Tinh Giới

Chương 168: Vũ khí bản mệnh




Con ngươi Lâm Thiên co rút, dao găm màu bạc kim chui ra từ lòng bàn tay nam nhân. Lâm Thiên bản năng cảm giác con dao màu bạch kim nguy hiểm.

Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:

– Tiểu Linh, đó là thứ gì? Tại sao có dao găm từ trong lòng bàn tay?

– Chủ nhân, đây là năng lực đặc biệt của văn minh này, có thể ngưng kết vũ khí bản mệnh trong thân thể. Trong người hắc thiết chiến sĩ ngưng kết vũ khí cấp hắc thiết, nam nhân này ước chừng là cao thủ cấp bạch kim, dao găm đó là vũ khí cấp bạch kim. Chủ nhân hãy cẩn thận, với độ mạnh cơ thể của chủ nhân vẫn sẽ bị dao găm dễ dàng đâm thủng.

Nam nhân thấy Lâm Thiên không gọi vũ khí bản mệnh ra, cảm giác bị coi thường khiến gã khùng lên.

Nam nhân cười gằn:

– Tiểu tử, ngươi đã tự tìm chết vậy đừng trách ta không khách sáo!

Nam nhân nói xong vung dao găm màu bạch kim công kích Lâm Thiên.

Nam nhân cao hai thước cầm dao găm dài 30cm, 40cm trông không hợp chút nào. Nhưng Lâm Thiên không rảnh cười nhạo đối phương, nam nhân cầm dao găm tăng cảm giác uy hiếp lên gấp đôi.

Lâm Thiên tập trung tất cả sức chú ý, mỗi tế bào nhảy nhót trước uy hiếp nam nhân đem lại.

– Grao!

Lâm Thiên tập trung khí thế bao phủ phạm vi lớn lại, khí thế tập trung đem đến áp lực lớn cho nam nhân. Lâm Thiênvỗ mạnh một chưởng xé gió ập hướng nam nhân. Khi là đại viên mãn thiên giai, chưởng của Lâm Thiên có thể vỗ đá nát thành phấn nhưng lúc này chỉ đẩy nam nhân lùi ba, bốn bước.

Nam nhân cảnh giác nhìn Lâm Thiên, gã cách không có thể đánh ra kình phong nhưng uy lực không hiệu quả đến như thế. Hiện bọn họ đang trong trọng lực gấp sáu trăm lần, nam nhân nặng hai trăm cân, gấp sáu trăm lần là sáu vạn kg. Trọng lượng sáu mươi tấn! Kình khí có thể đánh lui sáu mươi tấn đã khó chứ nói gì nam nhân cố gắng không để mình bị đẩy xa, để lại mấy dấu chân sâu hoắm dưới đất, khó khăn tăng cao gấp mấy lần. Nam nhân giật mình vì uy lực chưởng của Lâm Thiên mạnh mẽ, hắn thì không vừa lòng chút nào. Lâm Thiên dốc hết sức vỗ chưởng nhưng đổi lại hiệu quả...

Mắt nam nhân trầm trọng nói:

– Tiểu tử giỏi, quả nhiên là tử đệ của gia tộc lớn, chỉ bọn họ mới có công pháp thần kỳ như vậy!

Nam nhân không bị chưởng đánh thương, nhưng chưởng cách không phát ra, nếu ấn trúng ngực gã thì gã không tự tin sẽ đỡ nổi. Hai người lại đánh nhau túi bụi. Lâm Thiên không có vũ khí thích hợp, trong phút chốc rơi vào thế yếu. Nhưng trong lòng Lâm Thiên không hề ủ rũ ngược lại có chút hân hoan, chiến đấu kịch liệt làm hắn cảm giác kiểm soát sức mạnh đang nhanh chóng tăng lên, khí thế vô thiên duy ngã chậm rãi tăng mạnh trong chiến đấu.

Hai người đánh nhau làm nhiều người nhìn ngây ngốc. Trọng lực gấp sáu trăm lần mà chiến đấu kịch liệt như thế thật là khủng khiếp.

Trên tường thành nhỏ, nam nhân lúc trước ôm nữ nhân yêu diễm chảy mồ hôi lạnh mừng thầm:

– Trời, mới rồi ta đã xem thường một cao thủ cấp bạch kim!

Khiêu khích cao thủ cấp bạch kim mà không chết là vô cùng may mắn.

