Tinh Hải

Chương 7: - Khởi hành




Đón chào Kiba khi thức dậy là âm thanh huyên náo bên ngoài thông qua cửa sổ vọng vào phòng anh.

Kiba vươn vai một cái rồi ngồi dậy. Có vẻ mọi người đã thức dậy từ sớm. Nói cũng phải, đối với anh người mới đến thì di tản chẳng phải việc gì to tát lắm. Nhưng với những con người đã sống ở nơi đây từ nhỏ đến lớn thì đó là một thời khắc rất quan trọng. Có lẽ rất nhiều người đêm qua đã không ngủ được. Phải rời xa quê hương là một việc đau khổ đến thế nào, Kiba không hiểu được vì anh chưa từng có cái gọi là quê hương đó. Đối với anh, nhà chỉ đơn giản là căn phòng mà anh và lão Levin sử dụng, trên một con tàu nào đó – tùy thời điểm tương ứng.

Sau khi ra ngoài vệ sinh rửa mặt ở giếng nước, anh khoan khoái ngẩng đầu lên hít thở đầy một hơi không khí trong lành và tràn đầy năng lượng. Toàn thân anh trở nên thư thái và nhẹ nhõm. Phải nói rằng, kể từ khi đến hành tinh này anh mới nhận ra hít thở thì ra cũng có thể là một sự hưởng thụ như vậy. Khó trách những hành tinh hoang sơ được cả vũ trụ xem như bảo vật và tranh giành khốc liệt. Thật nực cười khi con người chỉ biết quý trọng thứ gì đó sau khi họ đã đánh mất nó.

"Anh có vẻ như đang cao hứng quá nhỉ ?" – Một giọng nói vang lên đằng sau lưng anh.

Không cần phải quay lại anh cũng biết đó là Vân. Thật ra anh cho dù không dùng Thần lực cảm ứng cũng có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô từ cách xa mấy chục mét. Đó là mức độ khủng khiếp của Thần lực phát ra từ người cô. Thế giới này nhận biết người mạnh yếu có vẻ không khó lắm. Anh chợt nhớ lại cái máy đo sức mạnh kinh điển trong một bộ truyện tranh nổi tiếng ngày xưa. Nếu anh đang đeo nó thì khi nhìn Vân một cái e rằng nó sẽ nổ ngay. Vượt quá 9000 mất rồi, anh cười thầm.

Không biết anh đang suy nghĩ gì, Vân tiến lại gần anh một cách tự nhiên.

"Tôi chỉ đang thưởng thức không khí trong lành mà thôi !" – Kiba trả lời.

"Không khí lúc nào mà chẳng như vậy ?" – Vân ngạc nhiên hỏi.

Ái chà, xém tí nữa thì quên mất. Người trên hành tinh này chắc tạm thời còn chưa đủ phát triển để bắt đầu thấy được tác hại của ô nhiễm môi trường. Anh lắc đầu cười.

"Tôi không rõ, nhưng tôi cảm giác là trước đây tôi chưa từng được hít thở không khí tuyệt vời như thế này".

Đôi khi che giấu quá sẽ hóa ra lộ liễu, lâu lâu tiết lộ một chút thông tin cũng chẳng sao. Nó lại càng tạo cảm giác mơ hồ về quá khứ trước đây của anh cho người ta có cái mà suy đoán. Không sợ người ta đoán già đoán non, chỉ người ta nghi ngờ.

"Vậy sao ? Lạ nhỉ, trước đây không hiểu anh đã sống ở đâu mà lại có không khí đặc biệt khác lạ như vậy..." – Vân gật gù. "Mà nếu vậy thì không sao, anh cứ tự nhiên mà hít thở cho thoải mái vào ! Dù sao không khí cũng đâu phải trả tiền."

Kiba bật cười. Anh có chút thích cảm giác tự do và dễ chịu trên hành tinh này rồi.

