Tinh Giới

Chương 116: Huyền Nữ cung




Trở thành đệ tử của viện trưởng, Nhã Sa học trong học viện ma pháp Hán Tư không cần tốn đồng nào. Viện trưởng cho Nhã Sa ngụ trong một tòa mộc lâu trống bên cạnh trúc lâu của mình. Tuy không cần tốn tiền học phí nhưng Nhã Sa ăn cơm, mua vật phẩm khác vẫn cần tiền. Lâm Thiên xin Ốc Luân viện trưởng cho một tấm ma tinh tạp trống chuyển một vạn kim tệ cho Nhã Sa. Một vạn kim tệ tương đương với một trăm vạn nhân dân tệ, dù Nhã Sa giật mình nhưng thật tự nhiên nhận lấy. Nhã Sa xem Lâm Thiên là ca ca thật sự, thứ ca ca cho mình đương nhiên sẽ không từ chối nhận.

Lâm Thiên cười từ biệt:

– Tiểu Sa, mấy ngày nữa ca ca mới đến hăm được. Tiểu Sa chăm chỉ học ma pháp với lão Ốc Luân, lần sau khi ca ca đến đừng tệ đến mức không dùng được khống chế đơn giản nhất.

Nhã Sa nói:

– Vâng, ca ca, tiểu Sa nhất định sẽ chăm chỉ học ma pháp, không để ca ca thất vọng!

– Thật ra ca ca không cần tiểu Sa mạnh hay yếu, chỉ cần tiểu Sa vui vẻ là tốt rồi.

Lâm Thiên nói xong quay đầu nói với Ốc Luân viện trưởng bên cạnh:

– Lão Ốc Luân, làm phiền chăm sóc tiểu Sa giùm.

Ốc Luân viện trưởng cười xòa:

– Đương nhiên rồi, tiểu Sa hiện là đệ tử duy nhất của ta, ai dám đụng vào nàng là kiếm chuyện với lão Ốc Luân ta!

Ốc Luân viện trưởng mắt lóe tia sáng, khí thế cường đại tuyệt đối phát ra liền thu về. Lâm Thiên gật gù, có Pháp Thánh chiếu ứng thì Nhã Sa khó xảy ra chuyện gì trong học viện ma pháp Hán Tư.

Lâm Thiên nói:

– Tiểu Sa, ca ca đi trước!

Lâm Thiên trực tiếp tiến vào không gian Tinh Giới.

Ốc Luân viện trưởng há hốc mồm:

– Tiểu Sa, ca ca của ngươi là Ma Đạo Sư hệ không gian sao?

Nhã Sa lắc đầu nói:

– Tiểu Sa không biết, tiểu Sa và ca ca mới quen nhau hai ngày.

Mới hai ngày? Ốc Luân viện trưởng rất ngạc nhiên, nhìn Lâm Thiên và Nhã Sa thấy sao cũng không giống mới quen hai ngày, nói hai năm thì còn tin.

Ốc Luân viện trưởng nói:

– Tiểu Sa, nếu ca ca của ngươi không phải vì nhìn trúng cái gì đó của ngươi nên mới tốt với ngươi vậy thì ngươi cực kỳ may mắn. Không, không thể nào nào nhìn trúng cái gì của ngươi được, ca ca của ngươi không háo sắc, xem hắn không chớp mắt đã cho ngươi một vạn khối kim tệ thì không giống người ham tiền. Hơn nữa ai vì chút tiền mà tự tổn hại thực lực?

Nhã Sa nói:

– Lão sư, có phải ca ca vì giúp ta mà hao tổn nhiều thực lực không?

Lão Ốc Luân gật rồi lại lắc đầu:

– Nhã Sa, hiện tại thiên phú ma pháp của ngươi đã được ca ca ngươi cưỡng ép nâng lên đến đẳng cấp thiên tài, sau này ngươi sẽ biết nên bây giờ nói ra cũng không có gì. Cưỡng ép nâng thiên phú ma pháp nếu bảo là không hao tổn thực lực thì không ai tin, cho nên chắc chắn ca ca của ngươi bị hao tổn chút ít thực lực. Tuy nhiên lão sư ta không nhìn thấu tình huống cụ thể của ca ca ngươi, xem hắn còn có thể dùng ma pháp không gian rời đi chứng minh hắn còn thực lực tự bảo vệ mình.

Mắt to ngấn lệ, Nhã Sa nói:

– Lão sư, ta chỉ là một cô bé bình thường, không đáng ca ca tốt với ta như vậy.

