Tình Đầu Chọn Tôi, Tôi Rất Ngọt

Chương 42




Heo Con nghĩ thầm, vở diễn này của anh càng diễn càng thích hợp, vô cùng chân thực, ngọn lửa cuồng nhiệt của tình yêu đang cháy hừng hực. Cậu không nhịn được nói: "Anh Thành, anh không thi Bắc Ảnh thật đáng tiếc! Bắc Ảnh cần người tài giỏi như anh!"

"Bắc Ảnh? Thi Bắc Ảnh phải bao nhiêu điểm?" Lâu Thành đột nhiên như tìm ra phương hướng, truy hỏi, "Bắc Ảnh với Nhân Đại có xa không?"

"Anh thi diễn viên hả, học cũng không cần học, đứng trước mặt giám khảo là đủ rồi. Nghe nói học biểu diễn, nếu như qua chuyên ngành chỉ cần được hai, ba trăm điểm là đỗ." Thực ra Heo Con rất ủng hộ anh đi thi, dù sao soái ca 1m88 như vậy mà đầu óc không dùng được cũng quá đáng tiếc, "Có gần Nhân Đại không thì em không biết, nhưng mà đều ở nội thành Bắc Kinh thôi."

Cậu cười chế nhạo, uống một ngụm trà chanh: "Sao nào, muốn ở cùng với học bá Đinh chơi gay?"

Lâu Thành lại không cẩn thận nhìn thấy dấu hôn trên cổ cậu, mấy dấu đỏ đỏ, có thể thấy được Heo Con bình thường dâm đến thế nào. Lâu Thành nghĩ thầm, chú còn nhỏ vậy mà không biết chừng mực, còn chưa nói ra miệng, Đinh Tuyết Nhuận đã ra tới nơi rồi.

Lúc này, học sinh ở ngoài cổng trường đã rất ít, cậu đeo một chiếc cặp màu đen, còn ôm tài liệu trong tay.

Heo Con cười ha ha với Lâu Thành nói: "Hai người thực sự giống đấy, đã ở chung rồi."

Đinh Tuyết Nhuận không nói gì, Lâu Thành nhìn cậu như nhìn một thằng ngốc.

Hai người nói tạm biệt nhau, qua một lát Heo Con cảm thấy có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, Đinh Tuyết Nhuận với Lâu Thành sóng vai đi cùng nhau, hai người quẹt thẻ đi vào trong khu chung cư.

"Không phải là diễn giả thành thật đấy chứ........."

Lâu Thành thuận tay giúp cậu cầm cặp sách: "Hôm nay sao ra muộn thế?"

"Em với thầy Đậu nói về chuyện không phải lên lớp tự học buổi tối."

Lâu Thành kích động: "Ông ấy nói thế nào? Đồng ý rồi hả?"

"Ừ, bảo em viết giấy xác minh. Còn nữa em phải đi thi những môn chính."

"Xác minh gì?"

"Em nói với thầy ấy là em phải thi đại học, thi môn xã hội, phải đi học thêm bên ngoài." Cậu muốn thi môn xã hội, nhưng thầy Đậu lại không muốn cho cậu chuyển lớp, không muốn cậu rời khỏi lớp bốn, Đinh Tuyết Nhuận nắm bắt tâm lý này của ông, nói với ông vài câu, thầy Đậu liền thả lỏng, nói xin chỉ thị của hiệu trưởng một chút, bảo cậu trước tiên đi làm giấy tờ xác minh học thêm.

"Thi môn xã hội?" Lâu Thành khó hiểu, "Em là học sinh lớp tự nhiên, thi xã hội làm gì.........."

"Em muốn thi thử."

Buổi tối học thêm trong phòng sách, Lâu Thành chuyển chiếc ghế của người chủ cũ ở phòng sách đi, thay bằng một cái sô pha rộng một chút, đặt một cái bàn học phía trước, vừa vặn có thể ngồi hai người.

Đinh Tuyết Nhuận bật hết đèn trong phòng sách lên, cả phòng sách sáng như ban ngày, Lâu Thành thấy cậu đang lắp giá để điện thoại, giống như đã từng nhìn thấy — trước đây anh cũng thấy Đinh Tuyết Nhuận làm bài tập thế này.

"Nhuận Nhuận, em làm gì đấy?"

