Tinh Không Chi Dực

Chương 107: Kỳ tích của tuy-lip đen (3)










Công tác chuẩn bị tiến hành khẩn trương trong sự căng thẳng bao trùm, không phải ai cũng nắm hết mọi chi tiết, có những người chỉ biết họ đang tham gia vào một hành động lớn và họ không có nhiều thời gian.



Thụy Sâm tự mình kiểm tra mọi hoạt động chuẩn bị, anh là người chỉ huy của kế hoạch, phương án này, anh đã lập ra nó, cũng là người chấp hành nó, nếu có vấn đề gì xảy ra, anh là người chịu trách nhiệm chính, mặc dù nếu thực sự có gì xảy ra, chắc chắn chẳng có ai tìm được anh để truy cứu trách nhiệm, thất bại, đồng nghĩ với tử vong, đối với Thụy Sâm hay phu nhân Almeida đều giống nhau cả.



Ngư lôi lượng tử phải được cải tạo, bởi lẽ xung quanh VIXXS-761C cũng đầy những khối khí màu lam do nó phun ra, khi dùng ngư lôi phóng xuống bề mặt hành tinh, có trời mới biết sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng để tránh tình trạng ngư lôi chưa đến mục tiêu hoặc giữa đường bị phá hủy, khi ngư lôi tiến đến khu vực có lực hấp dẫn của hành tinh phải ngắt động cơ đẩy, sau đó ngư lôi chỉ còn dựa vào quán tính để công kích, điều này yêu cầu người bắn phải có kỹ thuật xạ kích cực kỳ chuẩn xác…



Kế hoạch có một điểm then chốt ở lần tấn công thứ hai vào bề mặt hành tinh, lần này còn đòi hỏi độ chuẩn xác cao hơn, không chỉ không được phép xuất hiện trường hợp bắn lệch mà còn đòi hỏi vị trí phải được tính toán cẩn thận, nếu dẫn nổ hành tinh mà không xác định đúng hướng để năng lượng phát tán sang nơi khác, Đồng Minh không có cơ hội thứ hai, sau lần tấn công thứ nhất thành công, lần tấn công thứ hai nhất định phải càng chuẩn xác, đồng thời tập trung các phương tiên kỹ thuật để trong khoảng thời gian ngắn ngủi giữa hai lần liên tục tính toán để có tham số chuẩn xác nhất, đảm bảo khả năng sai lệch giảm xuống mức tối thiểu…



Vị trí của hạm đội Đế Quốc cũng cần xác định, nếu như các hành động trước đều thuận lợi, vụ nổ đẩy quần thể khí đến mục tiêu mà hạm đội Đế Quốc lại không có đó thì đúng là một sai lầm không thể tha thứ được. Vì thể, cần phái hai chiếc Tia Chớp tiến đến khu vực gần với rìa đám tinh vân để trinh sát, nếu những phút cuối cùng hạm đội Đế Quốc thay đổi vị trí thì mọi thứ đều sẽ phải tính lại…




Vị trí của ba chiếc tàu phía Đồng Minh cũng phải được tính lại cho tử tế, phương vị thì đơn giản, nói chung nằm trên hành lang an toàn để đề phòng sóng xung kích đẩy tàu đi, những hướng khác đầy quần thể khí màu lam, nhưng cự ly thì phải tính toán cho chính xác, gần quá không được, sức nổ của hành tinh dù đã được định hướng vẫn có sóng nổ lan ra xung quanh cực mạnh, quá gần sẽ dẫn đến màn chắn không chịu nổi. Quá xa lại cũng không được, ngư lôi muốn phóng cho chính xác không thể không dùng chiến đấu cơ tiếp cận hành tinh, sau khi phóng ngư lôi, chiến đấu cơ phải nhanh chóng thoát khỏi vùng nguy hiểm, nhưng do những khối khí chắn đường nên dù là loại Tia Chớp cũng không cách gì dùng toàn bộ tốc độ thoát ly, thông qua tính toán chi tiết khẳng định chiến đấu cơ sẽ không thể đến khu an toàn trước khi vụ nổ diễn ra, do đó nó chỉ còn cách hạ cánh lên chiến hạm để dựa vào chiến hạm che chở, nếu không ở cự ly có hạn, màn chắn trên chiến đấu cơ không thể chịu nổi sóng xung kích…



