Tinh Giới

Chương 120: Lệnh bài tộc trưởng




Ngụy Phong và Tiêu Bạch trò chuyện xong gã trả di động lại cho Lâm Thiên, buồn bã nói:

– Lão tam, phòng ngủ có bốn người giờ chỉ còn lại hai chúng ta.

– Sau này sẽ còn gặp mặt, khi đó chúng ta và hôm nay đã khác xa. Nhưng hy vọng thời gian đừng làm nhạt đi tình bạn của chúng ta.

Lâm Thiên nhẹ giọng nói:

– Lão Ngụy, sợ là không lâu nữa thế giới này sẽ biến đổi lớn, ta sẽ cố gắng nhanh chóng tìm một môn công pháp thích hợp với ngươi. Người không có thực lực sẽ chết khá nhiều trong xao động sắp tới.

Thiên địa hỏi:

– Xao động? Xao động gì!?

Lâm Thiên nói:

– Lão Ngụy, bây giờ biết nhiều không tốt cho ngươi. Hiện tại ngươi hãy cố gắng cua Tần Kha đi, dù sao chưa có công pháp thì thực lực của ngươi không thể tiến bộ lớn, cũng rảnh rỗi.

Ngụy Phong nói:

– Ngươi nói mấy lời này làm ta run quá, giống như thế giới sắp tận thế.

– Đúng là tận thế, nhưng là tận thế cho kẻ yếu, với cường giả là kỳ ngộ. Lão Ngụy, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ là một cường giả, bởi vì ngươi có được trái tim khát vọng biến mạnh.

Lâm Thiên nói:

– Tần Kha không vào được phái Huyền Nữ, tâm tình khá tệ. Mấy ngày nay ngươi hãy quan tâm nàng nhiều hơn, có lẽ nhờ đó mà thành đôi.

Ngụy Phong gật đầu nói:

– Được rồi lão tam, ta thử xem. Nhưng khả năng thất bại lớn hơn một chút.

Lâm Thiên cười nói:

– Việc do người, cố gắng mới không hối hận!

Mộ Dung Tuyết, Nam Cung Uyển Nhi đã đi. Lâm Thiên biết Chu Dao rất buồn nên hắn kêu nàng ra.

Bên ven hồ thu thủy, đầu Chu Dao gối lên vai Lâm Thiên, buồn bã nói:

– Tiểu Lâm Tử, Mộ Dung và Uyển nhi không biết qua bao lâu mới được gặp lại. Phái huyền Nữ yêu cầu cực kỳ nghiêm khắc, không đến tu vi nhất định thì không thể đi ra ngoài.

Lâm Thiên cười nói:

– Dao nhi, ngươi nên vui vì bọn họ, họ vào phái Huyền Nữ thì sau này là người tu tiên, có lẽ tương lai đều thành tiên.

– Tiểu Lâm Tử, bọn họ là người tu tiên, sinh mệnh sẽ rất dài lâu. Ta thì rất nhanh sẽ già đi.

Chu Dao nói một hồi rơi lệ.

Lâm Thiên nạt:

– Bậy bạ! Nếu không có gì ngoài ý muốn thì ta có thể thành tiên, thành thần. Dao nhi sẽ luôn bên cạnh ta!

Chu Dao xì cười:

– Tiểu Lâm Tử đừng nói đùa cho ta vui vẻ. Ta không xa cầu vĩnh viễn, chỉ cần sống vui mấy chục năm là đủ rồi.

Lâm Thiên không nói bừa, có Tinh Giới, có công pháp lão chủ nhân Tiểu Linh để lại, chỉ cần Lâm Thiên cẩn thận một chút, điệu thấp một chút là sẽ dần biến mạnh lên. Nhưng Chu Dao không tin thì Lâm Thiên cũng không nói nhiều, đến lúc đó sự thật sẽ chứng minh hết thảy.

Lâm Thiên trầm giọng nói:

– Dao nhi, ngày mai là ngày tế của cha mẹ ta, cùng ta trở về một chuyến đi.

Một đêm bình yên.

Giữa trưa ngày thứ hai Lâm Thiên lái xe cùng Chu Dao đến một thôn núi nhỏ cách thành phố Hải Thiên hơn 500km, Thôn Vụ Ảnh.

Chu Dao nhìn ruộng mương ngoài cửa xe, hỏi:

– Đây là nơi ngươi sống lúc còn nhỏ?

Lâm Thiên gật đầu nói:

– Trước chín tuổi ta sinh hoạt tại đây, sau này cha mẹ xảy ra tai nạn xe cộ nên ta rời khỏi nơi này đến một huyện thành nhỏ. Cuộc sống sau đó thì... Ha ha, không nói làm gì.

