý Thư Ý đình trệ lại một chút, nhưng hắn vẫn đang quay lưng về phía cánh cửa, không thấy được gì cả.

"Lý Thư Ý!" Bạch Kính hét lên một tiếng, chỉ thấy thân thể người nọ từ từ trượt xuống, nhưng tay vẫn còn cố dùng sức muốn đóng cánh cửa. Cửa sổ của chiếc xe này có khả năng chống đạn, chỉ cần đóng lại ở bên trong lập tức được an toàn, nhưng mà cuối cùng y còn chưa chạm vào được cánh cửa, người đã mất đi ý thức ngã nhào trên mặt đất.

Lúc này Bạch Kính mới thấy rõ trước ngực của y toàn là máu, vội vàng chạy tới bế người lên, hướng về xung quanh cuồng nộ gào to: "Người đâu!"


Vệ sĩ đuổi theo truy sát đám người đánh lén đã trở lai, nhìn hình ảnh trước mắt, sắc mặt đều thay đổi.

Không kịp chờ xe cứu thương đến, Bạch Kính đã ôm Lý Thư Ý ngồi vào ghế sau, mấy tên vệ sĩ cũng vào cùng, đạp mạnh chân ga lao về phía bệnh viện.

Trong mắt của Bạch Kính là một màu đỏ rực, ngực của Lý Thư Ý bị thủng một lỗ đầy máu Bạch Kính cố dùng tay của mình che nó lại, nhưng máu lại càng chảy ra nhiều hơn nữa, máu từ kẻ tay của Bạch Kính chầm chậm thấm ra ngoài.

Hắn không dám tin, hắn không thể tin cái người này vừa mới mấy giây trước còn nhất định phải sống chết với hắn, còn muốn đấu với hắn đến đồng quy vu tận, ấy vậy mà một giây sau đã dám dùng thân thể của mình che chắn viên đạn cho hắn?

Lý Thư Ý! Lý Thư Ý! C.M.N cậu đúng thật là bị điên rồi!

Bạch Kính chửi thầm trong lòng, nhìn sắc mặt Lý Thư Ý càng ngày càng trắng bệch, sờ tay của y lại bị cảm giác lạnh lẽo làm cho run run. Hắn lật bàn tay của y lên bao bọc lấy nó, lại phát hiện có một vết sẹo thon dài trong lòng bàn tay ấy, Bạch Kính ngây ngẩn cả người.

Không đúng.

Trên tay y không nên có vết sẹo này.

Nhưng mà tại sao lại không nên có?

Trong lòng hắn hoang mang cực độ, thậm chí còn không biết đã đến bệnh viện lúc nào hay Lý Thư Ý đã được đưa vào phòng phẫu thuật từ lúc nào.

Hắn chỉ nghe được bác sĩ bước ra nói với hắn: "Rất xin lỗi anh Bạch, chúng tôi đã cố gắng hết sức. Xin nén bi thương."

Có một đứa nhóc tên Cân Ngôn vừa gào khóc vừa chạy vào phòng phẫu thuật đã bị Bạch Hạo nắm lấy cổ áo bắt trở về, Tả Minh viễn thở dài vỗ vỗ vào vai hắn, đám vệ sĩ trước mặt cũng cúi đầu không nói một lời.

Những bóng đèn sợi đốt ở hành lang đã mờ dần.

Bạch Kính đứng tại chỗ, trái tim từng chút một lạnh lẽo đi, máu trên người đọng lại, lời không nghe rõ, hô hấp cũng đình trệ.

Lý Thư Ý đã chết.

Bạch Kính thở d,ốc thật mạnh, đột nhiên mở mắt ra tỉnh lại.