Ốc Luân viện trưởng cảm thán rằng:

– Mấy năm nay lão sư ta thấy hàng ngàn vạn người, số người khâm phục thì mười ngón tay đếm hết, hiện tại ca ca của ngươi nằm trong số đó. Được rồi tiểu Sa, nghe ta dạy một số thứ cơ bản về ma pháp, lầu cao vạn trượng bắt đầu từ đất bằng, cơ sở là rất quan trọng!

***

Quay về không gian Tinh Giới.

Lâm Thiên tán thán:

– Oa, nơi này trở nên to và đẹp hơn!

Thực lực Lâm Thiên ăng cao, thể tích không gian Tinh Giới lớn hơn trước kia gấp vô số lần, đã đến thể tích 20×20×20. Ban đầu là ba phòng một phòng khách, bây giờ thành một biệt thự cỡ nhỏ.

Dương Thi, Dương Tuyết thấy Lâm Thiên thì reo lên chạy tới:

– Lâm đại ca!

Dương Tuyết lên tiếng:

– Chúc mừng Lâm đại ca được nhiều giới lực, thực lực tăng lên!

Lâm Thiên ôm eo thon hai nữ nhân, mỉm cười nói:

– Ta được nhiều giới lực thì các nàng cũng có lợi. Tiểu Linh, Tuyết nhi và Thi nhi có thể tăng cường tới trình độ nào?

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân, bọn họ có thể tăng cường đến một trăm năm mươi tế bào cường độ và tế bào sức sống, một trăm tinh thần lực, cần tiêu hao chín trăm mười duy giới lực.

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Nâng cao đi, hiện tại ta không thiếu giới lực, sau này giới lực sẽ càng lúc càng nhiều. Trước kia không ngờ có ngày dùng không hết giới lực.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, tích lũy giới lực càng nhiều càng tốt, vì tu luyện công pháp lão chủ nhân để lại cần năng lượng khổng lồ.

Tiểu Linh đã bắt đầu nâng cao thực lực cho Dương Thi, Dương Tuyết.

Lúc Lâm Thiên ra khỏi không gian Tinh Giới đã là sáng sớm hôm sau. Nhìn mặt trời mới mọc, Lâm Thiên tràn đầy tự tin. Trở thành cường giả siêu đẳng không dễ dàng nhưng Lâm Thiên tin tưởng chỉ cần cố gắng, có Tinh Giới, có công pháp siêu đẳng lão chủ nhân Tiểu Linh để lại thì sẽ thực hiện được ước mơ.

Lâm Thiên lẩm bẩm:

– Công pháp siêu đẳng, không biết sẽ là thứ gì? Tiểu Linh thật đáng ghét, không chịu tiết lộ chút nào, làm lão chủ nhânng như không.

Lâm Thiên liếc mắt phía xa thấy bóng dáng quen thuộc:

– Ủa? Vương Hạo, tiểu tử này cũng có biệt thự tại đây? Người bên cạnh là...

Lâm Thiên tập trung, thính lực nhạy hơn gấp vô số lần.

Lâm Thiên nghe một hồi biến sắc mặt, cười khẩy nói:

– Hay thật, lúc trước có thù chém đao, luôn bận rộn mãi chưa trả lại. Lần trước hãm hại ta một lần, hiện tại cùng tiểu Nhật Bản trộn lẫn với nhau, ta chống mắt xem cách chết của ngươi thế nào!

Lâm Thiên móc di động ra, trừ tin nhắn của Chu Dao còn có một tin là tả Vân Phi gửi, nội dung như sau: oa ha ha ha lão tam, nghe nói ngươi giải quyết Chu Dao rồi? Phục quá đi, tiểu đệ ngưỡng mộ ngươi như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt, lại như... Lão tam, hiện tại thực lực của ta đang tiến bộ siêu nhanh, đã đến hậu kỳ địa giai. Chờ mấy ngày nữa là tới kỳ hạn bốn mươi chín ngày, chắc chắn sẽ đột phá thiên giai. Ha ha ha, khi đó ta cũng là cao thủ thiên giai rồi! Lần này thì cái tên Tiểu Bạch... Ha ha. Lão tam, ta biết bản lĩnh của ngươi không nhỏ, nếu được thì cũng làm công pháp cho tiểu Bạch, lão Ngụy đi, không thì trong lòng bọn họ sẽ khó chịu. Được rồi, không nói nhiều nữa, câu cuối cùng. Lão tam, tuy ngươi trẻ tuổi, thân thể khỏe mạnh nhưng nhớ kiềm chế chút, đừng đến lúc đó tinh tẫn nhân vọng thì hic hic, rất bi thảm.

