Tinh Giới

Chương 142: Hoàng Hà bang




Thế giới Thiên Long Bát Bộ, khi lại bước lên mảnh đất thế giới này tâm tình Lâm Thiên đã khác đi. Bằng vào tu vi thiên giai hiện tại, người thực lực cao hơn hắn chỉ một bàn tay là đếm hết. Thực lực của người trong thế giới Thiên Long Bát Bộ kém hơn người ở thế giới ma huyễn, thế giới tinh tạp. Thực lực cao thủ hàng đầu của thế giới Thiên Long Bát Bộ so với cao thủ trong thế giới thực cách biệt quá xa. Thế giới Thiên Long Bát Bộ chỉ là một thế giới võ hiệp, nhân vật lợi hại nhất không thể so sánh với những Kim Đan kỳ, thậm chí là đám lão quái vật Nguyên Anh kỳ trong thế giới thực.

Lâm Thiên chậm rãi bước lên một sườn núi, nhìn mã trường Dương gia gần đó, khẽ nói:

– Khi lần đầu tiên đi vào ta chỉ là tay mơ ai đều có thể tiêu diệt, không ngờ hơn hai tháng sau đã đứng trên đỉnh cao nhất thế giới này.

Vì tốc độ chảy thời gian khác nhau, thế giới Thiên Long Bát Bộ đã vào mùa xuân, cỏ xanh biếc, bừng bừng sức sống.

Mã trường Dương gia gần đó có các con ngựa tốt đang tung vó chạy như bay. Một thiếu nữ mười tám, chín tuổi cưỡi ngựa, giơ roi rượt theo sau đàn ngựa. Lâm Thiên rất thính tai, hắn nghe rõ mồn một tiếng cười như chuông bạc của thiếu nữ.

Chợt mặt Lâm Thiên lộ nét vui mừng, Đạp Tuyết xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Một tiếng hú dài, thanh âm lảnh lót truyền đi xa. Đạp Tuyết đang chạy thỏa thích chợt ngừng lại quay đầu nhìn hướng Lâm Thiên.

Thấy Đạp Tuyết lao nhanh đi xa, thiếu nữ xua đuổi đàn ngựa sốt ruột hét to:

– Này này, Đạp Tuyết, ngươi bị gì vậy?

Đạp Tuyết đang chạy nhanh chợt khựng lại nhưng rồi tiếp tục lao ra khỏi cửa mã trường chạy tới bên Lâm Thiên.

Ngàn dặm lương câu khi đã nhận chủ sẽ không dễ làm phản, tuy thiếu nữ nuôi Đạp Tuyết gần nửa năm nhưng khi nghe tiếng Lâm Thiên huýt gió thì nó vẫn chạy nhanh tới bên hắn.

Tốc độ Đạp Tuyết rất mau, chẳng mấy chốc đã đến cạnh Lâm Thiên, đầu ngựa cúi xuống cọ mặt hắn liên tục. Đôi mắt to lộ tia uất ức như trách móc tại sao lâu vậy mà Lâm Thiên không đến thăm nó.

Lâm Thiên vỗ nhẹ đầu ngựa, cười khẽ nói:

– Rồi rồi, là lỗi của ta vì lâu vậy không đến thăm ngươi.

Lâm Thiên leo lên ngựa, kéo dây cương:

– Giá!

Đạp Tuyết chồm cao lên, hí dài, nhanh như tia chớp lao hướng mã trường.

Cửa lớn mã trường, Dương Thừa Phong và thiếu nữ vừa đuổi ngựa đứng chờ sẵn.

– Dương tràng chủ, nhiều ngày không gặp mà phong thái của ngươi càng hơn trước, ha ha ha ha ha ha!

Lâm Thiên cưỡi Đạp Tuyết tới trước mặt hai người Dương Thừa Phong, hắn leo xuống ngựa cười to bảo:

– Vị này chắc là lệnh thiên kim? Nếu Lâm Thiên không đoán sai thì mấy ngày qua là nàng chăm sóc cho Đạp Tuyết? Đa tạ, đa tạ.

Dương Thừa Phong cười nói:

– Lâm huynh, ta già rồi còn phong thái gì nữa? Lâm huynh thì hình như công lực càng thêm thâm hậu! Nhạn nhi, còn không mau hành lễ? Nếu không nhờ Lâm huynh không biết Dương gia mã trường hiện tại sẽ như thế nào.

Thiếu nữ là nữ nhi của Dương Thừa Phong, Dương Nhạn vội khom người hành lễ hướng Lâm Thiên, tia tình ý trong mắt làm hắn hết hồn. Lần đầu tiên Lâm Thiên và Dương Nhạn gặp nhau, làm sao đối phương yêu hắn được?

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Ảo giác, chắc chắn là ảo giác!

