Tinh Không Chi Dực

Chương 188: Thay đào đổi mận (3)










Khi hai người còn đang nói chuyện, tàu Olimpia mỗi lúc một lên cao, không bao lâu đã thoát khỏi tầng khí quyển của hành tinh, tiến vào không gian vũ trụ, những chấn động nhè nhẹ cũng dần trở nên lắng dịu, con tàu theo đúng hướng đã định, tiến về phía thiên hà Georgia Rohi Castro tập hợp với chiến liệt hạm Yếm Chiến.



Khoảng thời gian này không dài, quân phản kháng không có nhiều thời gian, nếu như họ không biết chớp thời cơ…



Trong khoang hàng hóa của tàu vận chuyền, trừ tiếng động cơ vang rền bên tai không còn âm thanh nào khác, không gian đặc biệt yên tĩnh, đại bộ phận đèn đã tắt hết nhằm tiết kiệm năng lượng, chỉ có mấy bóng đèn ở các góc là còn sáng nhằm giữ chơ các thiết bị theo dõi đủ ánh sáng.



Ở một góc nhỏ, một bên vách tường vốn giống hệt xung quanh đột nhiên động đậy, rồi giữa hai tấm thép đột nhiên xuất hiện một khe hở nhỏ, điều này chắc chắn không phải xuất phát từ nguyên nhân chấn động của tàu, vì ngay sau đó, mọt cái ống dài, nhỏ và đã uốn công từ từ trường ra, ở đầu của nó có một vật giống như con mắt, quay về các hướng xem xét.




Khi xác định không có ai trong kho, mọi thứ hoàn toàn yên tĩnh, thanh kim loại nhanh chóng thụt lại như rắn chui vào hang. Tiếp đó, cả vách tường từ từ mở ra, để lộ không gian lớn bên trong, một căn phòng khá lớn, chắc chắn vệ binh Đế Quốc khi xem xét đã không thể nào ngờ, bên trong kho chứa hàng lại có một ngăn ngầm như thế.



Một người lính Đồng Minh cầm tiểu liên nhẹ nhàng trườn ra, lợi dụng các kiện hàng yểm hộ, anh ta kiểm tra cẩn thận các góc, khung cảnh không có gì khả nghi. Thở phào một tiếng, anh ta quay lại nói. “Đội trưởng, mọi thứ đều an toàn.”



“Tốt lắm, xem ra đầu xuôi đuôi lọt!” Thượng úy Turner trườn từ trong khoang ra, anh hạ giọng nói. “Tiến sĩ, ở đây giao hết cho mọi người, nhưng phải cẩn thận, đừng sơ xuất, đặc biệt đừng để phát ra tiếng động lớn, đừng quên ở cửa kho còn hai vệ binh đứng gác.”



“Nghe rõ rồi! Thượng úy!” Tiến sĩ Li Puman khẩn trương đưa mắt nhìn ra cửa, dù có cánh cửa che khuất nhưng nơi họ định làm cách hai vệ binh Đế Quốc chưa đến mười mét.



“Clay! Chụp ảnh cẩn thận toàn bộ, chú ý các góc độ chính xác để dựng ảnh 3D, chúng ta nhất định phải đảm bảo sau khi xong việc đặt lại mọi thứ đúng như trước, sai một chút cũng không được, hiểu chưa?”



“Rõ! Đội trưởng, tôi sẽ làm chính xác từng kiện một.”



“Thorpe, vô hiệu hóa khóa điện tử ở cửa, giám sát mọi hành động, nếu có chuyện gì xảy ra chí ít cũng sẽ cho chúng ta thêm thời gian, khi ấy thuyền trưởng sẽ báo cho Đế Quốc, do trục trặc nên của kho không mở được.” Thượng úy Turner tiếp tục hạ lệnh, nếu không đột nhiên có tên vệ binh nào cao hứng lên muốn vào kho xem, tất cả mọi người sẽ lộ trước mặt hắn.



“Yên tâm đi đội trưởng, của đã khóa, không có lệnh của anh không ai mở nổi đâu.”