------------------------------------



Quá nhiều thứ cần quan tâm, Thụy Sâm cảm thấy trách nhiệm như một quả núi đè nặng lên vai mình, trước đây anh đã bao giờ tự mình chỉ huy một mặt trận đâu? Nếu nghĩ kỹ lại thì chỉ có lần ở căn cứ Sen, khi anh chỉ huy đánh chặn cho Đồng Minh rút lui, nhưng nếu so ra thì đó chỉ là một chuyện nhỏ so với lần này, nếu thất bại, khi đó chỉ có mấy chiếc tàu bị tổn thất, tối đa thì cả Thụy Sâm lẫn các cô gái của trung đội Lam Thiên Sứ, nhưng lần này nếu thất bại không chỉ có anh, người bạn thân nhất, các đồng đội đã cùng vào sinh ra tử, các nhân vật quan trọng của Đồng Minh, thậm chí cả phu nhân Almeida, sự tổn thất đối với Đồng Minh là không gì sánh nổi… Nghĩ đến hậu quả, nghĩ đến những sinh mạng, nghĩ đến sự nghiệp mà họ theo đuổi, tất cả đều có thể bị hủy diệt nếu kế hoạch thất bại, Thụy Sâm cảm thấy mình sắp điên lên, bị trách nhiệm làm điên lên!



Trách nhiệm nặng nề và sự căng thẳng khiến Thụy Sâm cảm giác như không thể khống chế được bản thân nữa, không, phải nói là đã không khống chế nổi nữa, đột nhiên anh nhận ra rằng mình đang chỉ vào mặt một vị trung tá chửi ầm lên, vị trung tá đáng thương khi chuẩn bị đã để xảy ra một vấn đề nhỏ, khi kiểm tra lại đã bị Thụy Sâm phát hiện ra, đứng trước sự giải thích của ngài trung tá, anh càng cảm thấy điên tiết hơn, cái trò này có thể khiến tất cả mất mạng như chơi, thế mà thằng khốn này còn không biết nặng nhẹ.



Thụy Sâm rất ít khi mắng người, nhất là anh hầu như không bao giờ dùng những ngôn từ bẩn thỉu, nhục mạ để mắng người khác, nói chung đó là một thằng cha có tính cách lười lười, bình dị, tùy hòa, đúng ra mà nói loại người ấy không bao giờ làm trò chửi như tát nước vào mặt người khác, nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, ngay giữa hangar, trước mặt hơn trăm nhân viên mặt đất, phi công và thủy thủ, Thụy Sâm không nể nang gì người có quân hàm cao hơn anh đến ba cấp, chỉ mặt mắng xối xả, ngón trỏ gần như chạm vào mũi ngài trung tá, nét mặt hầm hầm chỉ như muốn ngắt đầu ông ta khỏi cổ, các kiểu ngôn ngữ bẩn thỉu như tát nước vào mặt, ngữ khí hung hãn đến mức ngài trung tá không dám nói câu nào.



Trong giây lát, hình tượng của Thụy Sâm và vị trung sĩ hung hãn ở trại huấn luyện tân binh năm nào như hợp lại làm một, trừ ngoài hình bất đồng, còn lại hầu như không có gì khác biệt. từ ngôn từ chửi mắng đến cách khoa tay múa chân, đều giống hệt như trung sĩ, có thể nói là một phiên bản sống.



Trung sĩ là vị chỉ huy đầu tiên trong đời quân ngũ của Thụy Sâm, đối với anh, ảnh hưởng của ông ta lớn đến mức không thể tưởng tượng được, cử chỉ của ông in đậm trong đầu Thụy Sâm, chỉ một chút mất khống chế là vọt ra.



Cuối cùng, Thụy Sâm chỉ muốn giơ chân lên đạp cho ngài trung tá một cái, nhưng may mà sau khi một hồi chửi rủa, dường như đã trút phần nào sự căng thẳng ra, cuối cùng anh cũng khống chế được tâm trạng của mình, trong tiếng quát tháo của Thụy Sâm, ngài trung tá vừa xấu hổ vừa tức giận, không nói câu nào quay đi chuẩn bị lại từ đầu, ông ta biết lỗi của mình, hơn nữa Thụy Sâm là do phu nhân Almeida trao cho quyền chỉ huy hành động lần này, đương nhiên có quyền ra lệnh cho ông ta.



Thụy Sâm quay đầu lại, anh phát hiện cả hangar chìm trong sự tĩnh lặng, mọi người đều đã dừng tay lại, ngây người nhìn Thụy Sâm, đặc biệt là những thành viên của trung đội Hoa Tuy-lip, có thể nói là mắt chữ O mồm chữ A, đó còn là vị trung đội trưởng hiền lành, bình dị vẫn chỉ huy họ nữa không?



Ánh mắt sắc như dao của Thụy Sâm lướt ngang khiến mọi người không khỏi ngoảnh đầu đi chỗ khác, giả vờ như không có gì, tiếp tục công việc của mình, chỉ ngẫu nhiên đưa mắt nhìn lướt qua anh mới thấy trong ánh mắt có thêm mấy phần kính sợ.




“Tao phục mày đấy, bạn hiền!” Sau khi Thụy Sâm rời khỏi hangar, Robert Parnell đi theo sau, vừa chứng kiến màn phát uy của anh, anh bạn thán phục nói. “Ngay cả một vị trung tá cũng bị mày mắng cho cứng mồm cứng miệng, mày học được màn đó từ đâu thế?”