"Phát trực tiếp." Sinh hoạt của cậu đều dựa vào nhận quảng cáo, nhưng cậu lại không thường nhận quảng cáo, một tháng nhiều lắm cũng chỉ nhận một lần. Dạng phát trực tiếp lấy học tập làm đề tài thế này không thường thấy, có thể đẩy mạnh tiêu thụ văn phòng phẩm, sau khi có tiếng tăm, bây giờ sẽ có người trả một vạn cho cậu quảng cáo văn phòng phẩm.

Đinh Tuyết Nhuận nói mình không làm quảng cáo đồ không rõ ràng, phải dùng thử trước đã, đồ nào dùng tốt mới đề cử. Cậu cũng không hay giao lưu với fan, trừ bỏ thời gian phát trực tiếp làm bài tập, thì cũng không nói gì cả.

Lâu Thành thấy cậu giống như bày sạp, lấy ra một đống văn phòng phẩm xinh đẹp, bút máy, vở ghi.....xem thế là đủ rồi. "Lấy mấy thứ này làm gì? Có thể kiếm tiền sao?"

"Có thể."

Khóe miệng Lâu Thành giật giật, muốn nói anh cho em tiền, nhưng mà trước đây bọn họ đã nhắc tới vấn đề tiền dạy thêm, Đinh Tuyết Nhuận nói không cần.

Lâu Thành dừng nửa ngày mới nói: "Em dạy thêm cho anh như thế, theo lý mà nói, anh đã thiếu em bao nhiêu tiền rồi. Em lại nhất định không cần, có phải em muốn anh trả bằng thịt?" Nói tới đây Lâu Thành không tự chủ được liếm môi, nghĩ tới lời Heo Con hỏi anh, "Đã ngủ với nhau chưa", anh nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận lộ ra cái gáy trắng nõn, trong lòng rục rịch.

Đinh Tuyết Nhuận liếc mắt nhìn anh: "Đừng nói nữa, em sắp phải phát trực tiếp, phải ghi âm.

"............" Lâu Thành lập tức ngậm chặt miệng.

Đinh Tuyết Nhuận dặn dò: "Không được gọi tên của em, em cũng sẽ không gọi tên anh, anh nhớ đây là phát sóng trực tiếp, đừng để lộ thông tin thật của mình.

"Ờ......." Lâu Thành ngây thơ gật đầu, "Vậy anh gọi em là gì? Thầy Đinh?"

"Bỏ họ đi."

Mặt Lâu Thành đỏ lên, gọi một tiếng: "Thầy."

Hai người ngồi xuống, Đinh Tuyết Nhuận mở phát trực tiếp nói: "Nội dung hôm nay tương đối đơn giản, là đề cấp hai."

Chữ bắt đầu chạy ngang màn hình: "Thầy X bây giờ bắt đầu làm gia sư cho học sinh cấp hai hả?"

Tài khoản mà Đinh Tuyết Nhuận đăng ký ở diễn đàn phát trực tiếp là một từ đơn tiếng anh, chữ cái đầu tiên là chữ X in hoa.

"Ai da, cuối cùng cũng có thứ có thể nghe hiểu được rồi, trước đây chỉ phát trực tiếp làm đề thi, nhìn thấy ngu cả người."

Lâu Thành không nhìn bình luận chạy, nhưng nghe thấy hai từ cấp hai mặt đỏ ửng, anh có chút thận trọng, không nói gì.

Nhưng đôi tay của anh lọt vào trong ống kính, nhanh chóng làm bạo phát bình luận.

"Tay của học sinh cấp hai to như thế sao? Tay này đẹp như tay của thầy X! Một trắng một đen."

Đinh Tuyết Nhuận sẽ không vừa phát trực tiếp vừa lấy điện thoại xem bình luận, khi học tập cậu tương đối nghiêm túc, tập trung tinh thần, hơn nữa cậu cũng không có hứng thú với bình luận của fan, cho nên trước giờ không xem.

Cậu lấy sách giáo khoa ra giảng cho anh kiến thức môn tự nhiên, bình thường nam sinh hay có thiên phú về môn tự nhiên, nhưng Lâu Thành không vậy, nếu như không vì cậu thích Lâu Thành, nhìn Lâu Thành bằng con mắt có chọn lọc, Đinh Tuyết Nhuận thực sự cảm thấy anh giống như một thằng ngốc, thường xuyên hỏi một số vấn đề ngu ngốc.

