Tinh Giới

Chương 190: Xung đột (3)




So với Tề Tần thì Lâm Thiên có chút ưu thế, ví dụ độ mạnh thân thể của hắn cao hơn Tề Tần, thần thức mạnh hơn. Tề Tần không thể sánh bằng khí thế vô thiên duy ngã, quan trọng hơn khả năng phục hồi của Lâm Thiên mạnh hơn gã gấp vô số lần. Vì vậy tuy Lâm Thiên biết tu vi kém hơn Tề Tần nhiều nhưng trong lòng hắn không cho rằng mình sẽ thua.

Lâm Thiên hét to một tiếng:

– Chiến đi!

Chân phải giẫm mặt biển, Lâm Thiên như thuấn di xuất hiện trước mặt Tề Tần, dao găm bạch kim sắc bén tựa con rắn độc chực chờ cắn người mổ vào cổ họng Tề Tần.

Tề Tần quát to:

– Hộ!

Cự kiếm vàng thoạt trông vụng về nhưng cực kỳ nhanh nhạy che trước mặt Tề Tần. Dao găm của Lâm Thiên đâm thẳng vào thân cự kiếm vàng, phản lực mạnh mẽ đẩy hắn bay xa hơn mười thước. Mặt Tề Tần trầm trọng hơn chút, mới rồi gã dùng thế thủ nhưng lòng biết rõ phản lực mạnh mẽ đó ít nhất đánh bay Kim Đan trung kỳ yếu hơn gã nhiều ra xa trăm thước. Hơn mười thước và trăm thước cách nhau có chín mươi thước nhưng đó là kém gấp chín lần.

Lâm Thiên không nói một lời, một kích kia thất bại nhưng nằm trong dự đoán của hắn. Nếu một cao thủ Kim Đan đại viên mãn chết dưới một kích của Lâm Thiên thì mới là trò cười lớn nhất thế giới.

Đinh đinh đinh đinh đinh!

Dao găm của Lâm Thiên từ mỗi góc không ngừng công kích Tề Tần, đương nhiên kết quả đều bị chặn lại.

Tề Tần cười to bảo:

– Ha ha ha ha, Lâm Thiên, đây chính là thực lực của ngươi sao? Thật sự quá nhỏ bé! Loại người như ngươi không xứng tranh cái gì với ta!

Qua đoạn thời gian quan sát Tề Tần xác định trừ dao găm hơi sắc bén ra, lực lượng khác của Lâm Thiên lớn hơn tu chân giả bình thường rất nhiều, còn lại chẳng có gì đáng làm gã sợ.

Cơ hội!

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh, hắn chỉ chờ giây phút Tề Tần thả lỏng. Dao găm vẫn như lúc trước đâm vào Tề Tần.

Tề Tần thầm hừ lạnh một tiếng:

– Vẫn chơi trò này, hừ!

Tề Tần khinh thường người như Lâm Thiên sau lưng không có môn phái chống đỡ chỉ biết chút võ kỹ bình thường.

Kiếm vàng như ván cửa đập hướng Lâm Thiên.

Lòng Lâm Thiên thầm rít gào:

– Vô thiên duy ngã!

Khí thế cuồng bạo như núi lửa phun trào ập hướng Tề Tần chỉ cách Lâm Thiên hai thước ngắn ngủi. Khí thế là vô hình vô chất nhưng thật sự tồn tại, lúc trước Lâm Thiên không dùng khí thế vô thiên duy ngã chỉ vì hắn biết thực lực của mình dù sử dụng khí thế vô thiên duy ngã thì tối đa đối kháng một lúc với Tề Tần, cuối cùng vẫn khó tránh khỏi thất bại. Lâm Thiên không muốn đánh thua.

Lâm Thiên luôn chờ cơ hội, một cơ hội khiến Tề Tần trả giá không đau vì quá đau. Lúc trước nhiều lần công kích bị hụt chỉ vì tê liệt Tề Tần.

Trong chớp mắt Tề Tần cảm thấy thiên địa như đổ ập xuống gã, buộc lòng chia ra một phần công lực ngăn cản uy áp từ Lâm Thiên. Một Kim Đan trung kỳ dùng khí thế đè ép người Kim Đan đại viên mãn, chuyện như vậy nói ra người ta tưởng kể truyện cười, nhưng lúc này thật sự xảy ra.

