Tình Địch Luôn Trêu Tôi

Chương 7: Thoạt nhìn ăn thật ngon




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Tùy Chí Thanh nhìn thấy câu nói kia, đuôi lông mày không khỏi giương nhẹ. Cái câu này giống như người yêu nói với nhau mà Giai Lăng vẫn thường nói.
Đúng vậy, thời điểm mới vừa quen Giai Lăng, câu đầu tiên chị ấy nói với mình là: "Vô ngôn! Lão tử yêu ngươi! Có thể quyến rũ ngươi không?"
Ban đầu khi nghe thấy Tùy Chí Thanh rất lo sợ, về sau liền tập mãi thành thói quen đồng thời nghe riết lỗ tai cũng chai luôn, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Phi Vũ Trần Ai gửi tới, lại không nhịn được cười: "Cậu sẽ như vậy sao?"
Phi Vũ Trần Ai: "Sẽ không."
"Quả nhiên lời mẹ nói không sai, lời của con gái một chữ cũng không đáng tin." Tùy Chí Thanh bắt đầu cảm thán
Phi Vũ Trần Ai: "Bởi vì trong lòng đã có một người, nếu như lại chứa thêm một người, thật quá chật chội rồi."
Tùy Chí Thanh nhìn thấy câu này, trầm mặc một hồi lâu.
Phi Vũ Trần Ai: "Ha ha, được rồi, không nói nữa, mình muốn đi ngủ, cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi."
"Ha ha, được, ngủ ngon." Tùy Chí Thanh trả lời.
------------------------
Đêm hôm sau
Hạ Tri Điểu đáp ứng mấy người bạn thời đại học cùng đi KTV chơi.
Đến nơi đã là chín giờ tối, mọi người nhìn thấy Hạ Tri Điểu mặc quần áo sang trọng cùng đồ trang sức đắt tiền, liền trêu ghẹo hỏi cô có phải đã gả cho một người tốt, trở thành một phú bà rồi hay không.
Hạ Tri Điểu nghe xong, cười cười, lắc đầu: "Đây đều là do mình tự tay kiếm được."
Nghe vậy tất cả đều lần lượt yên lặng, sau đó thì bắt đầu ca hát. Lát sau, mọi người nổi hứng muốn chơi trò thật lòng hay mạo hiểm.
Bên trong hộp đêm ánh đèn mờ ảo mê ly, âm nhạc vang lên sôi động, làm cho con người mơ hồ cảm thấy đau đầu.
Mấy lượt trôi qua, Hạ Tri Điểu thua, trong nhóm lập tức có một người con gái hết sức chủ động hỏi: "Tri Điểu, cậu muốn nói lời thật lòng hay là chơi mạo hiểm đây?"
"Lời thật lòng đi." Hạ Tri Điểu lạnh nhạt nói, chơi mạo hiểm cái gì, có chút không muốn bị giày vò.
"Được! Lần đầu tiên cậu giở thủ đoạn... là khi nào?" Người kia nhìn câu hỏi xuất hiện trên điện thoại, chầm chậm đọc lên.
Lúc Hạ Tri Điểu nghe được vấn đề này, thoáng sững sờ, sau đó ngẩng đầu lên nhìn người kia.
"Ai... Không muốn trả lời cũng không sao á!" Cô gái kia khẽ giật mình, vội vàng lắc tay. Dù sao Hạ Tri Điểu bây giờ nhìn giống như một người có địa vị, mình hẳn là nên hảo hảo phục vụ.
"Là khi học trung học." Nhưng mà Hạ Tri Điểu lại trả lời.
Cô gái kia "Ai" một tiếng, tò mò nhìn Hạ Tri Điểu.
Là khi học trung học. Mình và Tùy Chí Thanh lúc đó trở thành bạn bè, hơn nữa mỗi ngày còn cùng nhau đi học, mình khi đó sử dụng không ít thủ đoạn.
Mỗi lần tan học, Tùy Chí Thanh đều đạp xe rất nhanh nhưng khi nhìn thấy Hạ Tri Điểu có chút đuổi theo không kịp, liền sẽ giảm dần tốc độ, sau đó đứng chờ ở phía trước.