- ----------------------------------------------------------

Hy xin được gửi lời cảm ơn tới tỷ tỷ có nickname là VyLeThuy4 vì tỷ ấy là người đã cung cấp đoạn H văn ở bên trên lại cho Hy. Đó là đoạn H văn không qua được kiểm duyệt của Tấn Giang nên mình đã tìm trên Weibo của tác giả, rồi cày nát các trang mạng bên Trung nhưng cũng không tìm được đoạn H này, thật sự rất trân quý tình cảm của tỷ. Ờm còn một chuyện nữa đó là mình có thể đọc được H văn nhưng khi dịch và edit lại những đoạn này mình vẫn cảm thấy hơi nhạy cảm xíu, cho nên khá là lúng túng và chuyển cũng không được suông lắm cũng có thể là vì cách sử dụng ngôn từ, kiến thức Hán ngữ của mình còn kém, mọi người có thể bơ đi mấy đoạn đó cũng được.. Nếu đọc thì mình có thể đọc một bộ truyện H++ nhưng để nghiêm túc dịch thì mình chỉ làm truyện đam mỹ thanh thủy văn và có tam quan như bộ này thôi...hahaha....

Điều mình thích nhất khi làm bộ này đó là tình cảm giữa hai người họ, ở bên Trung toàn chửi Bạch Kính là "tró" không đó!!! Ban đầu khi mình đọc cũng rất ghét Bạch Kính còn muốn tác giả viết SE luôn cho chú Lý của mình đỡ khổ, nhưng càng về sau lại càng thấy Bạch Kính đáng thương, đúng hơn là mình thấy chú Bạch quá ngốc đi. Rõ ràng yêu đối phương nhưng lại cố chấp không thừa nhận bức đối phương đi rồi mới vỡ lẽ.

Qua những chi tiết nhỏ nhặt mà tác giả miêu tả mình mới phát hiện ra chú Bạch yêu chú Lý từ lâu rồi á. Chẳng hạn như câu Lý Thư Ý nhịn một chút trong đó có biết bao cưng chiều, rồi lên giường sợ chú Lý đau hay chú Lý không mặc đồ ngồi bệt trên sàn thì sợ chú Lý bị bệnh, rồi cả việc nhường nhịn mỗi khi đánh nhau với chú Lý rõ ràng là mình mạnh hơn đối phương nhưng không có ra tay quá đáng, à chú Lý là người duy nhất trên đời dám đánh chú Bạch đó, đánh qua đánh lại thì đánh lên tới giường...vân vân và mây mây. Trong tâm thức của chú Bạch từ lâu đã tồn tại một người luôn vượt khỏi giới hạn kiểm soát của mình đó là chú Lý, thế nên là chờ ngày chú Bạch bị quật vì tội cứng miệng thôi nào.

Còn một điểm nữa khiến mình phải quyết tâm lấp cái hố này cho bằng được đó là tính cách của chú Lý, điển hình cho một nhân vật thụ không hề tiện, không hề vô năng chỉ chờ mấy anh công đứng ra che chở, chú Lý không như vậy đâu nhé. Chúng ta đã đi được ½ đoạn đường rồi đó, chú Lý rất là cường thế quyết đoán, năm đó ổng vì chú Bạch mà đứng ra cân luôn hai đại gia tộc Bạch - Phó luôn ó, dám yêu dám hận và dám từ bỏ, không nhược không tiện là tính cách mình thích nhất. Thế nên trong lúc vô tình mình đọc được một bình luận bảo là thụ của nhà Cô Quân đều tiện thì mình hơi hơi buồn, riêng Mục Nhiên thì mình chưa đọc qua không dám cho ý kiến. Nhưng với chú Lý thì mình nghĩ tác giả đã xây dựng hình ảnh và tâm lý của chú ấy quá là chuẩn đi, thử thời chồng hờ của các chị dắt bồ về nhà rồi sau đó còn làm mấy trò con bò thì mấy chị có dễ dàng tha thứ hay không???? Chứ với mình thì mình tha cho mấy cây chổi nhé...

Thứ duy nhất khiến mình day dứt đó là tình tiết chú Bạch muốn giết chú Lý á, cực kì máu chó đến giờ vẫn chưa nuốt trôi.....

Vì mình là Editor của bộ này cho nên đây chỉ là cảm nhận của riêng bản thân mình và có phần hơi chủ quan, còn mọi người thì cứ đọc đi rồi cảm nhận ạ..hahaha. . Chính‎ chủ,‎ 𝒓ủ‎ bạn‎ đọc‎ chung‎ #‎ 𝘛RU𝐌𝘛RUYỆ𝙉.Vn‎ ‎ #

Một lần nữa cảm ơn Vy tỷ tỷ, chụy em mình cùng 22222!!!!