Lâm Thiên bĩu môi:

– Chết tiệt, lão tứ này thật là!

Lâm Thiên xóa tin nhắn, trả lời tin nhắn cho Chu Dao, hắn xuống lầu đi hướng gara. Không ngờ Chu Dao đã thức dậy, rất nhanh điện thoại của Lâm Thiên reo chuông.

Giọng Chu Dao mềm nhẹ từ ống loa truyền vào tai Lâm Thiên:

– Tiểu Lâm Tử dậy sớm quá vậy?

Lâm Thiên hỏi:

– Dao nhi, hôm nay thứ bảy không có lớp, sao không ngủ thêm chút nữa?

Chu Dao trả lời:

– Hôm nay có trận đấu bóng rổ giữa hệ tin tức chúng ta và hệ khác, nên sáng sớm đã đến cổ vũ. Tiểu Lâm Tử ở đâu? Ngụy Phong cũng là một thành viên trong đội, sẽ ra sân.

Trận đấu bóng rổ? Lâm Thiên cảm giác những thứ sinh viên đại học bình thường đã cách hắn càng lúc càng xa.

Lâm Thiên đáp:

– Ta ở chỗ biệt thự, sẽ nhanh chóng về trường cùng nàng xem trận đấu!

Hưởng thụ niềm vui của người khác cũng là chuyện rất tuyệt vời.

Khu biệt thự cách trường học không quá xa, sáng sớm không đông người, Lâm Thiên chạy nhanh như bay không mất bao lâu đã đến trường học. Lâm Thiên vừa tới nơi thì thấy Chu Dao đã đứng chờ sẵn, nhiều nam sinh xung quanh liếc trộm nàng nhưng không ai tiến lên bắt chuyện. Danh hoa đã có chủ, hơn nữa chủ nhân là một cao thủ võ lâm vừa giàu, toàn trường đều biết tin này. Nếu không có chút bản lĩnh gì thì không dám trêu vào loại người như thế.

Lâm Thiên nhíu mày nói:

– Dao nhi, nhóm Mộ Dung Tuyết đi đâu? Chẳng phải đã bảo là mấy ngày nay luôn đi cùng nàng sao?

– Thật kỳ lạ, hôm nay bọn họ bị người trong gia tộc gọi đi nên không thể theo ta. Tiểu Lâm Tử đừng trách họ, ngươi cũng nói là đã không có nguy hiểm!

Lâm Thiên nắm tay Chu Dao, mỉm cười nói:

– Rồi rồi, ta không trách họ, nhưng bị gọi đi trong cùng một ngày thì hơi kỳ lạ. Đi thôi, chúng ta cùng đi xem lão Ngụy chơi bóng. Noi đến thì khai giảng lâu rồi mà chưa được sờ bóng rổ cái nào.

Chu Dao vừa đi vừa hỏi:

– Tiểu Lâm Tử biết chơi bóng rổ?

Lâm Thiên nói:

– Chỉ có thể xem như hơi hiểu biết.

Lâm Thiên chơi bóng không giỏi, đó là trước kia, hiện tại sức hút bóng rổ đã giảm gấp vô số lần đối với hắn. Bây giờ Lâm Thiên ném rổ không dám nói trăm phát trăm trúng nhưng ít nhất ném mười quả trúng chín, úp rổ càng dễ như trở bàn tay. Đừng nói từ vạch hai điểm nhảy lên rổ, dù từ giữa sân ba điểm nhảy úp rổ cũng không thành vấn đề.

Khi làm một việc không còn khó khăn gì thì cũng khó hấp dẫn người nữa.

Khi Lâm Thiên cùng Chu Dao đến sân bóng đã có nhiều người tụ tập nơi đây, từng tiếng hoan hô không ngừng truyền ra. Đám cầu thủ đang làm nóng người lộ ra vài chiêu.

Lâm Thiên nhìn Tiêu Bạch đứng bên sân bóng, trong vòng hai thước không có người kế bên.

Lâm Thiên nắm tay Chu Dao tới gần, chào hỏi:

– Tiểu Bạch, lão Ngụy lôi ngươi đến?

Tiêu Bạch ở trong đại học Hải Thiên tiếng dữ đồn xa, không nhiều người dám đứng cạnh gã, dù là bạn học chung lớp cũng vậy.

