Tình Định Duyên Khởi

Chương 26: Khống hỏa xích điểu 1






Ngày hôm nay, đại hội luận tài năng vòng ba rốt cuộc cũng đến.

Các trưởng bối và các đệ tử môn phái tiến hành đi tới thôn Đại Hoang, đem theo rất nhiều đồ cứu trợ và lương thực.

Thôn Đại Hoang hiện giờ nhà cửa vỡ nát, dấu hiệu của yêu quái gây ra, hết nửa thôn bị trúng độc người người nằm dài dưới đất đau đớn đợi chết, tiếng khóc than đến run động đất trời, nhìn thấy cảnh tượng này ai cũng phải động lòng. Nhìn thấy người của tiên môn đến, những người dân nơi đây liền quỳ sụp xuống van xin cứu giúp, một ông lão là trưởng thôn nơi đây tiến lại gần các trưởng bối quỳ xuống liên tục dập đầu xuống đất vừa khóc lóc vừa van xin.

"Rốt cuộc các vị cũng đã đến, xin hãy cứu giúp thôn chúng ta diệt trừ yêu quái, ta van xin các ngài hãy giúp thôn chúng ta."

Phùng Dã chưởng môn cúi xuống đỡ ông lão đứng dậy, nói:"lão bá yên tâm! Hôm nay chúng ta đến đây là để giúp thôn Đại Hoang này trừ họa."

Ông lão nghe vậy liền mừng rỡ, liên tục chấp tay đa tạ.

Phùng Dã chưởng môn ra lệnh cho một đệ tử, nói:"mau đem đồ cứu trợ và lương thực phát cho mỗi người một phần."

Người dân nơi đây nghe vậy rất cảm kích, liên tục dập đầu đa tạ.

"Đa tạ các vị tiên trưởng, đa tạ các bậc thánh sống đã đến cứu giúp chúng ta, đa tạ đa tạ!"


Phùng Dã chưởng môn nói:"ta và các vị trưởng bối cùng những đệ tử vượt qua hai vòng thi bây giờ sẽ đi đến rừng Đại Hoang bắt yêu, còn các đệ tử khác hãy ở lại đây chăm sóc cho người dân nơi đây."

"Đã rõ!" các đệ tử đồng thanh nói.

Các trưởng bối chuẩn bị đi thì bị một giọng nói cản lại.

"Các vị tiền bối khoan đi đã." giọng nói đó là của Mặc Chiêu, hắn kéo Lãnh Mạch Thần tới gần.

"Chuyến đi lần này nhất định phải đưa Lãnh Mạch Thần theo, vì huynh ấy đã theo cha ta học hỏi nhiều năm, có kinh nghiệm nhận biết các loại yêu quái khác nhau từng có ghi chép trong sách của cha ta."

Lãnh Mạch Thần không ngờ hắn sẽ nói mình như thế, liền tỏ ra vô cùng bối rối.

Tông chủ Âu Dương Lạc Thi liếc nhìn Lãnh Mạch Thần một cái, nói:"hắn không phải đệ tử đã giành chiến thắng hai vòng, mang theo sẽ gây thêm bất lợi."

Phùng Dã nói:"đây không phải là chuyện đùa, căn cơ của Mạch Thần còn chưa vững, không thể mang hắn theo được."

Các trưởng bối khác cũng tán thành ý kiến của hai chưởng môn, Lãnh Mạch Thần cúi đầu hổ thẹn.

Mặc Chiêu nhìn Phùng Dã nói:"sư phụ! Xin người hãy cho Lãnh Mạch Thần theo, đệ tử sẽ bảo vệ huynh ấy chu toàn."

Lãnh Kình Vũ đứng kế bên không nhịn được nói:"ngươi bảo vệ được hắn sao? Chuyến đi lần này rất nguy hiểm, nếu hắn có xảy ra chuyện gì ngươi chịu trách nhiệm được sao?"

Mặc Chiêu nhìn Lãnh Kình Vũ quát:"ngươi im mồm."

