Tinh Giới

Chương 133: Chủng loại tinh tạp




Lâm Thiên buồn bực nói thầm với Tiểu Linh:

– Tiểu Linh, chuyện quái quỷ gì đây? Với thân thủ của ta vậy mà suýt té ba lần, một lần bị trên lầu tạt nước bẩn, một lần bình hoa từ trên lầu rớt xuống!

Lâm Thiên xuất hiện trong thế giới tinh tạp dường như là đường phố cổ, phong cảnh độc đáo. Lâm Thiên quan sát bốn phía, tâm tình rất tốt.

Nhưng giây sau Lâm Thiên không vui nổi, với tu vi thiên giai của hắn vậy mà suýt té lăn quay, còn gặp chuyện xui xẻo khác. Tuy Lâm Thiên dựa vào thân thủ tài giỏi lần lượt giải trừ hết nhưng vẫn khiến hắn rất khó chịu.

Lâm Thiên cười khổ nói thầm:

– Tiểu Linh, ta bị trúng tà sao?

Tiểu Linh cười nói giỡn:

– Chủ nhân, không phải trúng tà mà là bị người dùng thẻ nguyền rủa ám toán. Chủ nhân còn nhớ thiếu nữ kia không? Nàng thấy chủ nhân đột nhiên xuất hiện, cho rằng chủ nhân là cao thủ có thể sử dụng thẻ phá không cao cấp. Chủ nhân lại hơi đẹp trai nên nữ hài tử đó mới đến bắt chuyện.

Lâm Thiên lầu bầu:

– Nhưng ta đã phớt lờ nàng ấy.

Tiểu Linh nói:

– Chủ nhân, vấn đề là đây. Nữ hài tử bị chủ nhân đối xử lạnh lùng thì tâm tình khó chịu. Thẻ nguyền rủa chỉ có tam giai, khi sử dụng rất là ẩn khuất, tâm tình nữ hài tử khó chịu thế là dùng một tấm vào chủ nhân.

Lâm Thiên nhíu mày nói:

– Hỏi hai câu. Một, nếu nữ hài tử kia cho rằng ta là cao thủ thì nàng ấy nghĩ bằng vào một tấm thẻ nguyền rủa tam giai có thể ám toán ta được sao? Thứ hai, nếu có thể dùng thẻ nguyền rủa lung tung vậy chẳng phải là hỗn loạn?

Tiểu Linh trả lời:

– Chủ nhân, nơi này tuy rằng là thế giới tinh tạp nhưng Tinh Tạp Sư giống Ma Pháp Sư trong thế giới ma huyễn, rất hiếm hoi, đa số là người thường. Không nhiều người bình thường dùng được tinh tạp. Một tinh tạp nhất giai bằng phí sinh hoạt một tháng của người thường. Thẻ nguyền rủa tam giai có giá cao hơn rất nhiều, nên nữ hài tử muốn làm quen với chủ nhân rất có thể là tiểu thư nhà giàu, thì hì.

– Thẻ nguyền rủa chứa lực lượng nguyền rủa, kiểu nguyền rủa này khác với năng lượng bình thường, muốn thanh trừ thì cần có tinh tạp thanh trừ nguyền rủa đặc biệt. Sử dụng thẻ nguyền rủa có hiệu lực trong vòng một canh giờ.

– Dĩ nhiên nếu thực lực cao thì thẻ nguyền rủa đem lại ảnh hưởng nhỏ hơn nhiều. Ví dụ trên lầu dội nước bẩn, nếu là người bình thường tuyệt đối không né thoát nhưng chủ nhân thì đã thoát được. Nữ hài tử kia không có ý xấu xa, đơn thuần là trút bất mãn bị chủ nhân phớt lờ. Thẻ nguyền rủa tuy rằng sử dụng ẩn khuất nhưng không nhiều người dùng, vì dù lúc này không biết, về sau vẫn có thể điều tra ra. Sẽ không ai vô duyên vô cớ kết thù kết oán!

– Hai tiếng? Trời hỡi!

Lâm Thiên nhìn đằng trước có gì cái vỏ trái cây giống vỏ chiêu, hắn từ xa đã vội né. Xui rủi chưa kết thúc tốt nhất tránh xa vỏ trái cây, lúc nãy Lâm Thiên suýt trượt vỏ trái cây té ngã. Trên trời có con chim giống quạ bay ra, một vật nhỏ màu đen rớt xuống, Lâm Thiên nhanh như tia chớp vọt lên bốn, năm thước.

Lâm Thiên quay đầu nhìn thứ rớt xuống đất, trán nổi gân xanh:

– Tiểu Linh, đừng nói với ta là không có cách nào giải quyết. Một tấm thẻ nguyền rủa nho nhỏ mà cũng không giải trừ được thì Tiểu Linh vô dụng quá.