Nhưng nhìn kỹ thì tia tình ý càng dày đặc hơn. Lâm Thiên vội né tránh ánh mắt Dương Nhạn, hắn không muốn trêu hoa ghẹo nguyệt. Hiện giờ Lâm Thiên đã nợ bao nhiêu là tình cảm. Dương Thi, Dương Tuyết, Chu Dao, cộng thêm một người mà trong lòng Lâm Thiên sớm nhận định là nữ nhân của mình, Thạch Huyên Hiên, tổng cộng bốn người. Dương Thi, Dương Tuyết còn đỡ chút, các nàng sớm biết Chu Dao tồn tại, biết chuyện giữa Lâm Thiên và Thạch Huyên Hiên. Bên Chu Dao thì Lâm Thiên không biết giải quyết thế nào, Thạch Huyên Hiên là nữ nhân kiêu ngạo, khiến nàng chung phu quân với nữ nhân khác có tính khiêu chiến rất lớn.

Lâm Thiên từ biệt:

– Dương tràng chủ, tại hạ xin cáo từ, sau này mã trường gặp việc khó gì không liên lạc với ta được thì có thể tìm nhị ca, tam ca của ta. Nhị ca của ta là Hư Trúc, cung chủ Thiên Sơn Linh Thứu cung. Tam ca là Đoàn Dự, hoàng đế Đại Lý quốc. Tin tưởng bọn họ có năng lực giúp mã trường vượt qua chút cửa ải khó khăn.

Tình ý đậm đặc trong mắt thiếu nữ làm Lâm Thiên ăn không tiêu, hắn không biết rằng hắn cứu Dương gia mã trường đồng nghĩa cứu Dương Nhạn. Trong lòng Dương Nhạn thì hình tượng Lâm Thiên vô cùng cao lớn, cộng thêm nửa năm qua nàng luôn chăm sóc Đạp Tuyết, nhìn con ngựa liền nhớ hắn. Nhớ nhung nửa năm làm lòng Dương Nhạn nảy mầm xuân.

Dương Thừa Phong kinh ngạc hỏi:

– Lâm huynh mau vậy đã vội đi? Hay vào mã trường uống một ly đi?

Lâm Thiên lắc đầu nói:

– Tại hạ xin ghi nhận ý tốt của tràng chủ, nhưng tại hạ còn có việc không tiện ở lâu. Một lần nữa đa tạ Dương tràng chủ. Dương tiểu thư tận tình chăm sóc Đạp Tuyết.

Trong ánh mắt thất vọng của Dương Thừa Phong và Dương Nhạn, Lâm Thiên cưỡi Đạp Tuyết lao nhanh đi xa.

Dương Thừa Phong vỗ vai Dương Nhạn, khẽ thở dài:

– Nhạn nhi, quên hắn đi, hắn là rồng trong cõi người, không chung tầng lớp với chúng ta.

Dương Nhạn thút thít:

– Phụ thân, ta biết. Mới rồi hắn né tránh ánh mắt của ta là biết ngay giữa chúng ta không có khả năng.

– Ngươi biết là tốt rồi. Nửa năm trước ta còn nhìn thấu hắn, bây giờ công lực của hắn không biết đến tình trạng gì. Nhị ca là cung chủ Linh Thứu cung, tam ca là hoàng đế Đại Lý thì sao hắn yếu được?

Dương Thừa Phong khẽ nói:

– Ta luôn cảm thấy hắn và chúng ta không cùng thế giới.

Dương Thừa Phong vừa nói vừa đi vào mã trường, để lại Dương Nhạn thẫn thờ nhìn Lâm Thiên đi xa.

Giục ngựa hướng bắc.

Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:

– Chủ nhân thật nỡ bỏ, đại mỹ nữ như thế chỉ cần chủ nhân ngoắc tay một cái liền có.

Lâm Thiên nói thầm trong đầu:

– Nếu một đại mỹ nữ có dục mà vô tình với ta thì ta không ngại chơi một hồi, theo như nhu cầu hai bên. Nhưng tình cảm không thể tùy tiện chơi đùa, ta thừa nhận ta lăng nhăng nhưng tuyệt đối sẽ không như lão chủ nhân của ngươi có nữ nhân nhiều còn hơn nhân khẩu thành phố Hải Thiên.

Tiểu Linh cười nói:

– Chờ lúc chủ nhân vào Tu Chân giới, tiên giới, Thần giới, Tu Chân giới thì mỹ nữ nhiều không đếm hết. Tiên nữ tiên giới, thần nữ Thần giới có sức hấp dẫn rất lớn, khi đó chủ nhân có kiềm được không? Hi hi.