Tiêu Bạch cười khổ nói:

– Hôm nay vốn định ngủ nướng một giấc ai ngờ bị hắn kéo khỏi giường. Ta không hiểu nổi, đấu bóng rổ bắt đầu sớm như vậy làm gì? Mới có tám giờ!

Chu Dao lên tiếng:

– Hôm nay là ngày nắng, giữa trưa sẽ rất nóng nên sắp xếp thời gian hơi sớm.

Lâm Thiên tò mò hỏi:

– Tiểu Bạch, nhóm Mộ Dung Tuyết bị người gia tộc kêu đi vì chuyện gì?

Tiêu Bạch nhỏ giọng nói:

– Huyền Nữ cung Đại Tuyết sơn thu đồ đệ, nếu tư chất tốt được chọn thì sẽ bước lên đường tu tiên, người trong gia tộc bọn họ tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ duyên như vậy. Nếu trong gia tộc ra một cao thủ tu chân thì rất có lợi cho việc tăng mạnh thực lực gia tộc.

Lâm Thiên hỏi:

– Huyền Nữ cung? Chỉ thu nữ đệ tử?

Tiêu Bạch trợn trắng mắt:

– Đương nhiên rồi, nếu không ta đã chẳng đứng dây. Tuy Huyền Nữ cung không nổi bằng Côn Luân, Thục Sơn đầu lĩnh nhưng công pháp không thua kém bao nhiêu.

Lâm Thiên không thấy lạ khi Tiêu Bạch biết Côn Luân, Thục Sơn. Côn Luân và Thục Sơn không hoàn toàn ngăn cách với thế gian, chỉ cần có liên lạc với trần thế thì một số thế gia cổ võ sẽ biết. Tiêu Bạch có địa vị không thấp trong gia tộc, gã có tư cách biết một ít bí ẩn!

Tiêu Bạch tiếc nuối nói:

– Tiếc rằng đã nhiều năm Côn Luân, Thục Sơn không nhận đệ tử.

Hai người tán gẫu một lúc sau trận đấu bắt đầu. Chu Dao bảo đến cổ vũ nhưng nàng chỉ đứng yên xem, không như vài nữ sinh khác hét to kêu gào.

Lâm Thiên mỉm cười hỏi:

– Sao Dao nhi không hét to mấy tiếng đi?

Chu Dao nói:

– Tiểu Lâm Tử không ra sân, nếu Tiểu Lâm Tử ra sân thì ta chắc chắn sẽ cổ vũ cho!

Lâm Thiên cười to bảo:

– Ta mà ra sân thì là ăn hiếp người.

Chu Dao hừ khẽ:

– Tiểu Lâm Tử, ta phát hiện ngươi thật là rất tự kỷ!

Tiêu Bạch luôn quan sát trên sân, phớt lờ Lâm Thiên và Chu Dao liếc mắt đưa tình.

Tiêu Bạch nhíu mày nói:

– Lão tam, tình hình của lão Ngụy khá nguy hiểm, bên chúng ta chỉ có mình hắn là mạnh, bốn người khác thực lực rất bình thường. Trong năm người đội đối thủ có hai người thực lực ngang với lão Ngụy, ba người khác phối hợp rất tốt với hai người kia.

Lâm Thiên nhìn trong sân. Ngụy Phong chuyền bóng vừa đến tay đồng đội đã bị đối thủ cướp đi, gã tức giận giậm chân.

Lâm Thiên nói:

– Đúng thật, hai cao thủ phe kia đều có cơ sở võ công không yếu hơn lão Ngụy, nhóm lão Ngụy bị chèn ép là hợp tình hợp lý.

Thực lực hiện tại của Lâm Thiên dễ dàng nhìn thấu hai người phe đối phương yếu hơn hắn rất nhiều.

Số điểm nhanh chóng cách biệt khá lớn, rất nhanh chỉ còn một điểm là đến số ba mươi. Tiếng hét cổ vũ bên hệ tin tức yếu dần, dù họ không hiểu bóng rổ cũng biết phe mình thua chắc rồi.

Chu Dao ngước nhìn Lâm Thiên, cười hỏi:

– Đại cao thủ, ngươi sẽ không đứng nhìn hệ tin tức chúng ta thua đi?

Lâm Thiên nhe răng cười:

– Hôn một cái thì bản cao thủ sẽ cho nàng biết cái gì gọi là vô địch sân bóng!

Mặt Chu Dao đỏ hồng nhìn quanh, nhón mũi chân nhanh chóng hôn khóe môi Lâm Thiên một cái.