Nhưng kỳ thật nhiều khi là do Hạ Tri Điểu cố ý lề mề.
Chẳng qua là Hạ Tri Điểu cảm thấy được cùng Tùy Chí Thanh đi về nhà là một chuyện hết sức vui vẻ cho nên không muốn thời gian trôi qua quá nhanh.
Đi quá nhanh, mới được ở cùng một chỗ không bao lâu lại phải chia tay.
Cho nên Tùy Chí Thanh luôn luôn không hiểu vì cái gì mà chiếc xe đạp cũ của Hạ Tri Điểu luôn gặp trục trặc. Có khi thì lốp xe bị xì hơi, có khi thì dây xích bị tuột ra. Không còn cách nào khác, Tùy Chí Thanh phải dừng lại giúp Hạ Tri Điểu xử lý những vấn đề kia.
Nhưng mà hoàn toàn vô dụng, những vấn đề này nếu ngày hôm nay sửa xong thì mấy ngày sau liền xuất hiện lại.
Bởi vì Tùy Chí Thanh không hề biết tất cả đều do Hạ Tri Điểu lén lút làm, khiến lốp xe bị xì hơi hay là đem dây xích làm cho bị lỏng. Kỳ thật thỉnh thoảng Hạ Tri Điểu cũng là người có chút thủ đoạn.
"Bởi vì... Một người bạn." Hạ Tri Điểu thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, vì vậy trong lòng thở dài một hơi. Lát sau lại đứng lên: "Nói cho đúng hơn đã từng là bạn. Mình có chút mệt, muốn đi về trước, mọi người không có ý kiến chứ?"
"Không, không có..." Mọi người vội vàng lắc đầu.
Sau đó Hạ Tri Điểu mang theo Diệp Thiên, đẩy cửa rời khỏi KTV.
"Chị Tri Điểu, chúng ta bây giờ trở về sao?" Diệp Thiên hỏi.
Hạ Tri Điểu ngừng chân, sau đó xoa xoa cánh tay: "Không, đột nhiên muốn ăn càng cua tê cay, chúng ta đi mua một phần đi."
"Ân! Được! Kỳ thật em cũng muốn ăn!" Diệp Thiên nở nụ cười.
Một bên khác, Tùy Chí Thanh sau khi vẽ xong bản thảo, liền đi tắm rửa, đánh răng. Sau đó nằm lên giường chuẩn bị ngủ.
Thế nhưng trước khi đi ngủ, Tùy Chí Thanh lại theo thói quen đăng nhập vào Weibo, sau đó không cẩn thận lại vào trang chủ của Phi Vũ Trần Ai.
Mở ra, ánh mắt của Tùy Chí Thanh dừng lại ở một cái video tên 'Làm sườn xào đậu que'.
Hình như lâu rồi chưa ăn món này, ấn mở xem một chút.
Video vừa mở ra, cảnh thứ nhất hiện ra là một người mặc váy kaki dài nhưng vẫn không có lộ diện, người con gái cầm lấy một bó hoa khô đi đến trước ống kính, đem hoa cắm vào bên trong bình thủy tinh, chiếc lắc bạc trên cổ tay thoáng trượt xuống, sau đó thì lại quay người đi.
Bên cạnh bình thủy tinh thì để mấy dĩa đồ.
Đậu que ngâm trong làn nước trong vắt, từng miếng sươn xườn màu trắng cắt thành từng khối nhỏ, một dĩa đựng gừng, tỏi cùng hồi hương, bên cạnh còn đặt vài viên đường phèn, màu sắc nhìn hoàn toàn tươi mới.
Về sau, ống kính thay đổi, một cánh tay xinh đẹp đem đậu que vớt ra cắt khúc, rồi lại đem gừng và tỏi đập dẹp. Sau đó lấy ra một cái nồi nhỏ màu bạc rồi đổ một ít dầu vào đó, bỏ đường phèn, hồi hương, gừng và tỏi vào.
Đường phèn sau khi tan ra, bỏ xương sườn vào, xào một lát, xương sườn vốn màu trắng dần dần chuyển sang màu vàng óng ánh.
Lúc vừa mới bắt đầu, Tùy Chí Thanh có chút chịu không được, cầm lấy ly nước bên cạnh uống mấy ngụm.