Phi kiếm của Tề Tần trong khoảnh khắc mất khống chế. Lâm Thiên mắt lóe tia sáng tàn nhẫn, dao găm bay khỏi tay nhanh như tia chớp đâm vào ngực trái của Tề Tần. Mắt Tề Tần lộ tia kinh hoàng khủng bố, ngực trái là vị trí tim, dù gã là cao thủ Kim Đan đại viên mãn thì khi tim bị đâm thủng cũng không sống được. Tề Tần không ngờ Lâm Thiên dám xuống tay nặng vậy, vì gã là trưởng lão Thục Sơn, giết gã thì tổ trưởng Long tổ cũng không che chở cho Lâm Thiên được.

Không phải Lâm Thiên chưa từng suy xét đến, ngược lại hắn suy nghĩ càng sâu xa hơn, ví dụ Tề Tần có thể né tránh chỗ hiểm.

Phút sinh tử, Tề Tần bộc phát tất cả thực lực. Khí thế vô thiên duy ngã của Lâm Thiên không áp chế Tề Tần nổi, nhưng gã không thể hoàn toàn né thoát. Dù Tề Tần là cao thủ Kim Đan đại viên mãn nhưng lúc trước sững sờ khiến Lâm Thiên ném dao găm cách gã có một thước. Khoảng cách một thước, Tề Tần dốc hết sức lực toàn thân ra chỉ khiến thân thể dịch chuyển hai tấc. Dao găm bạch kim dễ dàng xuyên qua ngực Tề Tần bắn ra khỏi lưng rớt xuống biển cách xa trăm thước.

Tề Tần hét thảm:

– A!

Tuy trái tim không bị đâm thủng nhưng người Tề Tần lủng một lỗ, đau đớn không dễ chịu đựng. Tề Tần sợ Lâm Thiên thừa dịp này cho gã một nhát, gã cố nén đau đớn điều khiển phi kiếm màu vàng bay nhanh quanh người. Đúng là Lâm Thiên định thừa thắng xông lên, nhưng kêu hắn tay không đánh với phi kiếm của Tề Tần thì hắn không tự tin. Mặc dù Lâm Thiên rất tin vào độ mạnh cơ thể của mình nhưng không tự tin đến nỗi cứng rắn đụng độ phi kiếm màu vàng cực sắc bén của Tề Tần. Khi Lâm Thiên thấy Tề Tần nhanh chóng phản ứng lại thì hắn khựng người đứng yên tại chỗ cười nhạt nhìn gã.

Tề Tần nhanh chóng cầm máu cho mình, gã cảm nhận vết thương trong cơ thể, lòng rực cháy lửa giận có thể nung khô nước biển Thái Bình Dương.

– Đáng ghét, nếu ta có pháp bảo phòng ngự thì đã không bị tiểu tử này tập kích thành công!

Tề Tần vừa giận Lâm Thiên vừa oán chưởng môn Cổ Kiếm Phong, hận Thục Sơn. Lúc trước Tề Tần vốn có hy vọng được một pháp bảo phòng ngự nhưng vừa lúc Cổ Vân xuất quan, chỉ nói một tiếng với Cổ Kiếm Phong, thế là pháp bảo phòng ngự về tay gã. Lúc ấy Tề Tần không nói gì nhưng đã gieo hạt giống oán trách, giờ gã bị thương, hạt mầm bắt đầu đâm chồi.

Người ích kỷ luôn xem người khác cho mình bao nhiêu ích lợi là đương nhiên, nhưng có chút gì không vừa ý sẽ ghi hận trong lòng. Tề Tần chưa bao giờ nghĩ rằng gã có được phi kiếm là Cổ Kiếm Phong chưởng môn Thục Sơn tự tay ban cho khi gã đến Kim Đan kỳ. Lúc Tề Tần đến Kim Đan đại viên mãn, Cổ Kiếm Phong cho gã danh hiệu Kim Đan đại viên mãn, nói thật lòng Thục Sơn đối xử với gã không tệ. Nhưng chỉ vì Cổ Kiếm Phong cho nhi tử một pháp bảo phòng ngự mà Tề Tần bất bình.

Tề Tần ngửa đầu rống to:

– A, Lâm Thiên, ta muốn ngươi chết!

