Tình Định Duyên Khởi

Chương 30: Say rượu gả con






Bên bàn trưởng bối, Lãnh Hữu Lập lúc này đã hơi say cầm lên một chén rượu mời Triệu Mãn Sơn.

"Cung chủ! Ta xin kính ngài một chén này, đa tạ lúc sáng ngài đã cứu ta khỏi đám Khống Hỏa Xích Điểu."

Triệu Mãn Sơn cũng cầm chén lên, trả lời:"Lãnh trưởng lão đừng khách khí, nào uống đi."

Cả hai cùng nhau uống cạn chén, Lãnh Hữu Lập cười lớn nói:"thật là sảng khoái, nếu cung chủ không chê, Lãnh mỗ muốn cùng ngài kết làm bằng hữu." . Được copy tại -- TRÙMtru yện. C OM --

"Được kết bằng hữu với một người như Lãnh trưởng lão đây thì còn gì tốt hơn nữa."

Triệu Mãn Sơn rót rượu cho cả hai, rồi cầm chén lên nói tiếp:"nào, uống xong chén này chúng ta sẽ trở thành bằng hữu."

"Được!"

Cả hai uống cạn chén rượu, Lãnh Hữu Lập nói:"ta đã nợ Triệu huynh một ân tình, sau này ta nhất định sẽ trả."


Triệu Mãn Sơn trả lời:"đã là bằng hữu thì Lãnh huynh không cần phải khách khí với ta."

"Lãnh Hữu Lập ta nói được là làm được, nếu Triệu huynh có gì cần nhờ tới ta, ta nhất định sẽ không từ chối."

Triệu Mãn Sơn nói:"được! Ta muốn hỏi Lãnh huynh một chuyện, không biết ý Lãnh huynh thế nào."

"Triệu huynh cứ việc nói."

"Chuyện là tiểu nữ nhà ta bây giờ cũng đã đến tuổi thành gia lập thất, ý ta muốn cùng Lãnh huynh kết làm thông gia, không biết Lãnh huynh thấy thế nào?"

Âu Dương Lạc Thi chen vào, nói:"Triệu nữ hiệp văn võ song toàn lại có nhan sắc tuyệt phẩm, rất xứng đôi vừa lứa với ba người con trai của Lãnh trưởng lão đây."

Lãnh Hữu Lập cười sảng khoái, nói:"được! Nhưng không biết trong ba đứa con của ta phải nên gả đứa nào."

Công Tôn Đục nói:"theo ta thấy Mạch Thần và Triệu nữ hiệp có quan hệ không tồi, hay là cứ chọn Mạch Thần đi, hai vị thấy thế nào?"

Triệu Mãn Sơn gật đầu, cười trả lời:"cũng được! Tam công tử nhìn rất có khí chất, gả con gái ta cho hắn cũng rất yên tâm."

Lãnh Hữu Lập say đến mức không còn biết gì, cũng mở miệng nói đại:"được! Vậy thì chọn ngày lành tháng tốt gả chúng nó thành một đôi."

Cả đám trưởng bối nghe vậy cũng tán thành, liền nâng chén chúc mừng Lãnh Hữu Lập và Triệu Mãn Sơn.

Cuối cùng tiệc vui cũng đã tàn, các trưởng bối và các đệ tử cùng nhau tạm biệt người dân thôn Đại Hoang quay trở về.

Ông lão trưởng thôn nói:"trời cũng đã tối, bên ngoài đường tối đen như mực, hay là các vị hãy ngủ lại đây một hôm rồi ngày mai hãy quay về."

Phùng Dã trả lời:"đa tạ các vị đã có lòng kính đãi, tai họa thôn Đại Hoang nay đã được diệt trừ, chúng ta không thể ở lại đây làm phiền thêm nữa, xin cáo từ tại đây."

Người dân nơi đây không nỡ để họ đi, níu kéo mãi vẫn không được đành bất lực để họ quay về.

"Các vị về cẩn thận! thôn Đại Hoang sẽ không bao giờ quên ơn các vị."

Sáng sớm hôm sau các trưởng bối cho gọi các đệ tử tụ họp lại một chỗ.


Phùng Dã đứng ra lên tiếng, nói:"đại hội luận tài năng năm nay giữa các phái chính thức kết thúc tại đây, thời gian qua các đệ tử đã thể hiện sự nỗ lực của mình rất tốt, rất đáng khen. Những đệ tử từng có công tham gia diệt Khống Hỏa Xích Điểu mỗi người sẽ được thưởng cho một trăm lượng bạc và sẽ được ghi tên vào bảng vàng. Đại hội luận tài năng năm nay đối với ta rất có ý nghĩa...các đệ tử cứ mãi giữ vững phong độ như vậy nhé!"

"Đa tạ chưởng môn!" các đệ tử chấp tay cúi đầu đồng thanh nói.

Phùng Dã gật đầu, nói:"còn một chuyện quan trọng nữa, chuyện này đã được song thân hai bên chấp thuận, ta cũng thấy chuyện này rất tốt..."

Các đệ tử nhìn nhau không biết Phùng Dã chưởng môn đang muốn nói tới chuyện gì.

Phùng Dã nói tiếp:"năm ngày nữa là đúng ngày lành tháng tốt, Liên Đăng Phái sẽ đứng ra tổ chức lễ thành thân cho Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh, các trưởng bối và các đệ tử hãy ở lại đây thêm năm ngày nữa để cùng nhau góp vui."

Nghe được tin này các đệ tử được một phen xôn xao bàn tán, Lãnh Mạch Thần và Triệu Hinh Tịnh nghe xong liền hoang mang, cả hai đều không biết một chút gì về chuyện này, tại sao lại thành ra như vậy?