"Nhân tiện đại ca, em có một đề nghị..." – Kiki bỗng nhiên lên tiếng.

'Nói đi !"

"Đại ca có muốn em thiết lập một hệ thống đo lường sức mạnh Thần lực không. Giống như cái máy đo sức mạnh trong truyện tranh ngày xưa anh đọc ấy ?"

Ặc, tư tưởng lớn gặp nhau rồi. Anh chút nữa thì quên truyện đấy vốn là anh đọc từ trong dữ liệu của Kiki. Khi lão Levin cài đặt Biocom vào anh đã đặc biệt yêu cầu bộ nhớ lớn nhất có thể và chép tất cả phim ảnh, sách truyện cũng như trò chơi từ trước đến nay vào trong đó. Nếu bộ chỉ huy mà biết được một trong những thiết bị khoa học kỹ thuật tân tiến nhất của Liên Minh bị anh sử dụng với mục đích chính là giải trí không biết liệu mấy lão già đó sẽ phản ứng thế nào nhỉ ? Điên tiết lên lôi đầu anh vào phòng giải phẫu gỡ ra Biocom ra ngay lập tức chăng.

Nhưng mà ý tưởng của nó không tồi. Trước đây lão Levin đã từng làm một hệ thống đo lường như vậy cho đội biệt động nhưng anh chẳng quan tâm mấy. Bây giờ phải sinh hoạt trên hành tinh này thì anh cảm giác sẽ phải cần đến rồi đấy.

"Làm luôn đi, sau khi hoàn thành nhớ đưa tao một ít số liệu tương quan để tao hiểu được giá trị của điểm sức mạnh nhé." – Kiba bật đèn xanh cho nó.

"Rõ ! Dự đoán thời gian hoàn thành trong vòng 3 tiếng đồng hồ." – Kiki xác nhận rồi sau đó im lặng, chắc nó đã bắt đầu công việc.

-----

Kiba và Vân vừa đi về phía trung tâm làng vừa nói chuyện. Trưa nay mọi người sẽ bắt đầu xuất phát. Theo Vân nói thì với tốc độ di chuyển trung bình mọi người sẽ đến được nơi tập kết sau một tháng, nếu không xảy ra sự cố gì trên đường. Tại đó mọi người sẽ tái định cư trong một khu vực mới đằng sau phòng tuyến đang xây dựng.

"Anh không về chuẩn bị đồ đạc lần cuối à ?" – Thấy Kiba có vẻ muốn đi thẳng ra khu trung tâm cùng mình, Vân hỏi.

Kiba cười khổ xòe hai tay ra. Anh hiện tại chính là thành viên chuẩn mực của giai cấp vô sản. ngoại trừ bộ quần áo trên mình ra – mà thật ra nó cũng chẳng phải của anh – anh chẳng có gì để mang theo cả. Thứ duy nhất giá trị đối với anh, cây Lightsaber, thì đã hiện tại không biết ở nơi nào. Nói tóm lại, anh hiện giờ vô cùng nhẹ nhàng, chỉ có mỗi cái mạng mà thôi.

Vân phì cười, sao mình lại hỏi ngớ ngẩn như vậy. Gã này không những từ trên trời rơi xuống, lại còn mất trí, có cái gì để mà mang theo chứ.

Cô ra dấu cho anh đưa tay ra.

Mặc dù không biết cô muốn gì, nhưng Kiba vẫn ngoan ngoãn làm theo.

Bịch. Một túi da nặng trịch rơi vào tay anh.

"150 đồng vàng, số tiền anh bán 50 chiếc lông vũ cho Thánh tộc. Bây giờ thì anh có tài sản rồi đấy nhé, còn nhiều nữa là khác. Khuyến cáo coi chừng trộm cướp." – Vân tinh quái nheo mắt với anh.