Chu Dao hỏi:

– Tại sao Tiểu Lâm Tử rời đi? Khi đó Tiểu Lâm Tử còn nhỏ, nếu ở đây ít ra có hàng xóm này nọ chăm sóc một chút.

Lâm Thiên đáp:

– Khi đó trong lòng ta cho rằng cha mẹ bị người hại chết, cố chấp muốn rời đi tìm hung thủ. Lúc ấy mới có chín tuổi, bây giờ chính ta còn không hiểu tại sao mình có can đảm lớn như vậy. Giờ ngẫm lại có thể sống tiếp thật không dễ dàng.

Chu Dao ôm cánh tay phải của Lâm Thiên:

– Tiểu Lâm Tử, cha mẹ của ngươi rốt cuộc là...

– Trước kia không có năng lực điều tra, hiện tại thì có nhưng thời gian qua rất lâu, không biết điều tra từ đâu.

Lâm Thiên thở ra:

– Gần đây lão tứ, tiểu Bạch rời đi, lại là ngày giỗ của cha mẹ, ta trở nên ủy mị.

– Người có bi hoan ly hợp, trăng có sáng tối tròn khuyết.

Lâm Thiên đậu xe gần một căn nhà rách nát không nhìn ra hình dạng.

Lâm Thiên bước xuống xe, cảm thán rằng:

– Mười năm không đến nơi này đã thành ra như vậy.

Nam nhân trung niên nhíu mày hỏi:

– Ngươi là...?

Lâm Thiên cười nói:

– Mộc thúc thúc, ta là tiểu Thiên. Mười năm không gặp Mộc thúc thúc không nhận ra ta sao?

Lâm Thiên từ một đứa trẻ biến thành người lớn, đã thay đổi rất nhiều. Nam nhân trung niên thì chỉ già đi mười tuổi, thay đổi không nhiều.

– Tiểu Thiên, ta nhớ ra rồi! Rốt cuộc tiểu Thiên đã về! Hai năm đầu chúng ta thường quét dọn căn nhà này giúp ngươi, nhưng mãi không thấy ngươi trở về nên dần không có người thu dọn nữa, hiện tại bị hư hỏng thế này.

Nam nhân trung niên xấu hổ nói:

– Nhưng bây giờ xem ra tiểu Thiên không cần ở trong thôn nhỏ này nữa. Mấy hôm trước ta còn nghĩ ngày giỗ cha mẹ ngươi năm nay có lẽ ngươi sẽ về, không ngờ ngươi về thật.

Dao nhi bước xuống xe.

Lâm Thiên lên tiếng:

– Dao nhi, vị này là Mộc thúc thúc của ta, lúc ta còn nhỏ hay tới nhà Mộc thúc thúc chơi.

Chu Dao lễ phép chào hỏi:

– Mộc thúc thúc khỏe không ạ?

– Tiểu Thiên, đây là bạn gái của ngươi sao? Tiểu Thiên giỏi thật, cha mẹ ngươi ở trên trời có linh thiên cũng yên tâm.

Nam nhân trung niên cảm thán rằng:

– Được rồi, Mộc thúc không quấy rầy các ngươi, buổi tối qua nhà Mộc thúc ăn cơm, ta kêu thím làm thêm vài món ăn cho.

Lâm Thiên gật đầu, cùng Chu Dao đi vào căn phòng đầy tro bụi. Lâm Thiên tạo bình chướng nước cho Chu Dao, hắn dùng ma pháp phong hệ, một vòi rồng nhỏ chạy khắp phòng cuốn tro bụi dưới đất lên.

Mười phút sau căn nhà tuy không quá sạch sẽ nhưng đỡ hơn lúc vừa vào nhiều.

Chu Dao cười nói:

– Chắc chỉ mình Tiểu Lâm Tử nghĩ ra cách dùng ma pháp quét dọn vệ sinh.

Lâm Thiên nói:

– Có thể bớt sức thì tại sao không làm?

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, quét hình bốn phía xem.

– Vâng thưa chủ nhân!

Tiểu Linh lên tiếng:

– Chủ nhân, cái cây sau nhà sâu một thước có một cái hộp kín.

Lâm Thiên hỏi:

– Hộp? Bên trong có cái gì?

– Một lệnh bài, mặt phải một chữ lệnh, mặt trái là chữ Lâm.

Lâm Thiên bước nhanh ra sau nhà, sử dụng ma pháp thổ hệ, không tốn nhiều sức mở cái hộp kim loại màu bạc dài gần 20cm, độ rộng và chiều cao 10cm. Một lệnh bài dài 10cm, không biết làm bằng chất liệu gì yên lặng nằm trong hộp.