Lâm Thiên im lặng một lúc sau lên tiếng:

– Chuyện tương lai không ai ngờ được, nếu có duyên thì chấp nhận một, hai người cũng được. Ta biết mình không phải cái gì chính nhân quân tử!

Tốc độ Đạp Tuyết siêu nhanh, sau khi Lâm Thiên dùng chút giới lực tăng mạnh thân thể cho nó thì trong truyền thuyết mau hơn trước mảng lớn, sức chịu đựng cũng dẻo dai nhiều.

Một ngày sau Lâm Thiên đã đến bờ Hoàng Hà, dòng sông cuồn cuộn chảy hướng đông. Trong hiện thực Lâm Thiên chưa từng thấy Hoàng Hà, không ngờ thấy trước trong thế giới Thiên Long Bát Bộ.

Bến sông bên kia khá đông người, đa số người căng thẳng. Nghe người khác xì xầm, Lâm Thiên đã hiểu lý do. Hiện tại vùng này có bóng dáng Hoàng Hà bang, người Hoàng Hà bang đánh cướp khách thương qua lại. Cơ bản đi Hoàng Hà một chuyến e rằng mất nửa hàng hóa. Có một số mang theo vật quý giá rất có thể mất tiền bỏ mạng.

Nhiều người nhìn Lâm Thiên cưỡi Đạp Tuyết vô cùng thần tuấn thì không hề lộ vẻ khát khao ngược lại đồng tình, nếu đụng phải Hoàng Hà bang, tuấn mã như thế chắc chắn sẽ bị cướp đi, khi đó cũng mất mạng.

Một thương nhân già tới bên cạnh Lâm Thiên, nhỏ giọng khuyên:

– Chàng trai, ngươi như thế tốt nhất đừng qua sông.

Lâm Thiên hỏi:

– Sao lão bá nói vậy?

Mắt thương nhân già lộ vẻ tức giận:

– Bảo mã của ngươi quá quý giá, người Hoàng Hà bang sẽ đỏ mắt. Hãy bán nó đổi thành ngân phiếu, có thể giấu ngân phiếu đi, tổn thất cũng ít hơn nhiều. Ài, nếu không phải nhà ở phương bắc thì ta không muốn qua Hoàng Hà, đi chuyến này rồi ta không ra nữa, chẳng những không kiếm được tiền còn phập phồng lo sợ.

Lâm Thiên nhíu mày hỏi:

– Quan phủ mặc kệ sao? Để Hoàng Hà bang kiêu ngạo như vậy?

Thương nhân già nói:

– Suỵt, nhỏ giọng chút. Quản? Sao quản được? Nếu Hoàng Hà bang không có người bên trên bảo vệ thì sao dám kiêu ngạo như vậy? Chàng trai, tự giải quyết cho tốt, thuyền sắp khởi hành, ta phải đi lên.

Thương nhân già bước nhanh lên thuyền to sắp khởi hành qua sông.

Sao Lâm Thiên có thể bán Đạp Tuyết được, hắn dắt ngựa đi theo sau lưng thương nhân già lên thuyền. Hắn trả tiền đò. Thương gia già thấy Lâm Thiên cũng đi lên thì lắc đầu thở dài.

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh nói:

– Lão bá xin đừng lo, Lâm ta lăn lộn giang hồ nhiều năm, đang muốn thử mùi vị bị người đánh cướp ra sao?

Người Hoàng Hà bang không chọc vào hắn thì thôi, nếu đụng vào, Lâm Thiên không ngại diễn vai anh hùng trừ hại cho dân.

Thương nhân già không xem trọng Lâm Thiên:

– Chàng trai, ngươi chỉ có một mình, dù lợi hại đến mấy nhưng Hoàng Hà bang người đông thế mạnh lại có người cấp trên chống cho!

Dân không đấu với quan, tư tưởng này đã cắm rễ trong đầu lão. Tuy Hoàng Hà bang không phải bên quan nhưng có quan che chở.

Lâm Thiên lạnh nhạt nói:

– Đôi khi nhiều người không ích gì.

Nói xong Lâm Thiên nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Trăm người lên thuyền lo lắng theo sóng tới bờ bên kia. Hơi nước mặt sông dày đặc, cách một, hai trăm thước không thấy rõ ràng. Lâm Thiên đoán chừng đến giữa Hoàng Hà thì hai bên thuyền vang tiếng cười to. Rất nhanh hai chiếc thuyền nhẹ kẹp thuyền bọn họ vào giữa. Mấy chục tên cướp nước cầm vũ khí từ hai chiếc thuyền nhảy lên sàn tàu.

Trong số tên cướp leo lên một kẻ lõa thân vai vác cửu hoàn đại đao cười to bảo:

– Các vị, quy định cũ chắc không cần nói nhiều? Để lại một nửa tài vật có thể an toàn qua sông, dám giấu diếm thì... Ha ha ha, trước đó có rất nhiều tấm gương!