Tại đây giết người không phạm pháp, cường giả vi làm vua, kẻ yếu chết là đáng, không ai đồng tình ngươi.

– Chênh lệch giữa ta và hắn...

Tuyết Vô Cơ cắn răng cố chống không gục ngã:

– Hắn có thể chiến đấu với người trong trọng lực gấp sáu trăm lần, còn ta không chống đỡ được lâu trong trọng lực gấp hai trăm lần.

Cách mười dặm, một cao thủ cấp hoàng kim lão thân trên đang trùng kích cảnh giới cấp bạch kim nhìn hướng Lâm Thiên và nam nhân, nhỏ giọng nói:

– Khí thế vừa rồi cực kỳ mạnh.

– Cao thủ cấp bạch kim chiến đấu có lẽ xem một trận sẽ giúp ta đột phá đến cấp bạch kim.

Nghĩ vậy cao thủ cấp hoàng kim lùi hướng tòa thành nhỏ trăm thước rồi chạy chậm tới chỗ nhóm Lâm Thiên.

Một người thấp lùn thì thào:

– Hai cao thủ cấp bạch kim đánh nhau, đáng để xem.

Tuy lùn nhưng người ta là cao thủ cấp bạch kim, tồn tại vô số người ngước nhìn. Cao thủ cấp bạch kim vóc dáng thấp này chạy nhanh hướng nhóm Lâm Thiên.

Trong phút chốc hơn mười cao thủ tới gần chỗ nhóm Lâm Thiên chiến đấu. Không dễ thấy cao thủ cấp bạch kim đánh nhau, càng không nói đến chiến đấu trong trọng lực khủng bố.

Thần thức của Lâm Thiên mạnh hơn nam nhân nhiều, hắn trước tiên phát hiện đám người đó chạy tới.

– Ba cao thủ cấp bạch kim, tám cao thủ cấp hoàng kim.

Cấp hoàng kim không đáng lo vì bọn họ vốn không thể đến gần, nhưng cao thủ cấp bạch kim nếu tham gia chiến đấu có lẽ sẽ hơi rắc rối.

Lâm Thiên một cước đẩy lùi nam nhân, thầm nghĩ:

– Một người da vàng, một người da trắng, một người da den, màu da không khác gì trong hiện thực.

– Màu da khác nhau dường như thuộc về thế lực khác. Trong ba người kia có một người da vàng, vậy tính ra có lẽ sẽ không chịu thiệt nhiều.

Lúc này nam nhân kia trong lòng cực kỳ kinh ngạc. Đánh lâu vậy làm gã cảm thấy rất cật lực, nhưng nhìn bộ dạng Lâm Thiên càng chiến càng dũng. Mới đầu nam nhân còn đè đầu Lâm Thiên nhưng giờ chỉ có thể giữ thế hòa.

Nam nhân phát hiện ba cao thủ cấp bạch kim tốc độ khá nhanh, người tới thực lực không yếu. Nam nhân hơi e ngại, nếu trong lúc gã đánh với Lâm Thiên đến mệt lả mà trong ba cao thủ cấp bạch kim có người tấn công gã vậy sẽ là tai nạn.

Nam nhân muốn tạm dừng tay nhưng Lâm Thiên không thèm lo nghĩ gì, hắn đang hừng hực chiến ý, kêu hắn ngừng bây giờ là điều không thể. Tuy Lâm Thiên cũng tiêu hao chút ít nhưng vì năng lượng bên ngoài không ngừng bổ sung tiêu hao thân thể nên sức chiến đấu của hắn không yếu bao nhiêu.

Lâm Thiên thầm vui sướng:

Đánh nhau thế này cả ngày chắc chắn đối có thể hoàn toàn khống chế lực lượng mới tăng lên.

Lại một cước kèm theo gió rít hãi hùng công kích nam nhân.

Nam nhân tức giận quát:

– Mợ nó, ngươi là đồ điên!

Nam nhân chuyển dao găm sang tay phải, gã nhanh như tia chớp cắt vào chân Lâm Thiên đá hướng mình. Trong thời gian ngắn này nam nhân đã có thể cử động cánh tay phải gãy xương.

Lâm Thiên khinh thường tay phải của nam nhân chưa đủ nhanh nhạy, hắn cười lạnh một tiếng, chân phải xảo quyệt chuyển góc độ đá vào cổ tay phải của nam nhân. Nếu đá trúng thì cổ tay phải nam nhân sẽ nứt vỡ ngay.