Chu Dao hỏi:

– Tiểu Lâm Tử, đây là cái gì?!

Lâm Thiên cũng muốn biết đây là thứ gì, nên hắn nhanh chóng hỏi thầm:

– Tiểu Linh, lệnh bài kia là cái gì? Tại sao ở đây?

– Chủ nhân, sưu tầm được tin tức lệnh bài là lệnh tộc trưởng Lâm gia, mất tích hai mươi năm trước, không ngờ bị chôn dưới đất. Chủ nhân, rất có thể phụ thân của người là huynh trưởng của Lâm Chấn, tộc trưởng Lâm gia đời này.

Đầu óc Lâm Thiên ù đặc, hét to:

– Lâm gia? Tiểu Linh, nếu đúng vậy thì rất có thể cha mẹ của ta không phải chết do tai nạn xe cộ ngoài ý muốn mà bị mưu sát đúng không?

– Đúng rồi thưa tinh thần. Lâm Chấn có huynh trưởng, tức là phụ thân của chủ nhân khi hai mươi tuổi đã đến tu vi địa giai, một cao thủ ít nhất là địa giai không thể chết vì tai nạn xe đơn giản được.

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh:

– Lâm gia!

Chu Dao nắm tay Lâm Thiên:

– Tiểu Lâm Tử, ánh mắt của ngươi thật đáng sợ.

Lâm Thiên hít sâu, nói:

– Ta không sao, chỉ vì nhìn khối lệnh bài này làm ta nghĩ đến một vài thứ không tốt.

Đã mua sẵn đồ cúng, rất nhanh hai người lấy từ trong cốp xe ra bày biện.

Lâm Thiên quỳ xuống, Chu Dao do dự một chút cũng quỳ theo.

– Cha, mẹ, hơn mười năm rồi, cha mẹ ở thế giới khác sống có tốt không? Tiểu Thiên sống rất tốt, cha mẹ hãy yên tâm. Tiểu Thiên dẫn Dao nhi đến thăm cha mẹ, tương lai Dao nhi sẽ là con dâu ngoan của cha mẹ.

Lâm Thiên vừa đốt tiền giấy vừa nói:

– Hơn mười năm, lần này tiểu Thiên đã phát hiện một ít manh mối. Cha, mẹ, tiểu Thiên nhất định sẽ báo thù cho hai người!

Chu Dao không nói lời nào, cùng Lâm Thiên cung kính dập đầu Lâm Thiên cái.

Lâm Thiên trở lại là chuyện lớn đối với Vụ Ẩn thôn nhỏ. Các thôn dân chạy tới an ủi khiến nỗi lòng hỗn loạn của Lâm Thiên cảm giác vô cùng ấm áp. Điều kiện chỗ này so không bằng thành phố lớn, nhưng lòng người chất phác lương thiện, người bên ngoài không bằng.

Lúc chạng vạng Mộc thúc đến kêu:

– Tiểu Thiên, và cô nương này, đến nhà Mộc thúc ăn cơm đi.

Lâm Thiên gật đầu, nắm tay Mộc thúc vào nhà gã.

Lâm Thiên ngại ngùng nói:

– Chào thím, lần này tiểu Thiên trở về vội vàng không mua cái gì.

– Tiểu Thiên đừng xem thím như người xa lạ. Chớp mắt mười năm đã qua, tiểu Thiên trưởng thành anh đẹp trai rồi, còn tìm được một bạn gái xinh đẹp. Vĩ Từ nhà chúng ta không giỏi như tiểu Thiên.

Vĩ Từ là bạn chơi chung lúc nhỏ với Lâm Thiên, cũng đã lên đại học nên không có trong nhà.

Chu Dao chào:

– Chào thím, ta tên Chu Dao.

– Chu Dao, tên đẹp quá. Nhà thím chỉ có ít món ăn nhà, không bằng sơn trân hải vị trong thành phố.

Ăn xong bữa cơm ấm áp thì trời đã tối. Về phòng, Lâm Thiên lấy ra một chiếc giường lớn. Chu Dao ngây người mấy giây không phản ứng lại.

Chu Dao vuốt giường, cảm nhận xúc cảm thật sự, kinh ngạc hỏi:

– Tiểu Lâm Tử, cái này... Lấy đâu ra vậy?

Lâm Thiên cười gian:

– Dao nhi biết trữ vật giới tử đúng không? Giường lấy từ trong đó ra. Nhưng mà... Chỉ có một chiếc giường!

Chu Dao nói:

– Tiểu Lâm Tử, ngươi...! Hừ, ngủ chung giường thì được nhưng không được táy máy tay chân!

Chu Dao cởi giày, mặc nguyên bộ đồ nằm lên giường.