Tinh Không Chi Dực

Chương 127: Học viện biển bão tố.










“Biến mất! Cả hai đều biết mất? Phi Luân có thể đến đâu? Tôi phải đi đến đâu để tìm cô ấy đây?” Thụy Sâm nhíu mày, tuy lễ đính hôn không thành khiến anh thở phào một cái, nhưng hiện nay cô gái biến mất khiến lòng anh như cồn cào.



Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Thụy Sâm cũng chẳng có cách nào, anh những hiểu biết về Liên Bang, thậm chí là về Phi Luân cũng còn quá ít ỏi, gia đình của cô, những người thân của cô, bạn bè, những nơi cô thích đến ở Liên Bang, anh chẳng biết một chút nào, anh hoàn toàn không có một chút ý niệm nào về việc cô ấy có thể đi đâu, làm sao có thể tìm cô ấy đây? Đúng rồi, cùng với cô ấy còn có Hoa Vân Long, anh chàng không phải là phi công chiến đấu sao?”



Anh ngẩng đầu hỏi. “Còn anh chàng Hoa Vân Long nữa, anh ta là phi công chiến đấu, biến mất không lý do được coi là đào ngũ, quân đội sao lại có thể để anh ta đơn giản biến mất là biến mất được? Sau này còn liên quan đến quân pháp nữa?”



“Anh ta là phi công chiến đấu thì không sai, nhưng tình huống của anh ta cũng chẳng khác gì Phi Luân, không mang quân hàm sĩ quan mà chỉ là một phi công dân sự hợp tác với quân đội.” Sonia cũng thở dài nói. “Do đã được huấn luyện về chiến đấu cơ, hiện nay lại làm việc hợp đồng với trung tâm phát triển chiến đấu cơ ở sao Hoả, bộ chỉ huy cũng chẳng có cách nào! Cho dù là trung tâm phát triển, tối đa cũng chỉ là cắt hợp đồng, phạt hành chính là hết, vả lại dù sao vuốt mặt phải nể mũi, thể diện của trung tướng dù sao cũng phải được tôn trọng, dù sao trong các mối liên hệ với không quân Liên Bang, trung tâm vẫn phải nhờ đến ông ta.”



Thụy Sâm cảm thấy như bước hụt, đường này cũng không xong, anh chỉ thấy tương lai như một màu trắng xoá. “Bây giờ phải làm gì đây? Còn manh mối nào nữa không?”



“Theo chúng ta được biết, chẳng còn có manh mối nào cả!” Sonia thản nhiên đáp. “Do hai người ấy đều có thân phận đặc biệt, vụ án mất tích này đã chuyển từ tay cảnh sát sang cục điều tra Liên Bang, bọn này cũng biết khi bị các sĩ quan điều tra hỏi.”




“Còn anh, thượng uý Dương!” Cô chân thành nói. “Anh nên tiếp tục kế hoạch, cùng… thượng uý Mike James đến học viện Biển Bão Tố để hoàn thành việc học.”



“Cái gì? Ở lúc này? Phi Luân mất tích rồi, làm sao bảo tôi yên tâm học?” Thụy Sâm bất mãn lầm bầm.



“Chàng trai, thiếu tá nói không sai đâu!” Trung tá Ai Grams cũng vỗ vai Thụy Sâm. “Nghe nhiều như thế, mười phần tôi cũng đoán được bảy tám rồi, tôi biết anh quan tâm đến con gái của nghị sĩ Diêu, nhưng trước mắt anh chẳng giúp được gì đâu.”



“Nhưng mà…”



“Trung tá nói không sai đâu!” Giọng Sonia nghiêm túc hẳn lên. “Không chỉ có anh lo lắng mà mọi người ai cũng cuống lên? Trước mắt trung đội Lam Thiên Sứ đều loạn cả lên, các chị em đều tìm cách, tìm quan hệ, chúng tôi cũng nỗ lực nhớ lại những gì Phi Luân đã từng nói, cố đoán ra xem con bé có thể đi đâu!” Cô lắc lắc đầu nói tiếp. “Nhưng chúng tôi vẫn chưa có manh mối nào, Phi Luân là một con bé thông minh, nếu không nó đã không trở thành một trong những thuyền trưởng trẻ tuổi nhất, căn cứ vào tình huống trước mắt, tôi đoán rằng lần này nó biến mất chắc chắn đã được lên kế hoạch cẩn thận, nếu không chẳng đến nỗi cục điều tra Liên Bang cũng không tìm ra manh mối nào, thậm chí tôi còn nghi ngờ cả việc nó xin xuất ngũ cũng đã có mưu đồ từ trước, dù sao quyết định đó cũng đã quá đột ngột, trước mắt, chúng tôi còn không biết phải bắt đầu từ đâu, anh lại chẳng quen biết gì ở đây, anh có thẻ làm gì?”