Nhát kiếm của Lâm Thiên làm Tề Tần bị thương không nhẹ, nhưng chưa đủ khiến cao thủ Kim Đan đại viên mãn mất sức chiến đấu.

Phi kiếm màu vàng theo Tề Tần điều khiển nhanh như tia chớp đâm vào Lâm Thiên. Không còn dao găm bạch kim trong tay, Lâm Thiên né trái tránh phải rất chật vật. Phút này Lâm Thiên càng khát vọng có vũ khí tốt nhiều hơn, nếu có một phi kiếm đẳng cấp ngang ngửa với của Tề Tần, dù không thể đè đầu gã nhưng đánh ngang tay với Tề Tần bị thương nặng cũng không thành vấn đề.

Không lâu sau người Lâm Thiên có một số vết thương nhỏ, với sức phục hồi khủng khiếp của hắn chỉ mười giây là khép lại nhưng cứ tiếp tục thế này thì hậu quả không tưởng tượng nổi.

Lâm Thiên lạnh lùng quát:

– Tề Tần, có giỏi thì đuổi theo lại đây!

Lâm Thiên chui vào nước biển xanh.

Tề Tần do dự một lúc, gã đã bị thương không nhẹ, không thích hợp đánh lâu, hơn nữa gã không quen chiến đấu dưới nước. Nhưng nhớ đến ánh mắt cười nhạo của Lâm Thiên làm Tề Tần vứt hết mọi kiêng dè, gã điều khiển phi kiếm chui vào nước biển.

Lâm Thiên chui vào nước biển liền không ngừng lặn sâu xuống, càng lặn sâu thì sức nén nước biển càng lớn, mỗi giây tiêu hao nhiều năng lượng hơn. Ban đầu tốc độ hấp thu năng lượng của Lâm Thiên mau hơn tiêu hao, nhưng khi xuống bốn, năm trăm thước thì tốc độ hấp thu đã ngang bằng với tiêu hao.

Tề Tần theo sau Lâm Thiên không chỉ một lần quyết định từ bỏ đuổi theo. Tốc độ hấp thu năng lượng của Tề Tần không bằng Lâm Thiên, từ một trăm thước là gã hấp thu không theo kịp tiêu hao, càng xuống sâu thì tiêu hao năng lượng nhiều hơn. Tuy Tề Tần là cao thủ Kim Đan đại viên mãn nhưng không thể chống đỡ quá lâu trong hoàn cảnh thế này. Tuy nhiên nghĩ đến Lâm Thiên mới chỉ là trung kỳ Kim Đan kỳ thì Tề Tần càng quyết tâm đuổi bắt hơn.

Giọng cuồng cười của Tề Tần vang trong đầu Lâm Thiên:

– Ngươi chỉ là Kim Đan trung kỳ, ta là cao thủ Kim Đan đại viên mãn, muốn so tiêu hao với ta là tự tìm chết!

Trong biển sâu thế này với tu vi của Lâm Thiên muốn nhìn bằng mắt cũng khó, nên hắn và Tề Tần thả ra thần thức tỏa định đối phương. Thần thức Nguyên Anh kỳ của Lâm Thiên tỏa định Tề Tần, lòng gã rung lên. Tề Tần không chắc thần thức của Lâm Thiên có đến Nguyên Anh kỳ không, nhưng gã biết thần thức của hắn mạnh hơn gã.

Tề Tần giật mình thầm nghĩ:

– Không... Không lẽ tu vi thật sự của Lâm Thiên là Nguyên Anh kỳ?

Tề Tần càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, nếu Lâm Thiên không có tu vi mạnh như vậy thì tại sao tổ trưởng Long tổ nói hắn có thể đại biểu Long tổ ra quyết định? Tại sao khí thế của Lâm Thiên khủng bố hơn khí thế của Kim Đan kỳ như gã? Khí thế khủng khiếp đó Tề Tần chỉ cảm nhận từ người chưởng môn Cổ Kiếm Phong.

Năng lượng trong người tiêu hao nhanh, Tề Tần oán hận liếc hướng Lâm Thiên. Kiếm vàng phá nước biển, Tề Tần lao nhanh lên trên.

Giọng Lâm Thiên lười biếng vang lên trong đầu Tề Tần:

– Này Tề Tần, ngươi muốn làm đào binh sao?

Lâm Thiên thấy Tề Tần quay về thì cau mày, hắn đuổi theo.