Tử Chân nhìn Phùng Dã nói:"sư bá! Tử Chân nguyện bảo vệ sư huynh chu toàn, nhất định sẽ không để huynh ấy xảy ra bất cứ chuyện gì."

Lãnh Mạch Thần thấy vậy cũng liều đứng ra xin Phùng Dã, nói:"xin sư bá hãy cho Mạch Thần một cơ hội."

Thấy lần lượt đệ tử đứng ra xin mình, Phùng Dã có hơi khó xử, các trưởng bối cũng không ai lên tiếng phản đối nữa.

"Được rồi! Ngươi đã muốn đi thì ta cũng không cản được, nhớ phải tự mình cẩn thận không được xảy ra sai sót gì."

"Đa tạ sư bá!"

Các trưởng bối và các đệ tử cùng nhau tiến vào rừng Đại Hoang, nơi đây yên tĩnh không có lấy một con chim qua lại trên bầu trời.


Đi được một lúc, Triệu Mãn Sơn dừng lại nói:"cứ tình hình như vậy biết tới khi nào mới bắt được yêu quái, chúng ta nên chia ra hành động thì hơn."

Phùng Dã trả lời:"cung chủ nói chí phải, chúng ta nên chia ra làm hai phe đi tìm yêu quái."

Một phe trưởng bối gồm có Phùng Dã, Công Tôn Đục, Lãnh Hữu Lập, Triệu Mãn Sơn, Âu Dương Lạc Thi và Ân Khâm Tiên.

Phe đệ tử gồm có Tiêu Mẫn Nguyên, Triệu Hinh Tịnh, Mặc Chiêu, Lãnh Mạch Thần, Lãnh Kình Vũ và Tử Chân.

Lãnh Hữu Lập lại gần Lãnh Mạch Thần, đưa cho con trai một cái chuông, nói:"cầm lấy cái chuông này, nếu gặp nguy hiểm thì hãy run nó, chúng ta sẽ lập tức tới chỗ của con."

Lãnh Mạch Thần nhận lấy chuông, nhìn cha nở nụ cười, nói:"con biết rồi, cha nhớ phải cẩn thận."

Phe trưởng bối bắt đầu bay lên phía trước thăm dò, còn phe đệ tử thì tiếp tục tiến lên phía trước. Vừa đi Lãnh Mạch Thần vừa hỏi Mặc Chiêu.

"Tại sao huynh lại muốn kéo ta theo?"

Mặc Chiêu đáp:"không phải ta muốn tốt cho huynh sao? Huynh cứ lầm lì như vậy mãi biết chừng nào mới không bị bọn người kia khinh thường nữa? Nhìn xem bây giờ hai ca ca của huynh còn nổi hơn cả huynh, không chừng còn có người tưởng Lãnh trưởng lão của Trúc Lâm Thiên chỉ có hai người con trai là Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ thôi đấy, huynh tốt nhất là nên tìm ra tên của con yêu quái này cho ta, đừng làm ta phải mất mặt."

Lãnh Mạch Thần cười cười nói:"như vậy thì đã sao chứ? Sự thật là ta không bằng hai ca ca của mình kia mà."

Mặc Chiêu thở dài, trả lời:"ta nói cái tên đầu gỗ nhà huynh, có nói bao nhiêu cũng không hiểu ý ta, thật là khiến ta tức chết."

Đi được một lúc bỗng trên cây có tiếng xào xạc, cảm thấy có chuyện không lành, các đệ tử đứng sáp lại với nhau nhìn xung quanh đề phòng. Từ trên cao một con hắc điểu bay tới tấn công các đệ tử, càng lúc càng có nhiều con khác bay tới.

Mặc Chiêu gấp gáp tạo một kết giới đủ che cho Lãnh Mạch Thần, nói:"huynh đứng yên ở đây, đừng đi ra ngoài, bọn chúng sẽ không đụng được tới huynh."

Các đệ tử bay lên đánh với hắc điểu, nhưng chúng tới càng lúc càng đông diệt mãi vẫn không hết, chúng còn phun ra hỏa lam đáp trả các đệ tử.