Đinh Tuyết Nhuận đưa cho Lâu Thành một câu hỏi, Lâu Thành nhìn một cái, nói: "Em không biết, thưa thầy, câu này có nghĩa là gì?"

Không ngoài dự đoán, giọng nói từ tính của Lâu Thành cũng làm bình luận gào thét. Xem phát trực tiếp của Đinh Tuyết Nhuận có học tra cũng có học bá, phần lớn đều là học sinh, cho rằng xem Đinh Tuyết Nhuận làm đề, nghe cậu nói chuyện, nhìn cậu viết chữ, đều là một loại hưởng thụ.

"Giọng của học sinh trung học mà từ tính như vậy? Mười mấy tuổi đầu còn chưa vỡ giọng....tại sao tôi học trung học giọng như vịt đực, còn người ta giọng như nam thần?"

Đinh Tuyết Nhuận phát trực tiếp tiếng rưỡi liền tắt, Lâu Thành đứng dậy đi vệ sinh, sau khi quay lại Đinh Tuyết Nhuận tiếp tục giảng bài cho anh. Lâu Thành vẫn còn chưa quen, luôn nhìn điện thoại, một câu lại một câu gọi Đinh Tuyết Nhuận là thầy. Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy anh thận trọng như thế liền nói: "Điện thoại tắt rồi, không cần phải căng thẳng như thế nữa."

Nghe thấy lời Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành nặng nề thở ra một hơi, cả người ngã về phía cậu, giống như một con chó lớn hình người ngã về phía Đinh Tuyết Nhuận: "Còn không làm anh nghẹn chết, nói chuyện cũng không dám tùy tiện nói, cũng không dám tùy tiện chạm vèo em."

Đinh Tuyết Nhuận để anh ôm, quay đầu nhỏ giọng nói: "Mệt rồi à? Vậy thì nghỉ thêm mười phút nữa."

Lâu Thành đương nhiên không thể thừa nhận bản thân mình mệt, anh chơi bóng cả ngày cũng không cảm thấy mệt, nhưng mà học thật sự muốn lấy mạng anh, giờ giờ phút phút đều cảm thấy mình giống như heo, chẳng hiểu cái gì hết, vô cùng mệt.

Nếu như người giảng bài cho anh không phải là Đinh Tuyết Nhuận, đổi thành giáo viên trong trường, anh đã sớm quăng sách đi.

Vì để Lâu Thành thoải mái, Đinh Tuyết Nhuận mở nhạc cho anh nghe. Cho dù tiếng Anh của Lâu Thành không tốt, bình thường cũng thích nghe nhạc tiếng Anh, Đinh Tuyết Nhuận nói: "Lát nữa không dạy mấy môn tự nhiên nữa, dạy tiếng Anh."

Lâu Thành kỳ thực đã vô cùng không muốn học nữa, nhưng vẫn đồng ý, giống như phát tiết mà buồn bực cắn một cái lên cổ cậu, làm xuất hiện một dấu răng nhàn nhạt, còn cả nước miếng sáng lóng lánh.

Lâu Thành chột dạ dùng tay lau đi cho cậu.

Anh nhớ tới vết hôn trên cổ Heo Con, một cái cũ lại có một cái mới, luôn có thể thấy, có lần bị chủ nhiệm lớp của cậu ta tóm được, Heo Con nói: "Em bị dị ứng."

Tạo dấu hôn thú vị như vậy sao? Lâu Thành nhìn chằm chằm cổ cậu, thử khẽ há miệng, nhẹ nhàng hút một cái.

Đinh Tuyết Nhuận bị kích thích, thậm chí còn run một cái, tê dại đánh thẳng vào tim, ảo não dùng đầu đẩy anh ra: "Lâu Thành, đừng nghịch."

Thầy giáo Đinh lại tiếp tục giảng bài.

Tan học, Lâu Thành ôm eo cậu: "Có thể đi ngủ rồi."

Đinh Tuyết Nhuận giảng rất nhiều, Lâu Thành đau lòng cậu, theo sau làm tùy tùng, rót nước cho cậu, xoa bóp bả vai, còn đặc biệt mua kẹo thông họng Tứ Xuyên cho cậu ngậm: "Anh chọn ở hiệu thuốc rất lâu, cái này ngon nhất."