Tiểu Linh tội nghiệp nói:

– Chủ nhân, ta chỉ muốn để chủ nhân kiến thức tinh tạp kỳ diệu, nếu muốn thì tất nhiên có thể giải quyết xong, tiêu phí mười duy giới lực là có thể thanh trừ nguyền rủa!

Lâm Thiên lên tiếng:

– Mau thanh trừ!

Mười duy giới lực đối với Lâm Thiên bây giờ không tính nhiều, mua sự thoải mái thì rất đáng giá.

Tiểu Linh nói:

– Vâng thưa chủ nhân!

Lâm Thiên cảm giác dòng nước ấm từ huyệt thiên trung phần ngực lan tràn khắp người.

Lâm Thiên không rên ra tiếng nhưng thầm hét trong lòng:

– A, sướng!

Trong cảm nhận của Lâm Thiên như có thứ gì không tốt bị dong nước ấm bài trừ khỏi cơ thể.

Tiểu Linh lên tiếng:

– Chủ nhân, đã tốt rồi!

Lâm Thiên cười gian:

– Ừm! Tiểu Lâm, trong tinh tạp chỗ nào bán thứ này? Chơi rất vui, bà nội nó, sau này gai mắt ai liền thưởng một tấm thẻ nguyền rủa cho kẻ đó!

Lâm Thiên chịu khổ như vậy làm sao không nghĩ tới để người khác cũng nếm thử mùi vị đó?

– A phải rồi, cách dùng tinh tạp như thế nào? Ta có thể sử dụng nó đúng không?

Tiểu Linh lên tiếng:

– Chủ nhân, tinh tạp chia ra nhiều chủng loại, ví dụ tinh tạp năng nguyên, cung cấp năng lượng khi sử dụng tinh tạp chiến đấu. Tinh tạp năng nguyên có mức độ năng lượng nhất định, dùng xong năng lượng phải nạp lại. Tinh tạp chiến đấu miễn không bị hư hỏng là có thể dùng mãi mãi, đương nhiên cần năng nguyên.

– Có loại tinh tạp đặc biệt, ví dụ thẻ nguyền rủa thuộc loại đặc biệt. Cách dùng loại đặc biệt mỗi cái khác nhau. Ví dụ thẻ nguyền rủa, miễn tinh thần thẩm thấu vào trong thẻ, chuyển hình ảnh người mình muốn nguyền rủa từ trong não vào thẻ là thẻ nguyền rủa sẽ có tác dụng. Nhưng thẻ nguyền rủa là vật phẩm tiêu hao, dùng một lần liền hết xài.

– Sử dụng tinh tạp đa phần cần có rãnh thẻ, trên rãnh thẻ đựng thẻ năng lượng và thẻ chiến đấu là sẽ phát huy ra đủ loại pháp thuật có trong thẻ chiến đấu. Ví dụ hỏa cầu, phong nhẫn, lôi xà gì đó!

– Chủ nhân có thể sử dụng tinh tạp nhưng chủ nhân không cần loại chiến đấu, vì ma pháp tiện hơn dùng tinh tạp nhiều. Chủ nhân có thể kiếm chút ít tinh tạp loại đặc biệt, cửa hàng tinh tạp bán đủ loại tinh tạp. Nhưng thứ trong phòng đấu giá tinh tạp ngầm tốt hơn thứ bán trong cửa hàng nhiều.

Tiểu Linh hỏi:

– Nhưng chủ nhân có tiền không? A không, chủ nhân có năng điểm không? Tiền của thế giới tinh tạp là năng điểm.

Lâm Thiên sửng sốt. Mấy thứ năng điểm là lần đầu tiên Lâm Thiên được nghe, sao hắn có?

Lâm Thiên hỏi:

– Tiểu Linh, có cách gì kiếm chút năng điểm không?

Tiểu Linh đáp:

– Chủ nhân đã quên cách làm sao kiếm ma tinh sao?

Mắt Lâm Thiên sáng rực:

– Mậu dịch! Phải rồi, kim cương với ta là đồ bỏ nhưng lại kiếm được nhiều ma tinh trong thế giới ma huyễn, chắc thế giới này có vài thứ rất thưa thớt thậm chí không có. Nếu ta dùng mấy thứ đó trao đổi thì nhiều năng điểm sẽ lăn tới. Phải rồi Tiểu Linh, năng điểm có thể chuyển hóa thành giới lực không?