Lãnh Hữu Lập đứng hình, hôm qua uống say quá không tự chủ được lời nói, bây giờ không biết phải nên nói gì.

Triệu Mãn Sơn vui vẻ đứng ra nói:"phải phải! Năm ngày nữa mong các vị có thể đến đủ mặt để góp vui."

"Chàng nói cái gì? Chàng nói mình say rượu nên mới lỡ lời sao?" Phan phu nhân tức giận nhìn Lãnh Hữu Lập hỏi.

Lãnh Hữu Lập ngồi trên ghế xoa xoa ấn đường, đáp:"ta bây giờ rất đau đầu, nàng đừng hỏi nữa."

"Chàng có biết mình đã làm ra chuyện gì rồi không? Chỉ một lời nói say rượu của chàng mà đã làm hại tới tụi nhỏ rồi đấy, chúng nó chỉ mới gặp nhau được vài lần, không có tình cảm gì với nhau sao có thể nói thành thân là thành thân được?"

Lãnh Hữu Lập cũng tức giận, hỏi ngược lại:"nàng nghĩ ta muốn như vậy thật sao? Ta thân là trưởng lão của một phái, lời đã nói ra không thể rút lại được, nàng muốn thiên hạ này chê cười Lãnh Hữu Lập ta là một người không biết giữ chữ tín sao?"

Phan phu nhân uất ức bật khóc, nói:"ta đã nói chàng biết bao nhiêu lần rồi, mỗi khi chàng say rượu là không thể tự chủ được lời nói, hành động. Năm xưa sư phụ biết tính chàng như thế nên mới quyết định chọn Phùng Dã lên làm chưởng môn...ta thật không còn gì để nói với chàng nữa."

"Mẹ!" Lãnh Mạch Thần thấy cha mẹ cãi nhau vì chuyện của mình nên rất tự trách.

Phan phu nhân nhìn con trai, nói:"Mạch Thần ngoan! Chuyện lần này mẹ không thể giúp gì được cho con, mẹ thật là vô dụng."

Lãnh Mạch Thần nhìn lại mẹ mình, buồn bã trả lời:"mẹ đừng tự trách mình như thế..."

Lãnh Hữu Lập tức giận chen vào nói:"chuyện đã đến nước này rồi bây giờ nàng có tự trách cũng vô dụng thôi."


"Chẳng phải là do chàng nên tụi nhỏ mới bị như vậy sao? Chàng vừa lòng rồi chứ?" Phan phu nhân tức giận cãi lại.

Lãnh Kình Vũ không muốn nghe cha mẹ cãi nhau nữa liền nói:"mẹ đừng trách cha nữa! Người thiệt thòi không phải con trai mẹ mà là Triệu nữ hiệp kia đó, người ta đã không lên tiếng từ chối hắn rồi mà mẹ và hắn còn ở đây than trách cái gì nữa?"

Lãnh Kình Thiên cũng nói:"con xin nói khó nghe một chút, Triệu nữ hiệp là con gái của cung chủ, cũng là đệ tử xuất sắc nhất Hắc Địa Cung từ trước đến giờ ai cũng biết, người ta là nữ nhi mà cái gì cũng giỏi hơn tam đệ. Mẹ nghĩ chỉ một tài y thuật của hắn thôi là đủ so sánh với Triệu nữ hiệp sao? Hắn không xứng."

Phan phu nhân tức giận quát:"hai đứa các con có im ngay cho ta hay không? Các con nói như thế mà nghe được sao? Chỉ một tài y thuật? Chỉ một tài y thuật mà có thể giúp đỡ cả thôn Đại Hoang và những đệ tử khác, các con không những không tự hào về đệ đệ mình mà ngược lại còn khinh thường nó? Người làm ca ca như vậy rất đáng sao?"

Lãnh Kình Thiên và Lãnh Kình Vũ chột dạ không còn gì để nói.

Lãnh Mạch Thần nói:"mẹ đừng tức giận! Hai ca ca nói rất phải, con đúng là không xứng với Hinh Tịnh tỷ tỷ, nếu chuyện lần này xảy ra thật, thì người thiệt thòi mới chính là tỷ ấy."

Phan phu nhân trả lời:"mẹ biết người thiệt thòi chính là Triệu nữ hiệp, chắc chắn con bé còn không biết tại sao lại xảy ra chuyện này, nhưng đám người trưởng bối kia cũng rất quá đáng, các con không có tình cảm với nhau mà đám người trưởng bối kia nói gả là gả ngay, làm như vậy có khác gì tự tay hủy hoại cuộc đời của các con đâu chứ? Mẹ thật là tức chết mà."

Lãnh Mạch Thần thấy mẹ như vậy rất đau lòng liền an ủi, nói:"không sao đâu mẹ! Không có tình cảm thì có thể từ từ bồi đắp, con thấy như vậy cũng rất tốt mà."

Phan phu nhân đau lòng nắm lấy tay con trai, nói:"con à con! Chuyện này không phải đơn giản như con nghĩ đâu, chuyện tình cảm là hai bên phải cùng nhau đồng lòng, con trước giờ chưa từng tiếp xúc với nữ nhi...mẹ cũng không biết phải nói như thế nào nữa."

Lãnh Hữu Lập nhìn phu nhân lên tiếng, nói:"được rồi nàng đừng nói nữa! Chuyện này để ta thử bàn lại với hai vị sư huynh xem họ nói thế nào."

Rồi quay sang nhìn ba người con mình nói tiếp:"các con về phòng hết đi!"

"Vâng!"