“Tôi hiểu rồi, Sonia!” Những lời nói của Sonia khiến Thụy Sâm cúi đầu. “Tôi nghe lời cô, đến học viện tiếp tục học.”



“Thế là đúng rồi, thượng uý!” Giám đốc Lưu Mosre thoả mãn nói, ông nói thêm đầy ẩn ý. “Đừng có quên vì sao anh đến đây, đừng quên bao nhiêu người kỳ vọng vào anh.”



“Vâng!” Thụy Sâm nhìn giám đốc Lưu gật đầu. “Tôi sẽ không quên đâu!”



Quay đầu lại những cô gái, anh nói. “Đúng rồi, Sonia, làm sao các bạn lại đến bộ chỉ huy hạm đội thế này, chẳng nhẽ trung đội đóng quân ở đây?”



“Đương nhiên không! Bọn này đến bộ tư lệnh theo lệnh gọi của tướng quân Hamilton, nhưng chúng tôi cũng ở trên Mặt trăng này, tại căn cứ Irian ở biển Yên Tĩnh…” Nói đến đây bất giác khuôn mặt cô gái lại hồng lên, như thế chẳng phải là sau này họ sẽ có cơ hội thường xuyên gặp nhau hay sao?



“Hay quá!” Robert Parnell lập tức sáng mắt lên, anh chàng chen vào hỏi. “Thế chúng ta liên lạc thế nào?”



“Nếu đến căn cứ thì sẽ có vệ binh đứng gác dẫn vào, nếu liên lạc bằng điện thoại thì qua số tổng đài của căn cứ, 0060-63256655, E25 khu 307, sau đó sẽ có người phụ trách chuyển tiếp, căn cứ có bảo mật vô tuyến nên thiết bị liên lạc phổ thông không dùng được bên trong.”



Hai người gật đầu, Thụy Sâm nhanh chóng thầm đọc lại trong đầu mấy lần, thậm chí sợ quên anh còn mượn giấy bút của trung tá Ai Grams ghi lại.



“Chúng tôi đến học viện rồi sẽ liên hệ với các bạn, nếu có tin gì của Phi Luân…”




“Yên tâm nếu có tin của chị Phi Luân bọn này sẽ không quên báo cáo, được chưa nào?” Anne nói chen vào.



“Cám ơn Anne, làm phiền nhé Sonia!” Thụy Sâm yên tâm, không chỉ Anne nói, anh còn nhìn thấy Sonia khoát tay.



“Khái! Khái! Tôi muốn nhắc nhở cho người nào đó có ý muốn nghe! Từ ngày chúng tôi đến căn cứ Irian đến nay đã qua ba tháng rồi, gần đây chỉ số thông tin và hoa gửi đến cho Anne đang có xu hướng ra tăng rõ rệt, nếu ai đó đã đến đây thì cần có sự cô gắng hơn!” Tuyết Thiên Nghi tinh nghịch chớp mắt dài giọng nói.



“Thật sao? Anne?” Ngay lập tức anh chàng Robert Parnell cảm thấy một sự căng thẳng rõ rệt.



“Thiên Nghi! Mày muốn chết hả! Còn đứng đấy nói tao, ở đội ai mà không thế? Chỉ cần là chưa có chồng! Hừ, số hoa mày nhận được ít hơn tao chắc? Còn dám nói? Cù chết mày này…” Cô bé Anne tức tối nói, khuôn mặt đã trở nên đỏ hồng như quả táo.



“Ai! Ai! Ai!... Tha cho tao! Tao không dám nữa! Hi! Hi! Hi!....” Hai cô gái quấn lấy nhau.



Hai cô gái rõ ràng là nói cho Robert Parnell nghe nhưng Thụy Sâm cũng cảm thấy hơi căng thẳng, anh không khỏi nhìn về phía Sonia nhưng chỉ thấy một khuôn mặt vẫn bình thản như thường. Dường như không chú ý đến ánh mắt của Thụy Sâm, cô gái chỉ nhìn hai cô em cười đùa náo loạn với một nụ cười khoan dung trên môi.



“Được rồi! Đừng đùa nữa!” Sonia lên tiếng. “Sắp đến lúc gặp tướng quân Hamilton rồi, chúng ta phải đi thôi!”