– Đừng hòng!

Nam nhân định điều chỉnh hướng đâm dao găm nhưng tay phải không pgản ứng kịp, gã chỉ có thể giơ ngang con dao. Chân Lâm Thiên đá mạnh vào dao găm, kình khí khủng bố xuyên qua dao găm đâm vào người nam nhân.

– Phụt!

Búng máu phun ra, nam nhân trúng đòn của Lâm Thiên đã bị nội thương.

Lúc này ba cao thủ cấp bạch kim tới cùng lúc, tiến vào khu vực nhỏ bị khí thế vô thiên duy ngã bao phủ. Ba người hơi biến sắc mặt, dâng lên khí thế đối kháng lại khí thế của Lâm Thiên.

Lâm Thiên cau mày, bị khí thế của ba người lôi kéo làm hắn mất cơ hội cho nam nhân thêm mộtđòn, gã trốn thoát phạm vi công kích hữu hiệu của hắn.

– Tháp Kim, ngươi tệ thật, bị một tên ranh đè đầu!

Người nói chuyện là người da trắng trong ba người, mắt lóe tia sáng cực kỳ sắc bén, gã lạnh lùng châm chọc. Lâm Thiên ngừng công kích, mắt nhìn kỹ nam nhân trung niên da trắng, hắn cảm nhận uy hiếp mãnh liệt hơn nam nhân vạm vỡ.

Người da vàng vóc dáng hơi cao hơn Lâm Thiên trào phúng:

– Ha ha ha, Ô Mộc Lôi, người da trắng các ngươi đúng là mạnh thật. Ta thấy Tháp Kim xem vị tiểu huynh đệ này tuổi nhỏ định ăn hiếp người ta, không ngờ bị đánh hộc máu, tội nghiệp thật.

Nam nhân trung niên da trắng hừ lạnh một tiếng:

– Bách Lý Kim, nếu ngươi không phục thì chúng ta so tài thử!

Bách Lý Kim tức người da vàng tùy tiện nói:

– So thì so, đây không phải lần đầu tiên. Thực lực của ngươi tối đa ngang ngửa với ta, đừng nói với ta là ngươi đã trở thành cao thủ cấp xích ngọc.

Nói đến đây Bách Lý Kim, nam nhân trung niên da trắng cùng nhìn người da đen, tức là cao thủ cấp bạch kim vóc dáng lùn mà Lâm Thiên cảm ứng được.

Ánh mắt của Bách Lý Kim, nam nhân trung niên da trắng sắc bén làm người da đen vội phân bua:

– Khụ khụ, các ngươi cứ đánh thoải mái, ta tuyệt đối không tham gia vào!

Nam nhân trung niên da trắng hừ lạnh một tiếng:

– Hy vọng được vậy, nếu không ta rất vui lòng hợp tác với Bách Lý Kim trước.

Lâm Thiên, Tháp Kim, Ô Mộc Lôi, Bách Lý Kim dâng cao chiến ý. Trong phút chốc khí thế khủng bố làm người trong tòa thành nhỏ cách xa mấy ngàn thước biến sắc mặt. Tuyết Vô Cơ nhìn mấy cao thủ cấp bạch kim chạy hướng nhóm Lâm Thiên thì nàng vội thụt lùi ra ngàn thước, ngừng lại ở trọng lực gấp trăm lần. Khi khí thế ập đến, hai chân Tuyết Vô Cơ mềm nhũn suýt bị trọng lực đè nằm sấp xuống.

Tuyết Vô Cơ thông minh nhưng còn một số người bị vạ lây. Khí thế cường đại đè ép bọn họ chỉ có thể phát huy rá sáu, bảy mươi phần trăm thực lực. Nhiều người không chống cự nổi trọng lực bị đè té xuống đất, nhiều người tay chân gãy.

Tháp Kim là người đầu tiên không kiểm soát được chiến ý điên cuồng:

– Chiến!

Mắt Tháp Kim đỏ ngầu công kích Lâm Thiên. Tiếng rống của gã vén lên tấm màn hỗn chiến điên cuồng. Lâm Thiên đánh trả. Bách Lý Kim và Ô Mộc Lôi đánh nhau.

Vũ khí bản mệnh của Bách Lý Kim là một cây dại đao cấp bạch kim. Vũ khí bản mệnh của Ô Mộc Lôi là đôi cự kiếm.

Ầm!