Anh chuẩn bị mang kẹo tới xưởng Hỉ Lâm Môn phân tích một chút, ra sức chế tạo ra một loại kẹo ngậm thông họng ngon hơn.

Đinh Tuyết Nhuận tháo kính xuống, cũng dụi dụi mắt, dường như là mệt rồi, cậu nói chúc ngủ ngon với Lâu Thành chuẩn bị đi xuống tầng tắm rửa rồi đi ngủ.

Lâu Thành túm lấy cổ tay cậu: "Nhuận Nhuận, em ngủ trong phòng anh đi."

Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu.

Lứa tuổi của Lâu Thành, tuổi trẻ khí thịnh huyết khí phương cương, rất dễ dàng xúc động. Trước khi yêu ngủ cùng nhau không sao, sau khi yêu rồi thì không chắc chắn được, buổi sáng thức dậy thường xuất hiện phản ứng, ngủ cùng nhau rất dễ xảy ra chuyện. Cậu sợ Lâu Thành thử được một lần sẽ thành nghiện.

Lâu Thành không cho cậu đi, nói: "Anh mang gối đầu tới cho em rồi, em ngủ cùng anh một đêm." Đinh Tuyết Nhuận bất đắc dĩ: "Anh đã bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn có người ngủ cùng?"

"Anh sợ ngủ một mình, không được sao!" Anh hùng hồn nói, cúi đầu nhìn chăm chú Đinh Tuyết Nhuận nói, "Nếu không anh tới phòng em ngủ cũng được."

Đinh Tuyết Nhuận lại lắc đầu: "Ngày mai còn phải dậy sớm." Ngủ cùng giường với Lâu Thành, cậu không ngủ được.

Lâu Thành tức giận: "Đã yêu nhau rồi, hôn cũng hôn rồi, ngủ cũng ngủ rồi, còn cái gì chưa làm không? Em cũng không biết nghe lời anh........."

Đinh Tuyết Nhuận giơ tay xoa xoa đầu anh, nói: "Nghe lời." Sau đó xuống tầng.

Cậu tắm rửa rất nhanh, chỉ tắm qua loa, còn chưa tới mười hai giờ, đã thay quần áo ngủ nằm trên giường.

Qua mười phút, cánh cửa phòng đóng chặt đột nhiên khẽ bị đẩy ra, không có phát ra tiếng động nào.

Lâu Thành rón rén bước vào phòng, nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại.

Gian phòng mà Đinh Tuyết Nhuận đang ở là phòng mà chủ nhân trước đây chuẩn bị cho con gái nhỏ nhà họ, phòng công chúa, trên trần nhà che kính ánh dạ quang, ngọn đèn ấy rất mỏng manh mờ ảo, một ánh trăng sáng có nhiều ngôi sao nhỏ vây quanh, ánh sáng nhạt chiếu sáng căn phòng.

Lâu Thành tưởng rằng cậu đã ngủ rồi, đá rơi dép lê bò lên giường, nhấc tấm chăn điều hòa lên, nằm xuống rất nhẹ nhàng.

Nhưng Đinh Tuyết Nhuận vẫn còn chưa ngủ, cậu xoay người, giọng nói mang theo mệt nhọc: "Lâu Thành?"

Lâu Thành giả vờ như mình không có đây, đông cứng không nhúc nhích.

Đinh Tuyết Nhuận hé mắt, nhìn thấy anh, giọng nói bất đắc dĩ: "Sao anh lại vào đây?"

".........phòng tối, anh sợ." Lâu Thành cảm thấy cậu ngủ mơ hồ rồi, dứt khoát chui vào ổ chăn ấm áp của Đinh Tuyết Nhuận, giang hai cánh tay ra ôm lấy cậu, đầu gối lên gối đầu của cậu, hạnh phúc chạm vào đầu cậu.

Đinh Tuyết Nhuận biết không thể đuổi anh về, nếu cứ tranh chấp nữa, qua cả buổi tối mất.

Nhưng Lâu Thành ôm cậu rất chặt.

"Gối đầu của anh đâu?"

"Quên mang theo rồi, anh với em ngủ chung một cái có được không?"