Về sau, Phi Vũ Trần Ai đem đậu que đã cắt khúc bỏ vào trong nồi, đổ thêm rượu và nước tương, xào một lát, cho thêm nước nóng rồi lấy nắp đậy lại, đi qua một bên chờ đợi.
Ống kính chuyển sang mấy chậu hoa trên cửa sổ phòng bếp.
Lát sau, Phi Vũ Trần Ai quay lại, đem nắp nồi mở ra, chỉ thấy ở bên trong đậu que cùng xương sườn đều đã mềm, mang theo màu sắc hấp dẫn, nước trong nồi sôi lên ùng ụng.
Sau khi nấu xong, Phi Vũ Trần Ai tắt lửa, múc tất cả vào một cái dĩa màu nâu.
Ống kính quay đến gần, chỉ thấy mỗi một cây đậu que cùng xương sườn đều mang màu sắc đồng đều.
Cuối cùng, Phi Vũ Trần Ai cầm lấy một cái chén đựng đầy cơm trắng xốp mịn, lại gắp lên một miếng sườn, nhẹ nhàng cắn một cái rồi lại đặt lên chén cơm.
Đến đây, Phi Vũ Trần Ai còn quay cận cảnh hơn, thấy rõ màu sắc xinh đẹp của miếng sườn, bên trên hạt cơm còn dính màu nâu đỏ của nước sốt.
Tùy Chí Thanh không chịu được nuốt nước bọt, đem nước trong ly uống cạn một hơi, vẫn không xóa bỏ được cơn thèm.
Cảm giác cách màn hình còn có thể nghe được mùi thơm, miếng sườn kia ăn vào nhất định là hấp dẫn mềm mại, hương vị đậm đà còn mang thêm một chút vị ngọt. Còn đậu que, cắn một cái chắc là dai mềm, ăn cùng với cơm thật là ngon biết bao nhiêu.
Vì vậy Tùy Chí Thanh bắt đầu đi tìm đồ ăn. Nhưng tìm hơn nửa ngày cũng chỉ tìm được mấy miếng bánh mì khô cùng cái túi đựng cổ gà.
Xé mở cái túi đựng cổ gà, chỉ thấy bên ngoài bọc một lớp trông như dầu, nhìn qua liền không muốn ăn. Tùy Chí Thanh chợt cảm thấy đau đầu.
"Mình muốn điên rồi." Tùy Chí Thanh mở ra group họa sĩ, nhắn bốn chữ.
36D tỷ: "Nửa đêm đói khát."
"Cứ coi như vậy đi." Tùy Chí Thanh nhắn xong, đang định bổ sung một chút, kết quả 36D tỷ liền nhắn tin đến.
36D tỷ:"【Cửa hàng kỳ hàm DLS xx gậy cho phái nữ xxx dụng cụ x vật dụng x hứng thú xx công cụ x thủy triều 】http:xxxx Nhấp vào liên kết và chọn Trình duyệt hoặc sao chép đường link này sang xxx [ chia sẻ đến từ hội viên siêu cấp ] "
Lắc đầu một cái, Tùy Chí Thanh lại đăng nhập vào Weibo.
Sau đó Tùy Chí Thanh nhìn thấy nửa giờ trước Phi Vũ Trần Ai đăng lên một tấm hình. Trong hình là một phần càng cua tê cay, bên cạnh đặt hai cái dĩa nhỏ cùng với hai chai rượu trái cây, trong cái dĩa nhỏ để không ít thịt cua đã lấy ra.
"Hôm nay phá lệ một lần, ăn bữa khuya." Phi Vũ Trần Ai nói.
Bình luận phía dưới đều cầu xin Phi Vũ Trần Ai, nói cô ấy đêm khuya không chút nhân từ mà phóng độc.
Nhưng mà Tùy Chí Thanh sau khi nhìn thấy bàn càng cua tê cay kia liền quên mất tiếp theo phải làm cái gì. Cái đó là món mà mình và Hạ Tri Điểu đều rất thích ăn.
Ngày đó, không nhớ rõ được là ngày nào.
Tóm lại ngày đó Tùy Chí Thanh muốn đến nhà Hạ Tri Điểu ngủ lại.