Tề Tần truyền âm:

– Hừ! Đừng vội đắc ý, ta thấy ngươi là tổ trưởng tuyển thủ của quốc gia tham dự đại tái thanh niên thế giới Võ Giả giao lưu đợt một nên mới tha cho ngươi một lần!

Lâm Thiên rất nghi ngờ lời này có mấy phần thật, với kẻ ích kỷ như Tề Tần đã bao giờ xem trọng vinh diệu đất nước?

Dù biết Tề Tần nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng gã không đánh thì Lâm Thiên cũng không định đấu tiếp. Nếu Tề Tần quyết tâm muốn trốn, Lâm Thiên có rượt theo cũng không bắt kịp. Tốc độ Tề Tần điều khiển phi kiếm mau hơn Lâm Thiên bay rất nhiều.

Khi Lâm Thiên lao ra mặt biển thì Tề Tần đã mất tăm. Lâm Thiên cau mày, hắn không nghĩ ra lý do Tề Tần đột nhiên rút đi.

Lâm Thiên nghi hoặc hỏi:

– Tiểu Linh, mới giây trước Tề Tần còn thề thốt muốn chiến đấu với ta sao đột nhiên lương tâm nổi lên?

Tiểu Linh hỏi ngược lại:

– Chủ nhân còn nhớ giây phút đó và trước đó một giây có gì khác nhau không?

Lâm Thiên nói:

– Khác nhau? Phải rồi, vì trong nước biển quá sâu, quá tối nên ta thả thần thức ra tỏa định Tề Tần, chẳng lẽ hắn phát hiện thần thức của ta mạnh hơn hắn nên sợ quá chạy?

Tiểu Linh nói:

– Tám chín phần mười chính là như vậy. Loại người như Tề Tần cực kỳ yêu quý mạng nhỏ của mình, lúc không gặp nguy hiểm thì biểu hiện ngông cuồng hơn bất cứ ai, nhưng nếu nguy hại mạng sống của mình thì chạy trốn nhanh nhất.

Lâm Thiên mỉm cười nói:

– Với tâm cảnh như thế hắn không thành cường giả được, ta nghĩ Tề Tần cùng lắm dừng bước ở Nguyên Anh kỳ. Nếu Trái Đất luôn bị phong ấn, Tề Tần có tu vi Nguyên Anh kỳ có thể luôn hoành hành. Chờ phong ấn giải, thực lực Nguyên Anh kỳ xem như bình thường, Tề Tần cũng sẽ không có cơ hội trở thành cao thủ Nguyên Anh kỳ!

Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh, nếu từ nay Tề Tần ngoan ngoãn thì hắn không tính sổ với gã. Nhưng loại người như Tề Tần, Lâm Thiên khẳng định gã sẽ không ngoan được lâu, khi đó hắn sẽ dứt khoát mạnh tay chấm dứt gã.

Lâm Thiên xua Tề Tần ra khỏi não mình, hắn suy nghĩ về vấn đề Thạch Huyên Hiên và Chu Dao, chậm rãi trở về bờ biển.

Khi Lâm Thiên đến cách bờ biển mười dặm thì thấy chiếc thuyền đánh cá nhẫn giả Nhật Bản lái giám thị làng du lịch Lưu Vân đã từ giữa gãy làm đôi. Mấy cái xác nhẫn giả Nhật Bản lênh đênh trên mặt biển. Bọn họ xui, Tề Tần ôm cục tức bay qua đỉnh đầu họ, thế là nhẫn giả Nhật Bản thành chỗ cho gã trút giận. Tề Tần một nhát kiếm cắt chiếc thuyền đánh cá không nhỏ thành hai khúc, các nhẫn giả bị gã ngự sử phi kiếm giết sạch.

Lâm Thiên không có hảo cảm với Tề Tần nhưng hắn cũng biết đám nhẫn giả chắc chắn chết vì phi kiếm. Lâm Thiên mỉm cười, so với Tề Tần thì hắn càng ghét đám nhẫn giả ở đảo quốc phía đông hơn.

Lâm Thiên thầm nghĩ:

– Không có thực lực lớn thì đừng có dã tâm lớn vậy, bàn tay tiểu Nhật Bản duỗi dài thật.

Lâm Thiên đã bay qua mười dặm mặt biển đến gần bờ.