Đao kiếm va nhau như tiếng sấm vang lên, không gian bị chấn rung rinh.

Những cao thủ cấp hoàng kim đứng gần hơn chút, nhưng gần nhất cũng cách một dặm. Nhìn đám Lâm Thiên điên cuồng đại chiến, bọn họ kinh sợ xem, say mê cảm nhận chiến đấu của cao thủ cấp bạch kim.

Lâm Thiên và nam nhân thực lực ngang nhau. Bách Lý Kim và Ô Mộc Lôi là đối thủ cũ, trận chiến này đánh mấy tiếng. Dần dần từ khu vực trọng lực gấp sáu trăm lần đánh tới khu vực cao thủ cấp hoàng kim ở. Bọn họ tiêu hao nhiều sức lực, hơi khó chống đỡ trọng lực khủng bố.

Trong vài tiếng vừa qua Lâm Thiên có mấy lần cơ hội đẩy Tháp Kim vào chỗ chết, nhưng hắn toàn bỏ qua. Đối thủ thực lực tương đương thế này khó tim, rất thích hợp để Lâm Thiên luyện tập kiểm soát lực lượng. Giết Tháp Kim thì dễ, khó là tìm được đối thủ hợp ý.

Chiến đấu mấy tiếng Lâm Thiên cơ bản đã khống chế được lực lượng hiện tại, cơ thể ngày càng nhanh nhẹn hơn. Dao găm của Tháp Kim không đâm trúng Lâm Thiên được, hắn có thể phát huy hết sức mạnh, lực công kích hơn trước nhiều. Mấy lần Lâm Thiên công kích mạnh làm Tháp Kim hộc máu. Trong mắt Tháp Kim tràn ngập nỗi sợ chất chồng, trong lòng gã biết rõ nếu cứ tiếp tục thế này thì hôm nay gã chết chắc.

Khi Lâm Thiên một lần nữa tha cho Tháp Kim thì gã không kiềm được mở miệng nói:

– Tiểu tử, ta thấy ngươi không có ý giết ta, nếu không đã chẳng bỏ qua cho ta nhiều lần. Hay chúng ta ngưng chiến đi?

Lâm Thiên bật cười mỉ mai:

– Không có ý giết ngươi?

Mắt Lâm Thiên lóe tia thất vọng, một đối thủ đã mất can đảm thì không còn tư cách trở thành đối thủ của hắn nữa.

Lâm Thiên nói:

– Ngươi sai rồi, ta tha cho ngươi vì khó kiếm người luyện tập miễn phí như ngươi. Hiện tại ngươi, đã không còn giá trị.

Khí thế tăng vọt lên ba mươi phần trăm, vừa rồi vì thực lực của Tháp Kim yếu nhiều nên Lâm Thiên cũng kiềm chế lại, giờ đột nhiên tăng vọt ba mươi phần trăm thực lực thành cọng rơm cuối cùng đè chết lạc đà.

Lâm Thiên lạnh lùng nói:

– Nếu không phải từ đầu ngươi muốn giết ta thì ta đã không giết ngươi.

Sau lưng Lâm Thiên là cái đầu to của Tháp Kim rớt mạnh xuống đất, con mắt trợn to chết không nhắm mắt. Nửa ngày trước Tháp Kim còn là cao thủ cấp bạch kim cao cao tại thượng, muốn tiền có tiền xài, muốn nữ nhân có nữ nhân. Bây giờ Tháp Kim thành xác chết không chút sự sống.

Tiểu Linh nhắc nhở:

– Chủ nhân, dao găm bạch kim kia sẽ không biến mất, chủ nhân không lấy sao?

Lâm Thiên ngẩn ra, xoay người lại. Quả nhiên tay Tháp Kim cầm dao găm bạch kim vẫn yên lành ở đó.

Lâm Thiên hỏi:

– Tiểu Linh, dao găm này không phải loại nhận chủ sao? Chủ nhân chết thì nên biến mất ngay.

Lâm Thiên khom lưng nhặt dao găm lên.

– Không phải thưa chủ nhân, trong thế giới này nếu giết người, người bị giết nếu cô đọng ra vũ khí bản mệnh thì vũ khí bản mệnh sẽ không biến mất mà tự rớt ra. Nhưng có một khuyết điểm là vũ khí bản mệnh tự rơi ra chỉ giữ được một năm, khi đến giờ nó sẽ hóa thành hư vô.