Tên cướp liếc mắt quét tới quét lui người trên thuyền, khi thấy Đạp Tuyết bên cạnh Lâm Thiên thì mắt lộ tia mừng như điên. Đến khi nhìn Lâm Thiên, tên cướp cau mày.

Nam nhân cao to nói:

– Bằng hữu, ngươi thuộc môn phái nào? Nếu quen biết thì đừng tổn thương hòa khí.

Lâm Thiên thản nhiên nói:

– Không môn không phái, ta không quen biết gì với đám ăn cướp.

Nam nhân nhe răng cười nói:

– Nếu vậy thì đừng trách chúng ta không khách sáo. Con ngựa của ngươi không tệ, nếu tặng cho bang chủ thì địa vị của ta sẽ tăng một bậc trong bang. Tới ngày lễ lộc chắc chắn ta sẽ đốt vài bao tiền giấy cho ngươi! Lên, giết hắn, để lại cho cá ăn!

Lâm Thiên không ngờ người Hoàng Hà bang kiêu ngạo đến thế, ngay trước mặt nhiều người dám cướp ngựa giết người.

Lâm Thiên hừ lạnh một tiếng:

– Thứ không biết sống chết. Đã lâu rồi Lâm Thiên ta không đi giang hồ, xem ra các ngươi đã quên ta!

– Lâm, Lâm Thiên? Tu La Lâm Thiên!

Mấy người lao tới bỗng chốc như bị đạp đuôi, từ cách Lâm Thiên hai thước chuyển sang lùi ra ba thước.

Lâm Thiên nói:

– Chúc mừng, các ngươi đã đáp đúng, có thưởng.

Vài luồng phong nhẫn nháy mắt thành hình tấn cong kẻ lên thuyền.

Phong nhẫn là ma pháp tam giai nhưng uy lực không nhỏ chút nào, dư sức đối phó đám người có chút công phu thô thiển. Trừ kẻ cầm cửu hoàn đại đao chặn được phong nhẫn ra những người khác chớp mắt bị phong nhẫn cắt đứt yết hầu.

Lại một ma pháp, gió mạnh thổi qua, hai, ba mươi xác chết bị thổi vào Hoàng Hà cuồn cuộn, chớp mắt biến mất.

Kẻ cầm cửu hoàn đại đao nhũn chân run cầm cập.

– Lâm... Lâm tiền bối, chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn, xin hãy tha cho ta, tha cho ta!

Nói xong tên này quỳ xuống dập đầu hướng Lâm Thiên.

Sự việc biến đổi làm khách trên thuyền rất giật mình, ánh mắt nhìn Lâm Thiên cực kỳ phức tạp. Có cảm kích, kính sợ, sợ hãi.

– Tha ngươi? Tại sao phải tha cho ngươi? Chẳng phải ngươi mới nói sau này ngày lễ lộc sẽ đốt tiền giấy cho ta sao?

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Ta tin ngươi từng nói câu này với nhiều người. Ngươi có tha cho những người quỳ trước ngươi không?

Nam nhân há mồm, Lâm Thiên hừ mạnh cướp lời:

– Không cần trả lời, ta biết ngươi không hề. Hoàng Hà bang làm nhiều việc ác, đã tới lúc chịu báo ứng. Nói thật là nếu các ngươi không chọc vào ta thì ta thật sự không rảnh lo chuyện bao đồng, ta chưa từng là người tốt.

Tên cầm cửu hoàn đại đao hối hận thắt ruột, sao trí nhớ của gã kém vậy, Tu La Lâm Thiên cưỡi một con ngựa đen chỉ có bốn vó là lông trắng, đa số người giang hồ đều biết. Gã vốn biết dấu hiệu đó nhưng trong một lúc bị mụ đầu.

Không cầu tình được gã đổi sang uy hiếp:

– Lâm Thiên, đối nghịch với Hoàng Hà bang là ngươi không có kết cuộc tốt. Nếu ngươi tha cho ta thì ta coi như chuyện hôm nay không xảy ra.

– Ngươi đang... Uy hiếp ta?

Lâm Thiên khom lưng mỉm cười nói:

– Ta ghét nhất bị người uy hiếp, một Hoàng Hà bang nho nhỏ không lọt vào mắt ta! Để lại một cánh tay rồi đi đi, tổng đường Hoàng Hà bang ở bờ bên kia, tại Hoan Lạc trấn cách chỗ này hai trăm dặm đúng không? Trở lại báo cho bang chủ của các ngươi một tiếng, trong vòng vài ngày Lâm Thiên sẽ đến bái phỏng, kêu hắn chuẩn bị người nhiều chút, nếu không lúc đó không đủ cho ta giết!