Kiba nhấc nhấc túi. Âm thanh vui tai của tiền xu chạm vào nhau kêu leng keng. Cũng không ít nha, với số tiền này ít ra anh có thể thoát được kiếp sống ăn nhờ ở đậu ăn bám phụ nữ rồi.

"Về phần hai cái móng và 24 chiếc lông anh định dùng chế vũ khí thì tôi sẽ tạm giữ dùm anh, khi nào đến nơi chúng ta sẽ bàn kỹ hơn về loại vũ khí anh muốn."

Kiba gật đầu, anh cột túi tiền vào bên hông mình. Với trang phục thợ săn đang mặc trên người và túi tiền lủng lẳng bên hông, anh có cảm giác thật sự bắt đầu hòa nhập vào thế giới này.

Hai người đã đi ra đến quảng trường trung tâm làng. Những dãy xe được xếp gọn gàng liên tiếp nhau, dân làng đang tất bật sắp xếp hàng hóa chỗ ngồi hoặc đang kiểm tra lần cuối xe của mình. Những chiếc xe hình dạng giống xe ngựa chở hàng thời xưa mà Kiba biết này được kéo không phải bởi ngựa, mà bởi những sinh vật tên là Shino. Chúng có hình dạng giống những con bò rừng, nhưng nhỏ hơn một chút và có vẻ hiền lành hơn nhiều. Người dân ở đây đã thuần hóa và sử dụng chúng suốt gần mấy trăm năm nay để làm vật chuyên chở hay canh tác.

Ngoài ra còn có những sinh vật khác anh mới thấy lần đầu, mà Kiba nhận ra hẳn là có bà con với loài ngựa ở Trái Đất. Tuy nhiên chúng trông mạnh mẽ và uy vũ hơn hẳn với thân hình to lớn và những chiếc bờm dài đỏ như máu. Vân liếc mắt nhìn anh.

"Chắc anh cũng chẳng biết những sinh vật này là gì đâu nhỉ ? Chúng gọi là Nguwja - phương tiện di chuyển và chiến đấu chính của các chiến binh. Trước mặt anh là một trong những đội kỵ sĩ của Thánh tộc, chúng tôi sử dụng chính là giống Nguwja Chiến Hỏa – chủng loài Nguwja hiếu chiến và mạnh mẽ. Mặc dù không có Thần lực nhưng chúng có sức mạnh cơ thể và vô cùng dẻo dai, chúng cũng dễ nuôi và ngoan ngoãn hơn so với những thú cưỡi có Thần lực."

Kiba không hứng thú lắm với chủ đề này. Anh đang chú ý đến một thứ khác - một cô bé tóc vàng đang chăm sóc cho hai con Nguwja trắng như tuyết. Sharty chăm chú chải lông cho con vật, mắt ánh lên nét thích thú và ngưỡng mộ, miệng lẩm bẩm như đang nói chuyện với chúng.

Không hay biết Kiba đã đến và đang nhìn mình, Sharty tập trung toàn bộ tâm trí vào công việc của cô. Kiba hơi thẫn thờ khi nhìn thấy Sharty – anh nhớ lại những gì Albert nói tối hôm qua. Anh lại đột nhiên nhớ lại một ký ức khác xa hơn, trong cái lần đầu tiên anh và cô gặp nhau.

"Gọi tôi là Kiba !" – Sau khi nghe anh nói, mắt cô bé mở to lên ngạc nhiên, nhưng sau đó một sự vui sướng không che giấu thể hiện trên mặt cô.

Ra là thế, Kiba cười khổ. Một thanh niên mặc trang phục quái dị từ trên trời rớt xuống cứu mạng cô trong tình huống tuyệt vọng nhất, tay cầm thanh kiếm ánh sáng, lại còn tự nhận mình tên là Kiba. Không hiểu lầm mới là lạ, nếu đổi lại là anh chắc anh cũng phải cho rằng đây đích thị là anh hùng trong truyền thuyết rồi chứ còn trật đi đâu được nữa. Không biết đứa mắc dịch nào tiên tri với chả truyền thuyết mà lại đi lôi tên ông mày vào, Kiba chửi thầm.