Tiểu Linh nói:

– Năng điểm không thể trực tiếp chuyển hóa thành giới lực, nhưng có được năng điểm là có thể đưa năng nguyên thành năng điểm chuyển hóa thành năng tinh. Một ngàn năng điểm chuyển hóa thành một năng tinh, năng tinh tiêu chuẩn có thể chuyển hóa thành ba duy giới lực.

– Tiểu Linh, sức mua năng điểm như thế nào?

Tiểu Linh trả lời:

– Thưa chủ nhân, một năng điểm tương đương với một nhân dân tệ!

Lâm Thiên mừng thầm. Một năng điểm bằng một nhân dân tệ, một ngàn nhân dân tệ tựu tương đương với ba duy giới lực. Những vật hiếm hoi bán với giá trên trời không kỳ lạ, chỉ cần được một ngàn vạn năng điểm là tương đương với kiếm ba vạn duy giới lực.

Một ngàn vạn nhân dân tệ nếu như có thể đổi thành ba vạn duy giới lực thì Lâm Thiên đã sớm vui vẻ nhảy cẫng lên. Kim cương to cỡ nắm tay ném ra một viên ít nhất có thể đấu giá trên trời hơn mười ức USD. Mười ức USD bằng hơn sáu mươi ức nhân dân tệ, tương đương với hơn sáu trăm ngàn vạn nhân dân tệ!

Hơn sáu trăm ngàn vạn, mỗi một ngàn vạn tam duy bằng một ngàn tám trăm vạn duy giới lực!

Một ngàn tám trăm vạn, con số này rất khủng khiếp. Nên biết tiêu diệt hai pháp sư thánh giai cần tám ngàn duy giới lực, tiêu diệt một pháp sư thần giai khoảng năm vạn duy giới lực. Một ngàn tám trăm vạn duy đủ tiêu diệt ba trăm sáu mươi thần giai pháp sư.

Một ngàn tám trăm vạn duy giới lực nếu hình thành công kích tiêu diệt Nguyên Anh kỳ trở lên mấy bậc.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, thế giới tinh tạp thiếu cái gì mà quý giá nhưng thế giới hiện thực hoặc thế giới khác thì có nhiều?

– Không thể trả lời, chủ nhân!

Tiểu Linh nói:

– Lão chủ nhân chế định một ít quy tắc trò chơi, Tiểu Linh có vài thứ không thể thiếu, cần chủ nhân tự mình phát hiện ra.

Bây giờ điều Lâm Thiên muốn làm nhất là chửi lão chủ nhân của Tiểu Linh té tát, nhưng suy xét đến người ta biến thái, trời biết có nghe thấy không nên Lâm Thiên ráng nhịn.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Nể ngươi khiến người đi lên con đường thoạt trông không tệ nên tiểu gia không chửi ngươi!

Một tiếng sau, Lâm Thiên đang đi trên con đường thương nghiệp. Lâm Thiên không mua đồ, hắn chỉ đến xem có đồ gì hay đáng giá, cái gì không đáng mang theo.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Bảo thạch trong thế giới ma huyễn có giá như thế không ngờ tại đây là phế vật.

Tiểu Linh nói:

– Đương nhiên rồi, sau khi hết năng lượng năng tinh thì trở nên như kim cương, mỗi năm không biết bao nhiêu năng tinh bị tiêu hao. Chủ nhân nghĩ năng tinh không có năng lượng thì còn giá trị không?

Lâm Thiên nhìn từng cửa hàng, nhíu chặt mày, dường như không có thứ gì thế giới hiện thực có nhiều mà nơi đây thì rất đáng giá.

– Không đúng, hình như ta quên cái gì?

Trong đầu Lâm Thiên lóe qua một ý tưởng nhưng hắn không nắm bắt được.

– Này heo ngốc, cút xa chút! Tửu lâu cao cấp thế này không phải loại tiểu nhân vật nhà ngươi có thể đến!

Một núi thịt ập tới trước mặt Lâm Thiên. Cao hai thước, rộng không ít hơn một thước. Cánh tay mạp mạp đeo một rãnh thẻ, bên trên cắm thẻ năng nguyên, hai thẻ chiến đấu. Thẻ chiến đấu gì thì không nhìn ra được, nhét thẻ vào nhìn bên ngoài rãnh thẻ tối đa có thể thấy mấy tấm thẻ.

Lâm Thiên cau mày ngước nhìn cái tên mập khủng khiếp lại còn cao hơn hắn.

Tên mập trừng Lâm Thiên:

– Heo ngốc, ánh mắt của ngươi thế là sao?

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Nhìn mắt heo ngốc.

Lâm Thiên đá bay tên mập nặng hơn hắn gấp ba.

– Nghĩ tình ngươi nhắc nhở ta nên cú đá này chỉ đá gãy ba khúc xương của ngươi!