Tinh Không Chi Dực

Chương 176: Hạm đội cơ động độc lập số 5.










Một thiên hà hoang vu và yên tĩnh, nằm trong phạm vi khống chế bới Đồng Minh, tàu Đại Thiên Sứ dưới sự yểm hộ của ba khu trục hạm, lặng lẽ đi trong không gian an bình, vừa mới chấp hành xong một chuyến hộ tống vận tải quan trọng, hạm đội hiện đang trở về thiên hà New Siberia, trên các tàu, mức độ cảnh báo đã hạ xuống tới mức bình thường, sự căng thẳng trước đó vài ngày cũng đã biến mất, tâm trạng mọi người cũng trở nên thoải mái tự tại, trừ số ít người có trách nhiệm trực, đại bộ phận thủy thủ cùng phi công đều nhân cơ hội này để thư giãn, ai nghỉ ngơi cứ nghỉ ngơi, ai giải trí cứ giải trí, trong chiến tranh, những cơ hội như thế này không có nhiều, cho nên Thụy Sâm và Phi Luân cũng nới lỏng cho đại đa số phi công và thủy thủ nghỉ ngơi, dù sao, tuy nói là nghỉ, nhưng bọn họ cũng chỉ có thể ở trên tàu chứ không còn chỗ nào khác để đi.



Mãi đến khi, một chiếc tuần dương hạm của Đồng Minh xuất hiện từ cổng siêu không gian, tiến đến gần hạm đội rồi một chiếc tàu con thoi rời khỏi tuần dương hạm, bay một vòng quanh tàu Đại Thiên Sứ trước khi biến mất vào đường dẫn hạ cánh của tàu......



"Thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore! Thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore! Nghe được tin tức sau xin lập tức đến phòng chỉ huy ngay....." Hệ thống thông tin nội bộ liên tục phát đi phát lại bản thông báo.



" Dừng thôi nhé, Phi Luân có việc tìm tao, đi trước đây." Ở một góc nhỏ trong câu lạc bộ đông đúc, Thụy Sâm như vớ được vàng, vộng ném chỗ bài trên tay lên mặt bàn, đứng bật dậy, thông tin này đúng là đã cứu mạng của anh, lúc này không chuồn, còn đợi đến khi nào?



"Tôi đồng ý " Ngồi đối diện với Thụy Sâm, Hoa Vân Long không chậm trễ, cũng lập tức quăng đám bài trong tay vào chỗ bài còn trên mặt bàn tiện tay xáo loạn lên đến khi không thể phân biệt đâu là những lá bài cũ đâu là chỗ bài vừa quăng xuống.



" Này này này, có lầm không hả, chơi ăn gian như thế, nói không chơi là không chơi, phí cả một bộ bài ngon lành của người ta." Robert Parnell nhăn nhó.



" Đúng thế, lần này tuyệt đối có thể thắng sạch tiền của các ngươi." Anne cũng làm bộ tức giận.




"Được rồi… Được rồi…, có cần phải dồn người ta vào bước đường cùng thế không. Bọn này nhận thua. Hai người tâm linh cảm ứng. là bộ đôi hoàn hảo, bọn này chấp nhận đầu hàng." Hoa Vân Long giơ hai tay lên đầu.



" Ha ha ha ha, nói thế còn nghe được, nói thực nhé, hai người điều khiển chiến đấu cơ thì còn được, nhất là ngài Thụy Sâm kia, về phương diện đó tao thua mày, nhưng kỹ thuật đánh bài thì mày còn kém rất xa, nói thế nào nhỉ, chỉ có thể dùng một từ ‘thối’ để hình dung." Robert Parnell đắc ý nói.



" Kỳ quái, Thụy Sâm, trên kia còn có chuyện gì? Chiếc tàu con thoi mới đến có lẽ là đưa các phi công bổ sung cho chúng ta, chẳng phải anh nói đã bố trí người tiếp đón những người mới cẩn thận rồi sao?" Anne hỏi.



" Không biết, có khi còn có chuyện khác. À! Có lẽ có liên quan đến anh, nếu không Phi Luân và Sonia chắc là có thể đã xử lý xong rồi. Dù sao đến phòng chỉ huy cũng sẽ biết." Thụy Sâm chỉ vội vã nói một câu, người đã biến mất ngoài cửa......



" Đội trưởng!" Nhìn Thụy Sâm đang vội vã đi dọc hành lang tới, Jessica, Davidsion lập tức đứng tránh sang một bên, đưa tay chào, hai phi công trẻ đi sau cũng vộng buông hành lý xuống, đưa tay lên chào.



Thụy Sâm nhấc tay đáp lễ, anh nhìn hai chàng trai trẻ, tuy lạ mặt, nhưng anh vẫn có chút ấn tượng vì đã xem qua lý lịch sơ lược của bọn họ," Các bạn được phân đến Trung đội Hoa Tuy-lip hả?"