Nhìn theo ánh mắt anh, Vân cười đắc ý.

"Thế nào, rất đẹp đúng không ?"

"Cũng khá đẹp... ủa mà ý cô nói cái gì đẹp ?" – Kiba trả lời trong vô thức sau đó giật mình hỏi lại.

"Thì con Nguwja của tôi chứ cái gì ?" – Vân ngạc nhiên hỏi lại, sau đó chuyển ánh mắt sang Sharty đang chải lông cho con Nguwja. Cô nhìn anh, cười đầy ẩn ý. "À à, ra là thế..."

Trước khi cô nàng hiểu lầm và đưa chủ đề đi xa, Kiba vội hỏi.

"Con Nguwja của cô trông tuyệt quá, là giống gì vậy ?"

Nghe Kiba khen thú cưỡi của mình, Vân ngay lập tức mắt sáng lên vứt hết những chuyện khác đi.

"Tất nhiên rồi, đó là giống Nguwja vô cùng cao quý tên là Eve. Được tương truyền mang trong mình dòng máu của bạch kỳ mã Unico – một trong năm loại Thần thú. Nó có tốc độ di chuyển nhanh nhất trong các loại Nguwja, và Thần lực của nó dù không quá mạnh nhưng cũng hơn xa các loại mãnh thú cấp trung. Mặc dù là giống Nguwja cao quý không thích chiến đấu, nhưng nó vẫn có thể tung hoành chiến trường không thua kém bất kỳ chủng loại Nguwja nào khác. Ngoài ra nó còn có một đặc tính vô cùng thú vị nữa..." – Vân vừa nói chậm lại vừa nhìn anh khiêu khích.

Cô nàng này hình như bị bệnh thích gây chú ý khi diễn thuyết, Kiba cười thầm. Thôi được, cứ cho cô ta vừa lòng đi. Anh hỏi.

"Đặc tính gì ?"

"Nó chỉ chấp nhận cho nữ giới cưỡi mà thôi !" – Vân đưa ngón tay lên ngoắc ngoắc. "Cho nên anh có thể bỏ qua ý nghĩ viễn vông sở hữu một con đi."

Hà, làm như thể ta muốn lắm ấy, Kiba bĩu môi. Ba cái con ngựa trắng bóc nhìn ẻo lả thế này có mời cũng chưa chắc anh thèm cưỡi. Hoàng tử cưỡi ngựa trắng chỉ là hình ảnh cho bọn con gái mơ tưởng mà thôi. Đối với anh thì mấy con Nguwja Chiến Hỏa kia so ra còn có sức hấp dẫn hơn nhiều.

Nhưng mà nghĩ lại, hình như cưỡi ngựa cũng không phải là hoạt động hấp dẫn gì cho lắm theo như những gì anh từng đọc. Vừa dằn xóc vừa mỏi chân mỏi háng. Đối với người hành tinh lạc hậu này thì nó là phương tiện di chuyển tốt chứ với anh người đã từng cưỡi từ xe máy từ trường cho đến tàu vũ trụ thì mấy sinh vật này ngoại trừ đẹp mã còn lại hiệu quả sử dụng lại không cao.

Cho nên, Kiba quyết định, thoải mái nằm trên xe do Shino kéo mới là lựa chọn tối ưu. Dù sao anh vẫn còn bị thương chưa lành hẳn mà, Kiba gật gù.

Hai con Nguwja Eve đều đã được chải lông gọn gàng và sạch sẽ. Sharty lúc nào mới thỏa mãn đứng dậy quay đi và nhìn thấy Kiba và Vân. Cô tiến lại chỗ hai người.

"Cảm ơn em." – Vân áy náy lên tiếng. "Nhưng mà em đã chuẩn bị xong hết chưa mà lại giúp bọn chị vệ sinh chúng vậy ?".