“Vâng, chị Sonia, bọn em biết rồi!” Hai cô gái ngừng đùa cợt, cả hai thở hổn hển, mái tóc đã hơi rối và gò ngực phập phồng theo nhịp thở, điều này khiến Robert Parnell, nãy giờ vẫn dán mắt vào Anne, nhìn như muốn rớt con ngươi ra ngoài.



“Nhanh thế sao? Một năm không gặp, chưa kịp nói gì đã chia tay!” Thụy Sâm quyến luyến nói.



“Bọn này đúng là có chuyện mà, tướng quân gọi lên, nếu đến muộn thì không hay!” Lan Lan, cô gái có dáng người nhỏ nhắn hiền lành nói với vẻ có lỗi. “Nhưng dù sao cũng đã biết cách liên hệ với bọn này rồi, sau này còn có cơ hội gặp lại.”



“Tôi hiểu rồi, sau này gặp lại!”



“Con dê ngu ngốc! Đi đây, đừng quên liên lạc nhé!” Tiếng Anne vang lên trong đường hầm.



“Không quên đâu, đến học viện là gọi ngay!” Tiếng Robert Parnell trả lời với theo.




“Tôi cũng không quên đâu!” Đó là Thụy Sâm nói, tuy Anne không nói với anh nhưng Thụy Sâm vẫn không nhịn được lên tiếng, đương nhiên đối tượng không phải là Anne, nó cũng giống như lặp lại câu nói mà anh đã nói một lần trước, vào một buổi sáng.



Nhìn Thụy Sâm sâu lắng, Sonia quay người dẫn Lan Lan, Anne và Tuyết Thiên Nghi đi về phía bộ chỉ huy, ngay lúc cô quay người sát qua Thụy Sâm, một câu nói nhẹ như gió thoảng vọng vào tai anh. “Những đóa hoa được tặng đã đem cho hết rồi!”



Thụy Sâm nhìn mãi theo bóng người càng lúc càng xa, mãi đến khi cô gái khuất sau một khúc quanh anh mới thu ánh mắt lại, Robert Parnell nhìn bạn một cái hỏi dò. “Cô ấy vừa nói gì thế?”



Không có gì, chỉ nhắc tao cẩn thận thôi!” Thụy Sâm nói cho qua chuyện.



“Thật sao?” Robert Parnell bán tín bán nghi, giờ này anh chàng có thể khẳng định hai người này chắc chắn có quan hệ, còn thuộc loại đặc biệt không đơn giản là đằng khác.



“Đi thôi, các anh, tôi đưa các anh đến học viện.” Trung tá Ai Grams nói.



Mặt trăng, Học viện tác chiến liên hợp vũ trụ Biển Bão Tố!



Có trung tá dẫn đường, hai người nhanh chóng hoàn thành mọi thủ tục nhập học, họ đi lĩnh quân nhu, tài liệu cùng các hướng dẫn có liên quan đến học viện, phòng ký túc xá cũng không tồi, đáng nhẽ bốn người một phòng nhưng hai người được dành riêng một phòng, tránh hẳn việc phải thường xuyên tiếp xúc với những người khác.



Theo lời trung tá, thân phận thật sự của họ, cho dù là hiệu trưởng, một vị thiếu tướng Liên Bang cũng không biết rõ, ông ta cũng chỉ biết hai người là do cơ quan tình báo đưa vào học bồi dưỡng trong một khóa ngắn hạn, còn vì sao lại đưa đến học ở đây, trong khoang sĩ quan chỉ huy tác chiến, cái mà chẳng liên quan gì đến công tác tình báo thì ông cũng không hiểu, mà cũng không cần hiểu, vì đó là vấn đề thuộc mức độ bảo mật Liên Bang, tất nhiên nếu thiếu tướng có đoán ra điều gì thì cũng chẳng phải là điều đáng ngạc nhiên, ví dụ như việc phân phối phòng ký túc xá đã là một hiện tượng.



Sau khi chia tay trung tá, sắp xếp phòng ốc đầy đủ, nhân cơ hội Robert Parnell đi tắm, Thụy Sâm lập tức vớ lấy máy điện thoại trên bàn, qua hai lần chuyển tiếp, anh sung sướng được nghe thấy giọng nói quen thuộc và khuôn mặt của người con gái.



“Sonia! Là tôi…” Giọng Thụy Sâm hơi run run, run vì kích động và hưng phấn.



Người đẹp chỉ khẽ cười. “Em biết là anh, em đã chờ cuộc điện thoại này từ lâu rồi…”