Trong khi thượng úy Turner và các thành viên đội đột kích tổ chức bổ phòng, tiến sĩ Li Puman và các kỹ thuật viên nhẹ nhàng tiến tới đống hàng hóa, bọn họ cầm trong ta một bản sơ lược phân bố hàng hóa trong kho, các phụ kiện cần cho khẩu pháo “Ngọn giáo ba mũi” chất đầy trong kho, tuy giữa các khối hàng hóa có để những lối nhỏ nhằm vặn chuyện nhưng chúng cũng cực kỳ chật hẹp, các robot vận chuyển không dễ thao tác, nhiều linh kiện lại được đóng trong các thùng chắc chắn, đã được chốt cố định, cần phải tìm đến các linh kiện cần thay thế, mở các chốt cố định, xác nhận chính xác linh kiện, thay vào đó đồ của Đồng Minh, sau đó lại đặt lại như cũ, cố định lại thùng và các móc. Đó chẳng phải là chuyện đơn giản gì, mọi thứ tự, vị trí không được thay đổi, nhấc kiện này trước, sau đó đặt kiện kia, lấy thiết bị này trước, đặt ở đâu, như thế nào, khi đặt lại phải đúng ý như thế… Đừng nghe nói công việc chỉ đơn giản có hai chữ hoán đổi, nhưng nếu không làm tốt công tác bố trí, xắp xếp, cứ tùy tiện lấy loạn lên, cuối cùng mọi việc cũng hỏng hết.



Còn may bọn họ không cần thay thế tất cả các kiện, chỉ có một số linh kiện quan trọng cần that, do đó, điều họ cần làm là nhanh chóng tìm được thứ cần thiết, kiểm tra linh kiện xem có đúng là thứ cần tráo không, đó chính là lý do Thụy Sâm đòi hỏi trong đội phải có tiến sĩ Li Puman và các kỹ thuật viên.




Nguyên nhân là, các lính đột kích có thể có chuyên môn về đột nhập, phá hoại, tác chiến, giám sát, an toàn… nhưng khi tiếp cận đến kỹ thuật thì bọn họ không có sở trường, Thụy Sâm hiểu rõ, các thiết bị được cải tạo là do tiến sĩ Li Puman và các kỹ thuật viên tự tay làm, bọn họ là những người hiểu rõ nhất về các thiết bị đó, chỉ nhìn qua là có thể tìm được, nếu linh kiện cần thay thế có chỗ nào khác biệt, bọn họ chỉ nhìn một cái là nhận ra ngay.



Điểm thứ hai cực kỳ quan trọng, do tàu Siri Lanka đã bị Đồng Minh tấn công tơi tả trước khi đầu hàng, mặc dù không thiệt hại nặng nhưng những đòn công kích cũng tạo thành chấn động kịch liệt, dẫn đến tổn thương kho chứa hàng hóa, cũng may Đế Quốc đầu hàng sớm nên hai bên ngừng bắn, ngọn lửa trong kho cũng nhanh chóng được dập tắt, nhưng Thụy Sâm lo rằng các linh kiện khi thu được đã bị ảnh hưởng, mặc dù tiến sĩ Li Puman khẳng định khả năng đó rất nhỉ, nhưng để đảm bảo, anh vẫn cần ông có mặt để xác định các linh kiện đánh tráo hoàn toàn giống như các linh kiện mới sản xuất, chỉ ít là bề ngoài, còn bên trong thì… hà… hà…



“Bắt đầu từ kiện này!” Tiến sĩ Li Puman đi đến một góc kho, ông nhìn kỹ nhãn dán trên một thiết bị rồi gật đầu hài lòng. “Đây là kiện thứ nhất, hoàn toàn khớp, chụp lại chính xác sau đó mở các chốt gắn của nó ra, chúng ta thay kiện có mã Vic 17 vào, cũng may, không cần phải thay cả thùng.”



“Vâng, tiến sĩ!” Clay cầm một chiếc máy ảnh nhỏ, chụp cẩn thận các góc độ, còn những người khác và kỹ thuật viên tạm thời làm công nhân bốc vác.