"Báo cáo đây là hai người mới được bổ sung, bọn họ được điều đến Trung đội Hoa Tuy-lip." Jessica đáp, cô gái quay đầu nhìn hai tân binh," Thiên Tâm, Edmonder, xin giới thiệu, đây là đội trưởng phi đội 9 kiêm liên đội trưởng liên đội Tuy-lip thiếu tá Thụy Sâm Nepali Gore."



Hai tân binh càng cố đứng nghiêm cho đúng tư thế, Hoa Tuy-lip Đen, chỉ riêng cái tên này ở Đồng Minh cơ hồ không có người nào không biết, bọn họ đương nhiên cũng không ngoại lệ, đặc biệt các phi công trẻ còn có không ít người gia nhập Đồng Minh vì sùng bái Thụy Sâm, so với nhiều anh em cùng khóa, hai này có thể xem như may mắn, chẳng những được phân tác chiến dưới quyền một nhân vật của truyền thuyết, hơn nữa vừa lên tàu đã được gặp ngay thần tượng.



Đúng vậy, đối bọn họ mà nói, Thụy Sâm tuyệt đối là một thần tượng lớn, cho dù người đứng trước mặt thoạt nhìn so với các tờ rơi tuyên truyền còn có vẻ trẻ hơn nhiều, nhìn dáng vẻ của anh, so với bọn họ thậm chí cùng lắm chỉ lớn hơn vài tuổi.



"Chỉ huy! Thượng sĩ Thiên Tâm / Thượng sĩ Edmonder Có mặt theo lệnh."



"Hoan nghênh lên tàu Đại Thiên Sứ, hoan nghênh gia nhập phi đội 9" Thụy Sâm gật đầu," Jessica, tôi có việc phải đến phòng chỉ huy, bọn họ giao cho cô, thu xếp tốt cho các anh em mới."



"Rõ! Đội trưởng."



Nhìn Thụy Sâm vội vã đi khỏi, hai tân binh tặc lưỡi không thôi," Đây chính là Hoa Tuy-lip Đen a! Xem ra chúng ta đều sai lầm rồi, thật không ngơ…, không, thậm chí còn......"



" Thậm chí cái gì?" Davidsion tò mò hỏi.



" À! Thậm chí còn trẻ hơn trong ảnh." Edmonder ngượng ngùng giải thích nói,"Bọn tôi hồi trước khi xem các bức ảnh tuyên truyền, ai cùng cảm thấy không có khả năng, thiếu tá đạt được những kỳ tích như thế, những truyền kỳ về anh ấy, những chiến tích của anh ấy, thật sự quá huy hoàng, mà trên ảnh tuyên truyền lại cảm thấy tuổi rất trẻ, xem như có điểm hơi phóng đại, lúc ấy còn tưởng rằng bên tuyên truyền cố ý vẽ trẻ đi một ít, thêm chút oai phong để đạt tới hiệu quả lớn nhất. Chúng tôi phỏng chừng tuổi thực tế của thiếu tá khả năng là lớn hơn nữa chút. Không ngờ, bây giờ được gặp, chúng tôi mới phát hiện đã sai lầm, tưởng phản, tuổi thật của thiếu tá so với tuyên truyền còn trẻ hơn, so với chúng tôi cùng lắm chỉ lớn hơn vài tuổi ......"




" Ha ha, đáng tiếc đội trưởng không phải là nữ, nếu không nghe được các ngươi cảm khái nhất định sẽ thích lắm." Davidsion ha ha cười nói.



" Cái này có thể nói là xem người không thể xem ngoài mặt, nước biển không thể lấy đấu đo." Jessica thản nhiên nói." Đi thôi, cầm hành lý đi."



"Rõ! Đội trưởng."



-------------------------------------------------------



Phòng chỉ huy của tàu Đại Thiên Sứ.



"Trung tá." Thụy Sâm mới vừa đi vào phòng chỉ huy, một vị thiếu tá lạ mặt lập tức đưa tay lên chào.



" A!" Thụy Sâm sửng sốt, anh lập tức nhấc tay đáp lễ, nhìn nhìn đối phương, cũng là cái thiếu tá, lại thuyền trưởng, thuyền trưởng ba khu trục hạm anh đều biết, như vậy đây hẳn là thuyền trưởng của tuần dương hạm vừa đến, sao anh ta lại phải tự mình đến Tàu Đại Thiên Sứ? Còn nữa, vừa rồi anh ta xưng hô mình là gì?



"Ngài là?” Thụy Sâm nghi hoặc hỏi, nghĩ đi nghĩ lại, anh lại hỏi thêm một câu," Vừa rồi ngài gọi tôi cái gì?"



" Vị này là Thiếu tá Wilson, thuyền trưởng tuần dương hạm Người Khổng Lồ Trăm Mắt. Đúng rồi Thụy Sâm, thuyền trưởng Wilson không nhầm đâu, đây là của anh" Phi Luân cười cười đi tới, đưa cho Thụy Sâm một cái hộp nhỏ bọc gấm màu đỏ.



"Phi Luân, em..." Thụy Sâm kinh ngạc nhìn cô gái, quân hàm trên vai cô đã chuyển từ một sao biến thành hai sao, hiện tại cô đã là trung tá.