"Không có gì đâu chị, em đã chuẩn bị xong từ tối hôm qua rồi." – Sharty cười tươi tắn, rạng rỡ như ánh mặt trời. "Vả lại em thích chăm sóc chúng mà."

Kiba biết là cô nói thật, anh đã nhìn thấy cách cô vuốt ve và nói chuyện với chúng. Không biết cái giống ngựa đỏm dáng này bao nhiêu tiền một con nhỉ. Nếu không quá đắt thì có khi sau khi tới nơi anh sẽ kiếm mua cho cô một con về để chải lông chừng nào đã ghiền thì thôi.

Thấy Sharty nhìn về phía mình, Kiba cười hỏi.

"Có gì cần tôi giúp không ?"

Sharty lắc đầu.

"Em cũng chẳng có gì nhiều hành lý cả. Hơn nữa anh còn đang bị thương mà, lát nữa anh cứ nằm nghỉ trên xe với mọi người, em sẽ đánh xe cho."

Thấy chưa, con gái là phải như vậy đấy. Cô bé này đúng là mẫu người lý tưởng mà cánh đàn ông vẫn thèm muốn. Xinh xắn dễ thương và dịu dàng đảm đang... Ủa mà khoan cô bé mới nói gì, đánh xe ?

Thấy sự ngạc nhiên trên mặt Kiba, Vân phì cười. Cô đưa tay về phía Sharty.

"Xin giới thiệu với anh, chuyên gia thú vật của làng Nevile. Sở trường tất cả mọi hoạt động liên quan đến thú vật - từ chăm sóc, chăn nuôi, điều khiển cho đến... chế biến và nấu chúng."

Sharty dậm chân, rõ ràng là cô không thích cái kiểu giới thiệu này của Vân chút nào. Kiba cũng bật cười, sau khi ăn những bữa ăn do chính Sharty nấu anh đã hiểu một điều. Cô bé là một đầu bếp tài năng – hoặc là do thực phẩm ở hành tinh này quá ngon cũng không biết chừng. Nói chung những ngày gần đây Kiba đã được ăn uống ngon lành hơn bất cứ thứ gì anh từng ăn trước khi lạc đến đây. À tất nhiên là không tính món lòng gà cháy tỏi của Melina. Món đấy quá ngoại hạng rồi không thể so sánh được. Anh cũng hiểu lý do vì sao Sharty có mặt trong chuyến đi săn kia, một đầu bếp tài năng có vai trò quan trọng không thể thiếu trong những chuyến đi dài ngày.

Vân phải rời đi để kiểm tra lần cuối và phân công cho các kỵ sĩ của cô. Sharty và Kiba thì đi lòng vòng xem có ai cần giúp đỡ gì nữa không. Mặc dù xương sườn của anh chưa hoàn toàn lành hẳn nhưng lao động nhẹ thì anh vẫn có thể giúp được. Dù sao anh cũng đâu có yếu đuối như người bình thường, cho dù không dùng Thần lực thì cái cơ thể đã từng trải qua huấn luyện địa ngục của quân đội và đội biệt động cũng không thể coi thường được.

Cuối cùng khi mọi người đã an vị và sẵn sàng. Albert và Vân trong vai trò người lãnh đạo của làng và đội hình Thánh tộc cùng ra lệnh xuất phát.

Làng Nevile với dân số hơn 300 người, rải đều trên 60 chiếc xe chia thành hai hàng dọc chầm chậm di chuyển. Hai mươi kỵ sĩ Thánh tộc trong đó bao gồm cả Vân và Tia chia ra chạy trước mở đường, bảo vệ phía sau và chạy dọc theo sát hai bên – tạo thành một vòng tròn che chở bên ngoài cho đoàn xe.

Và như vậy, cuộc hành trình dài ngày đi về phương Bắc đã bắt đầu.