Lãnh Mạch Thần ngoan ngoãn đứng yên trong kết giới, liên tục lắc chuông mà cha hắn đưa, hắn quan sát hắc điểu, những con hắc điểu này rất to lớn, nhìn thì có vẻ khá giống với đại bàng nhưng không phải, chúng còn có một cái đuôi dài mọc đầy gai nhọn. Quan sát một hồi Lãnh Mạch Thần liền nhớ ra con yêu quái này có được ghi chép trong sách của sư phụ hắn.

"Bọn chúng là Khống Hỏa Xích Điểu, lửa của bọn chúng có độc mọi người nhớ cẩn thận, phải tìm giết được con đầu đàn thì tất cả con còn lại cũng sẽ chết theo."

Mặc Chiêu vừa gắng sức phòng thủ vừa hỏi:"ở đây có biết bao nhiêu là Khống Hỏa Xích Điểu, biết con nào là con đầu đàn?"

Lãnh Mạch Thần đáp:"con đầu đàn thường khác biệt với những con khác, nó có kích cỡ lớn hơn."


Các trưởng bối tới bây giờ vẫn không thấy có động tĩnh gì, đám Khống Hỏa Xích Điểu ngày càng tới đông hơn. Kết giới của Lãnh Mạch Thần cũng dần suy yếu, Lãnh Kình Vũ thì bị trọng thương sắp sửa không đứng vững nữa.

"Nhị sư huynh!" Tử Chân bay tới một tay đỡ lấy hắn, một tay chém Khống Hỏa Xích Điểu.

Mặc Chiêu cũng bị chúng làm cho trọng thương, nhưng vẫn cố gắng dùng pháp lực duy trì kết giới cho Lãnh Mạch Thần.

Triệu Hinh Tịnh bị chúng bu vào tấn công, chống đỡ không nổi nữa liền trực tiếp ngã từ trên cao xuống.

"Cẩn thận!"

Lãnh Mạch Thần xông ra khỏi kết giới, tiến lại đỡ lấy Triệu Hinh Tịnh, cả hai mặt đối mặt nhìn nhau có phần e ngại, nàng nằm gọn trong lòng ngực hắn. Từ trên cao có một con bay tới tấn công, hắn xoay người che chắn cho nàng liền bị móng vuốt của Khống Hỏa Xích Điểu cào trúng tay chảy máu.

Tiêu Mẫn Nguyên thấy tình hình không ổn liền tiêu hao một lượng pháp lực lớn tạo ra một kết giới đủ che chắn cả sáu người. Bọn Khống Hỏa Xích Điểu dùng hỏa lam liên tục phun vào kết giới.

Tiêu Mẫn Nguyên nói:"kết giới không thể chống chịu được lâu, cứ tình hình như vậy chúng ta sẽ chết."

Cả năm người đều bị nội thương, riêng Lãnh Mạch Thần chỉ bị trầy xước nhẹ, tưởng chừng sẽ sắp chết, cũng may lúc đó Lãnh Mạch Thần phát hiện ra một con Khống Hỏa Xích Điểu màu nâu đỏ, nó to hơn những con khác một chút, có lẽ chính là con đầu đàn.

Lãnh Mạch Thần đánh liều hô lớn:"Mạc Trần!"

Một cây gậy đen sần sùi xấu xí liền hiện ra.

Lãnh Mạch Thần nhìn cây gậy đen, nói:"lần này nhờ cả vào ngươi!"

Cây gậy đen như hiểu ý lập tức bay thẳng đến con Khống Hỏa Xích Điểu đầu đàn xuyên qua người nó một cái rồi bay về lại tay chủ nhân. Con đầu đàn bỗng rống lên một tiếng vang cả trời đất rồi tan biến, những con khác cũng tan biến theo.

Rốt cuộc cũng giết được Khống Hỏa Xích Điểu trừ hại cho dân, mà người diệt trừ chúng lại là tam công tử có tư chất kém nhất tu chân giới Lãnh Mạch Thần.