Cả quá trình thay đào đổi mận diễn ra im lặng nhưng chặt chẽ, mọi người cẩn thận tìm từng kiện từng kiện một, xác nhận chúng chính là các thiết bị đã được cải tạo lại rồi thay thế, mặc dù trong quá trình đôi khi cũng xảy ra những lầm lẫn nhưng chúng chỉ là nhầm lẫn nhỏ không đáng có, đại loại kiểu như hoặc là mở nhầm kiện hoặc là kiện cần tìm đáng nhẽ sẽ được thay sau gì đó, nói tóm lại, căn cứ theo tiến độ, khi tàu Olimpia còn lâu mới đến điểm tập kết bọn họ đã hoàn thành công việc, cho dù đây là lần đầu tiên thực hiện một việc như thế này, đối với các kỹ thuật viên Đồng Minh, sau khi qua giai đoạn khẩn trương ban đầu, bọn họ cũng cảm thấy cũng chỉ đến thế, không giống như sự tưởng tượng ban đầu vừa thần bí vừa nguy hiểm của họ, mặc dù vệ binh đứng ngoài khiến họ cảm thấy thực sự kích thích.



Khi mọi người dần thả lỏng sự cảnh giác, khi đó là lúc dễ xảy ra vấn đề nhất.



“Bang! Bang!” Một âm thanh lớn phá vỡ sự yên tĩnh của kho, âm thanh này, thực ra không thể coi là lớn, trong tiếng động ầm ầm của động cơ cảng khó nghe thấy, nhưng trong kho lúc ấy, âm thanh này chẳng khác nào sấm giữa trời quang, mọi người, bất kể là lính đột kích hay kỹ thuật viên đều cứng đờ cả người, trong thoáng chốc, thời gian như ngừng lại.



Một kỹ thuật viên ngẩng khuôn mặt trắng bệch lên, chính là anh ta khi quay người, không cẩn thận chạm phải một miếng kim loại.



Mấy giây qua đí… mười mấy giây qua đi… không ai dám cử động, họ căng thẳng đến mức nín thở, các lính vệ binh Đế Quốc bên ngoài có nghe thấy không? Bọn chúng có định vào kho kiểm tra không? Bọn chúng có phát hiện ra cửa kho không mở được không?




Cũng may, không có gì xảy ra, không có động tĩnh gì bên ngoài, hai vệ binh của Đế Quốc vẫn đứng ngoài đó canh gác, có thể chúng không nghe thấy gì, cũng có thể nghe thấy mà không để ý….



Dù sao, bọn họ đã may mắn thoát nạn, nhưng vận may chỉ đến một lần, lần sau có thể sẽ không may mắn như thế nữa, mọi người đều hiểu điểu đó, chẳng cần ai phải lên tiếng cảnh cáo hay nhắc nhở…



Thời gian trôi qua, mọi người đã bắt đầu cử động trở lại, tiếp tục công việc, lặng lẽ vô thanh… Nhưng âm thay lúc này vẫn in sâu trong đầu họ, với nhiều người, âm thanh ấy còn vang mãi, tạo cho họ ấn tượng sâu sắc nhất về lần hành động này… Nó suýt nữa đẩy họ đến bên bờ vực thẳng, suýt nữa khiến cả chiến dịch tan vỡ…



---------------------------------------------------



Trên khoang chỉ huy tàu Olimpia.



“Thuyền trưởng, chúng ta đã tiến vào vùng rada kiểm soát của tàu Yếm Chiến, họ đang phát tín hiệu hỏi, bốn chiếc Nữ Yêu đang tới điểm tập hợp.” Một thủy thủ lên tiếng.



“Thuyền trưởng, chúng ta đến rồi, ngài xem, mọi việc đều rất thuận lợi.” Viên thiếu tá đứng dậy.



“Đúng thế! Mọi việc thật sự là…” Thuyền trưởng nở một nụ cười chân thành. “… cực kỳ thuận lợi!”