Anh cẩn thận nhận lấy cái hộp gấm, nhẹ nhàng mở ra, bên trong quả nhiên cũng là một bộ quân hàm mới, kia hai ngôi sao sáng long lanh dưới ánh sáng của những ngọn đèn, kích thích hai mắt.



" Chúc mừng anh, trung tá." Thuyền trưởng Wilson nói, trong phòng chỉ huy lập tức vang những tiếng vỗ tay.



" Đây là......"



" Chúc mừng anh, Thụy Sâm, đây là thứ mà anh xứng đáng được, hiện tại quân hàm của anh đã cao hơn em rồi." Sonia nhẹ giọng nói và mỉm cười, hai tay vỗ nhẹ, quân hàm của người yêu đã vượt qua cô và cô cảm thấy kiêu hãnh vì điều đó.



" Cám ơn, Sonia." Thụy Sâm có chút tiếc nuối nhìn Sonia, đáng tiếc nàng là nhân viên tình nguyện của Liên Bang, Đồng Minh không tiện trao quân hàm, nếu không, nói không chừng Sonia hiện tại đã là trung tá hoặc thượng tá.




" Chỉ huy, đây là bộ chỉ huy tối cao Đồng Minh gửi cho ngài quyết định thăng quân hàm." Thiếu tá Wilson ngừng lại một chút, nói thêm.



Thụy Sâm tiếp nhận quyết định, hắn tùy tiện nhìn lướt qua, cũng không nhìn kỹ, bởi vì không có khả năng sẽ có vấn đề, không có ai lại lấy chuyện này làm trò đùa, anh chỉ cảm thấy có chút kỳ quái, vì cái gì mà không đợi đến khi bọn anh trở lại bộ chỉ huy, rồi tuyên bố quyết định, mà phải điều một tuần dương hạm, một thiếu tá thuyền trưởng, nửa đường mang đến quyết định và quân hàm đến?



" Về sau chúng ta ở cùng một hạm đội, trung đội hắc kỵ sĩ trên tàu Người Khổng Lồ Trăm Mắt, có lẽ sẽ phải phiền trung tá." Thiếu tá Wilson nói.



" Tàu Người Khổng Lồ Trăm Mắt cũng gia nhập hạm đội nhỏ này của chúng ta sao?" Thụy Sâm liếc mắt nhìn Phi Luân một cái.



" Đúng vậy, hạm đội của chúng ta" Phi Luân đưa cho anh một mệnh lệnh, Thụy Sâm nhớ ngay rằng lúc trước anh chưa nhìn thấy mệnh lệnh này bao giờ, phỏng chừng là thiếu tá Wilson cũng mang đến," Được tặng phiên hiệu chính thức là hạm đội cơ động độc lập số 5, lấy thái không mẫu hạm Đại Thiên Sứ làm trung tâm, lực lượng yểm hộ trước mắt bao gồm khu trục hạm Dũng Khí, khu trục hạm Quyết Tâm, khu trục hạm Yajia Ma cùng với tuần dương hạm Người Khổng Lồ Trăm Mắt, em tạm thời là quyền tư lệnh hạm đội, phụ trách toàn bộ công tác tác chiến cũng như quản lý hạm đội, toàn bộ các thiết bị bay thuộc hạm đội cơ động độc lập số 5, bao gồm tất cả chiến đấu cơ, các AWACS kiểu Tỏa Nhãn, các tàu tác chiến điện tử Bão Điện Tử, các tàu cứu hộ, các tàu đột kích và các tàu, đều biên chế cho sư đoàn không quân số 9, do anh phụ trách chỉ huy."



"Bộ chỉ huy tối cao Đồng Minh vội vã cho chúng ta thăng quan, lại cho chúng ta phiên hiệu mới, lại còn tăng lực lượng hộ tống, bổ sung phi công, chắc lại có chuyện gì khổ sai muốn trao cho ta đây?" Thụy Sâm lầm bẩm suy nghĩ trong lòng, trên đời này làm gì có ai cho không ai thứ gì.



" À ha! Cùng quyết định đến, quả thật còn có một nhiệm vụ, bọn này đều đang đợi anh." Phi Luân khẳng định dự đoán của Thụy Sâm.



"Biết ngay mà!" Thụy Sâm nói, quả thực như thế, chỉ có điều anh tò mò là bọn họ sẽ chấp hành nhiệm vụ gì mà có vẻ phiền toái như vậy, mấy tháng trước bọn họ đều chấp hành các nhiệm vụ thường quy, phá hoại, hộ tống, trinh sát, tuần tra, có thể nói là đơn giản, lần này có lẽ.......



" Như vậy họ định cho ta làm cái gì?" Anh hỏi.



"Cái này......" Thiếu tá Wilson chần chờ nhìn quanh phòng chỉ huy.



"Tôi hiểu, xin đi theo tôi, thiếu tá." Phi Luân đứng dậy từ ghế của thuyền trưởng



"Vâng! Trung tá!"