“Nếu mày đã được huấn luyện tân binh ở trại Luo River Desch Peaceful, mày sẽ biết ngay!” Thụy Sâm bây giờ mới có vẻ hối hận, anh cảm thấy mình như đã hơi quá đáng, nhưng khi đó anh không sao khống chế nổi mình. Khẽ lắc đầu, Thụy Sâm hỏi. “Mày có thấy tao hơi quá đáng không? Tao cũng đâu có muốn thế!”



“Cái gì mà quá đáng!” Robert Parnell bĩu môi nói. “Nếu mày không phát hiện ra, tất cả chúng ta đều chết ở đây, bao gồm cả tên khốn đó, so với mất mạng, nghe mấy câu chửi có đáng là gì?”



“Cũng có thể, nhưng nếu tao nói nhẹ nhàng hơn thì có khi dễ khiến người ta tiếp thu hơn.”



“Có lẽ thế, nhưng như vậy lại không nhìn được bộ mặt khác của mày rồi.” Robert Parnell cười cười nói. “May mà trước đây chưa bao giờ tao làm mày phát điên lên, cái màn của mày thực sự khiến người khác phải chết khiếp.”



----------------------------------------------------------------------



“Tiểu đội trinh sát Tuy-lip báo cáo, chúng tôi đã hoàn thành việc xác định vị trí của hạm đội Đế Quốc, hiện tại vẫn không có gì thay đổi, chúng vẫn ở nguyên đó.” Thụy Sâm chiếc Tia Chớp đang dần tiếp cận, tiến vào cự ly có thể liên lạc.



“Nghe rõ! Tiểu đội trinh sát lập tức quay lại tàu hạ cánh.” Ngồi trong khoang lái chiếc Tia Chớp đang bay trên quỹ đạo quanh VIXXS-761C, Thụy Sâm cảm thấy hài lòng, cứ để chúng ở nguyên chỗ đó.



“Đội trưởng, ngoài ra trên rada của Tia Chớp còn phát hiện ra một số nhóm chiến đấu cơ Đế Quốc đang tiến về phía Đồng Minh 01, tổng cộng 16 chiếc, bên ngoài còn một số khác nữa gồm chiến đấu cơ Nữ Yêu và Đoản Kiếm cũng đang tập kết, dường như có ý định xâm nhập vào tinh vân.” Tuy-lip 07 báo cáo với vẻ lo lắng.



“Không cần lo! Nếu kế hoạch thành công, đám chiến đấu cơ đó không có gì đáng ngại, nhanh chóng quay lại Đồng Minh 01 đi, kế hoạch chuẩn bị bắt đầu rồi.” Thụy Sâm hiểu kể từ khi Đế Quốc phát hiện có nhóm chiến đấu cơ Tia Chớp tiếp viện, bọn chúng hiểu những nhóm chiến đấu cơ nhỏ không còn ý nghĩ nữa.



“Nghe rõ! Chúng tôi quay lại!”




Thụy Sâm chuyển tần số liên lạc với Đồng Minh01, nhìn phu nhân Almeida trên màn hình, cùng những sĩ quan cao cấp của Đồng Minh ở phía sau, anh nghiêm nghị báo cáo. “Phu nhân, mọi thứ đều ổn, chúng tôi đã đến vị trí công kích, chờ lệnh của người.”



“Bắt đầu đi, thượng úy!” Phu nhân Almeida gật đầu mỉm cười khuyến khích.



“Rõ! Kế hoạch ‘Tiếng khóc thút thít của Đế Quốc’ bắt đầu!” Thụy Sâm chuyển tần số quay lại tiểu đội công kích, gồm anh, Robert Parnell và Jessica, ba chiếc Tia Chớp đều đã đến vị trí sẵn sàng công kích.



“Robert Parnell, Jessica, chuẩn bị phóng ngư lôi lượng tử, chờ lệnh tôi, phóng cùng lúc!”



“Nghe rõ! Đã sẵn sàng!”



“Đội trưởng! Xin chờ lệnh!”



“Ngư lôi số 1, số 3, khóa phương hướng, lập trình đường bay hoàn tất! 3… 2… 1… Phóng!”



Đi nào! Thụy Sâm vừa khẽ ấn nút vừa thầm nhủ, hai quả ngư lôi rời khỏi chiến đấu cơ, đuôi lửa màu xanh lóe lên đẩy hai quả đạn lao về phía hành tinh. Ở hai phương vị khác, còn có bốn quả đạn nữa như thế đang bay xuống.



Ngư lôi đã phóng, hy vọng chúng không làm mọi người thất vọng. Thụy Sâm bắt chéo ngón tay trỏ và ngón giữa vào nhau, thầm nhủ trong chờ đợi…