Cho nên sau khi tan học, Tùy Chí Thanh liền đi đến nhà Hạ Tri Điểu, đó là lần đầu tiên mình đến nhà cậu ấy.
Bên trong nhà mặc dù có hai phòng ngủ và một phòng khách nhưng cũng không lớn, tổng quát mà nói, căn nhà này kích thước tương đương như nhà kho ngầm ở dưới đất của gia đình mình.
Sau đó Trình Nặc làm một bữa ăn khuya, là một dĩa càng cua tê cay, nhìn qua đặc biệt ngon miệng, khiến Tùy Chí Thanh thèm ăn đến chảy nước miếng. Chỉ tiếc là món ăn kia đặc biệt khó lột.
Tùy Chí Thanh đối với việc học quả thực là một thiên tài nhưng đối với những chuyện này thì... ngốc nghếch.
Hạ Tri Điểu ở bên cạnh răng rắc, răng rắc lột xong một cái, răng rắc, răng rắc lại lột xong một cái, sau đó đem thịt cua đặt ở trong chén. Đâu có giống như mình, hết nửa ngày cũng chưa xong một cái, thật vất vả mới lột được một cái thì thịt cua cũng bị mình làm cho nát hết.
"Dạy cho mình một chút kỹ thuật đi." Cuối cùng Tùy Chí Thanh chỉ có thể dùng ánh mắt trông mong nhìn Hạ Tri Điểu, nói.
Kết quả Hạ Tri Điểu lại cười ngọt ngào, đem thịt cua mà mình đã lột xong bỏ vào cái chén trước mặt Tùy Chí Thanh.
Tùy Chí Thanh lúc ấy ăn xong, hai mắt liền không nhịn được tỏa sáng. Đây là hương vị mà mẹ mình vĩnh viễn không làm được, vì vậy liền vui vẻ làm một chú chó con được Hạ Tri Điểu đút ăn.
"Cậu không ăn sao?" Càng về sau, phát hiện được đồ ăn không nhiều lắm nhưng Hạ Tri Điểu cơ bản đều không ăn, Tùy Chí Thanh mới hỏi vấn đề kia.
"Mẹ mình thường xuyên làm cho mình món này, mình ăn đến ngán rồi, cho nên mới để cho cậu ăn." Nhưng mà Hạ Tri Điểu lắc đầu, cười ngọt ngào, lại tiếp tục đem thịt cua đã lột xong để vào trong chén Tùy Chí Thanh.
"Cậu thật lợi hại, mình đối với những món này đều không có cách nào." Lúc ấy Tùy Chí Thanh nói.
Vì vậy Hạ Tri Điểu nói: "Sau này mình sẽ lột cho cậu ăn cả đời nha!"
Thế nhưng về sau, Tùy Chí Thanh mới biết được Hạ Tri Điểu làm gì được ăn thường xuyên. Những món này chỉ khi nào trong nhà có khách đến mới làm để chiêu đãi.
Hạ Tri Điểu nói như vậy chỉ bởi vì mình thích cho nên đều để cho mình.
Nghĩ đến đây, Tùy Chí Thanh mở ra Q.Q của Phi Vũ Trần Ai: "Thích ăn càng cua?"
"Đúng vậy a ~" Phi Vũ Trần Ai trả lời.
"Đêm khuya dụ dỗ đáng bị khiển trách." Tùy Chí Thanh trả lời.
"Thật sao?" Phi Vũ Trần Ai gửi hình vẻ mặt vô tội.
"Đúng vậy a, mình lúc đầu muốn đi ngủ, vừa vào Weibo của cậu, hiện tại không ngủ được." Tùy Chí Thanh lại sờ bụng một cái.
"Ý cậu là... Trách mình?"
"Có bồi thường không?" Tùy Chí Thanh cười cười, hỏi.
"Nếu không... tỷ tỷ đút cho em ăn cái này?" Một giây sau, Phi Vũ Trần Ai gửi một tấm hình tới.
Chỉ thấy cô ấy môi đỏ hé mở, hàm răng khẽ cắn thịt cua. Đúng là... Đêm khuya dụ dỗ.
-----------------
Ngày 09-12-2018